MỘT ĐAO NHƯ SẤM
Giám Sát Vệ nhất xử tử thương thảm trọng, mới bắt đầu đã có hai mươi mấy người bị tơ mỏng cắt chết, bị Ngân Y bắn chết. Khâu Phong hét to, Giám Sát Vệ tấn công chợt thay đổi chiến thuật.
Nghe tiếng hét của Khâu Phong làm Trần Tử Ngư biến sắc mặt.
Trần Tử Ngư kéo tay áo Lưu Lăng, khẽ nói:
- Là Khâu Phong, phó đương đầu nhất xử!
Lưu Lăng không hỏi câu nhảm như Trần Tử Ngư dám khẳng định không? Trần Tử Ngư chấp chưởng tam xử, nàng vốn là người cực kỳ cẩn thận, lời nàng nói Lưu Lăng liền tin trăm phần trăm.
- Nhất xử sao?
Lưu Lăng lạnh lùng cười:
- Tôn Địch Vệ ở trong viện Giám Sát đã là dưới một người, còn chuyện gì khiến hắn động tâm? Rốt cuộc Ngôi Danh Nẵng Tiêu cho Tôn Địch Vệ lợi lộc gì mà khiến đại đương đầu nhất xử làm phản?
Trần Tử Ngư trầm ngâm nói:
- Nếu vương gia phỏng đoán chính xác, Tây Hạ quốc cũng kiến lập một tổ chức giống với viện Giám Sát, vậy chắc chắn Tôn Địch Vệ có phần tham gia trong đó. Tôn Địch Vệ quá hiểu biết viện Giám Sát, nên Ngôi Danh Nẵng Tiêu cho hắn quyền lợi hiệp trợ thành lập tổ chức kia. Không chừng . . . sẽ có quan chức như chỉ huy sứ viện Giám Sát.
Lưu Lăng gật gù khen ngợi:
- Nàng đoán có lý, trong viện Giám Sát thì Tôn Địch Vệ mãi mãi không ngồi vào ghế chỉ huy sứ được.
Giám Sát Vệ nhất xử không ngừng lao lên, khi liên nỏ của Ngân Y không còn nỏ tiễn thì bọn họ nhảy từ trên cây xuống, rút hoành đao kiểu Đại Hán treo bên hông ra.
***
Tấn châu, viện Giám Sát.
Ván cờ đánh đến cuối cùng Chu Vân Băng cười khổ đẩy cờ chịu thua:
- Vẫn là đại đương đầu kỳ cao một bậc, khâm phục khâm phục.
Tôn Địch Vệ cười nói:
- Suýt bị ngươi giữa bàn xoay chuyển cục diện. Kỳ lực của ngươi không yếu, trong viện này không có ai thắng được ta. Ngay cả chỉ huy sứ đại nhân trên bàn cờ tung hoành mười chín đạo này cũng không là đối thủ của ta.
Chu Vân Băng mỉm cười nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân chơi cờ không bằng đại đương đầu nhưng cái ghế chỉ huy sứ viện Giám Sát không phải ai đánh cờ hay thì ngồi được. Cần có năng lực và cả . . . may mắn.
Tôn Địch Vệ biến sắc mặt, lão nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Vân Băng, chậm rãi đặt quân cờ trong tay xuống:
- Tứ đương đầu, muốn nói cái gì?
Chu Vân Băng cười cười bỏ từng quân cờ vào hộp, gã ngước lên nhìn Tôn Địch Vệ, cảm nhận tia mắt lạnh băng từ lão.
- Đại đương đầu, có một vài chuyện không giấu người được.
Tôn Địch Vệ hỏi:
- Ngươi đã biết?
Tay Chu Vân Băng khựng lại, cười khổ nói:
- Ta biết cái gì?
Tôn Địch Vệ lại biến sắc mặt, lão đứng bật dậy thụt lùi một bước, hít sâu, nói:
- Thì ra ngươi không biết gì hết.
Chu Vân Băng đứng lên, khoanh tay nói:
- Giờ đã biết một chút.
Tôn Địch Vệ hít sâu, chậm rãi nói:
- Bây giờ có biết một ít không cảm thấy đã muộn rồi sao?
Chu Vân Băng nói:
- Không muộn, không muộn chút nào. Chỉ cần biết thì sẽ không muộn.
Tôn Địch Vệ nói:
- Tứ đương đầu bảo không muộn, vậy hiện tại ngươi có thể làm được gì? Ngươi biết cái gì? Chỉ huy sứ đại nhân không ở Tấn châu, chuyện trong viện cuối cùng do ta quyết định. Nếu hiện tại ta nói với người bên ngoài rằng ngươi là phản đồ, ngươi cảm thấy mình có cơ hội chạy thoát không? Dù ngươi chạy được nhưng ngươi cảm thấy mình có thể sống tiếp không?
Chu Vân Băng ồ lên:
- Thì ra là chuyện phản đồ.
Biểu tình bình tĩnh của Chu Vân Băng chợt thay đổi:
- Tôn Địch Vệ, ngươi thật to gan! Ngươi muốn hại Hán vương!
Tôn Địch Vệ cười nói:
- Ta cứ nghĩ ngươi là kẻ thông minh hóa ra là tên ngốc. Bây giờ mới nghĩ ra, ngươi không cảm thấy đã muộn sao?
Chu Vân Băng tức giận quát:
- Hộ vệ xa giá của Hán vương nhiều như mây, ngươi thật là mất trí phát cuồng!
Tôn Địch Vệ cười nói:
- Mất trí phát cuồng? Mất trí phát cuồng nên là Đảng Hạng Nhân mới đúng. Phải rồi, ngươi là phản đồ Đại Hán cấu kết với Đảng Hạng Nhân. Có chuyện ngươi không biết, Hán vương không ở trong đội xe, vì Hán vương phát hiện trong viện Giám Sát có người làm phản nên rời khỏi đoàn xe bí mật quay về Tấn châu, chắc bây giờ đã ở nửa đường. Đương nhiên Hán vương sẽ không về đến nơi được.
Chu Vân Băng nghe Tôn Địch Vệ nói thế tim rớt cái bịch:
- Ngươi điều người tứ xử của ta đi chẳng lẽ là đi ám sát Hán vương?
- Rốt cuộc ngươi cũng hiểu.
Tôn Địch Vệ cười nói:
- Tiếc rằng vẫn muộn màng. Hán vương nghi ngờ ngươi, vì người tiếp nhận công việc tam xử chính là ngươi. Cái nồi đen này ngươi cõng chắc rồi, cộng thêm tội danh mưu sát Hán vương, ngươi nói xem mình sẽ chết như thế nào?
Một thanh âm lạnh lùng vang lên từ ngoài cổng tiểu viện:
- Ta không biết hắn chết thế nào nhưng ngươi sẽ bị lăng trì xử tử!
Tôn Địch Vệ vụt ngoái đầu nhìn lại, mặt trắng không còn chút máu.
Triệu Đại khoanh tay đứng ở cửa viện:
- Tôn Địch Vệ, ta không hiểu tại sao ngươi lại phản Hán vương?
Tôn Địch Vệ hé môi, người run như cầy sấy.
Một lúc sau Tôn Địch Vệ cười như điên:
- Ha ha ha ha! Chỉ huy sứ đại nhân, chẳng phải ngươi không có mặt tại Tấn châu sao? Vì sao ngươi trở về?
Biểu tình Triệu Đại bình tĩnh nói:
- Vốn định đi nhưng may mắn đã không đi.
Hai Giám Sát Vệ Ngân Y đứng sau lưng Triệu Đại là người được Lưu Lăng phái đi đường khác, ngày đêm không ngừng chạy cuối cùng đến Tấn châu, liên lạc với Triệu Đại.
Tôn Địch Vệ hét to:
- Ngươi không đi cũng không làm được gì!
- Dù bây giờ ngươi có triệu tập người đi cứu Hán vương cũng đã muộn, Hán vương chết chắc! Mật thám Đảng Hạng Nhân đã tập kết, không chừng bắt đầu tấn công đội xe Hán vương rồi. Muộn, đã quá muộn. Lý Hổ Nô nói đúng, dù không thể lưu danh sử sách ta cũng muốn để tiếng xấu muôn đời!
Triệu Đại lạnh nhạt nói:
- Hiện giờ triệu tập người lại đúng là muộn một chút, nhưng ngươi nghĩ sẽ thành công thì sai lầm rồi. Hán vương là ai? Thứ tiểu nhân như ngươi làm sao giết được Hán vương? Nếu Hán vương dễ chết như vậy thì còn là Hán vương sao?
Triệu Đại phất tay:
- Bắt lấy, chờ Hán vương trở về sẽ luận xử sau.
Mấy Giám Sát Vệ vọt qua, ném xích sắt ra.
Tôn Địch Vệ phát điên hét to một tiếng:
- A!
Mái tóc hoa râm không gió tự bay, khí thế cao thủ cường đại bùng nổ từ người Tôn Địch Vệ. Lão đập bàn, hoành đao gác trên bàn bỗng bật lên. Tôn Địch Vệ chộp hoành đao trong tay, vung một cái. Vỏ đao bay cái vèo như mũi tên nhọn đâm thủng người một Giám Sát Vệ. Sau khi vỏ đao đâm thủng thân thể Giám Sát Vệ thì bắn thẳng hướng Triệu Đại.
Ngân Y đứng sau lưng Triệu Đại tiến lên một bước, một đao chém vào vỏ đao. Keng một tiếng, Sức mạnh cực lớn đẩy Ngân Y thụt lùi hai bước mới đứng vững thân hình.
Tôn Địch Vệ cầm đao, khí thế trên người đột nhiên lại tăng vọt.
Một Giám Sát Vệ vung xích khóa cổ Tôn Địch Vệ, lão gầm lên, hoành đao vạch đường cong sáng choang chém ra. Một đao chém đứt xiềng xích làm bằng tinh cương, đinh một tiếng bắn tung hỏa hoa giữa không trung. Đao bị xích chặn lại nhưng không giảm thế đi, vẫn khí thế như hồng chém vào trán Giám Sát Vệ đó.
Phập!
Giám Sát Vệ như tờ giấy trắng bị xé ra, nhát đao xẻ từ đầu đến chân ra làm đôi.
Tôn Địch Vệ như con sư tử đực sải bước tiến lên trước:
- Ai ngăn được ta?
Một đao quét qua chém bay đầu một Giám Sát Vệ, đấm một cú, cái xác không đầu còn phun máu theo đà bay ra ngoài đụng ngã hai Giám Sát Vệ. Khí thế của Tôn Địch Vệ như cọp điên, một bước giết người.
- Ta có đao trong tay, thế gian này ai ngăn ta được?
Tôn Địch Vệ một đao giết một Giám Sát Vệ, tay trái vươn ra bắt một người, bẻ đầu Giám Sát Vệ xuống. Tôn Địch Vệ vung tay trái ném cái đầu đẫm máu vào Triệu Đại.
Đông Phương Bất Loạn lao ra từ sau lưng Triệu Đại, co ngón tay búng bay cái đầu. Đông Phương Bất Loạn từ bậc thang nhảy xuống, nắm đấm đập vào ngực Tôn Địch Vệ.
Tôn Địch Vệ thu đao giơ trước ngực.
Ầm!
Nguyên người Tôn Địch Vệ bị cú đấm của Đông Phương Bất Loạn đánh lùi ra sau.
Tôn Địch Vệ ổn định thân hình, lão nhìn dấu nắm đấm rõ ràng hằn trên hoành đao.
Tôn Địch Vệ ngước đầu lên, khinh miệt nói:
- Kim Y?
- Hôm nay sẽ cho đám tự cho là Kim Y các ngươi biết cái gì gọi là cao thủ!
Tôn Địch Vệ sải bước, mọi người hoa mắt. Cách bốn thước, Tôn Địch Vệ vung đao. Chỉ chớp mắt, đao quang đã đến gần cổ Đông Phương Bất Loạn.
Đông Phương Bất Loạn vặn người đấm vào hoành đao.
Đinh!
Một đao bá khí sắc bén bị cú đấm đánh chệch đi.
Tôn Địch Vệ cười to, thừa dịp Đông Phương Bất Loạn né tránh thì đao chém xuống trán Triệu Đại.
Rầm!
Tôn Địch Vệ như diều đứt dây bay ra sau, lỗ máu khủng bố hiện ra trên ngực gã. Hai tay Triệu Đại cầm một thứ đang bóc khói hư ảo. Tôn Địch Vệ khó nhọc ngồi dậy, lão nhìn vết thương to kinh khủng trước ngực, khó tin nhìn khẩu súng, biểu tình giận dữ trừng Triệu Đại.
- Phích lịch đạn!
Triệu Đại ném nòng trong tay sang bên, chậm rãi bước tới:
- Ngũ xử và thần cơ doanh cùng nhau cải tạo, thứ nhỏ bé này chỉ có mười cái, vương gia thưởng một cái cho ta.
- Đao của ngươi rất đáng sợ.
Triệu Đại khẽ thở dài:
- Nhưng . . . từ lúc vương gia phát minh ra hỏa khí thì đao nhanh mấy cũng bị đào thải. Vương gia đã nói đây là quá trình rất dài, có lẽ đời ta không được thấy ngày hỏa khí vô địch thiên hạ. Nhưng . . . phích lịch đạn một lần chỉ bắn được một phát, nhét đạn rất phiền cũng đủ để giết ngươi.
Tôn Địch Vệ khó khăn mở miệng nói:
- Hèn hạ!
Triệu Đại gật đầu:
- Ngươi nói đúng, bởi vậy vương gia mới cho ta làm chỉ huy sứ của viện Giám Sát.
Chu Vân Băng sốt ruột hỏi:
- Bên vương gia có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?
Triệu Đại khẽ thở dài:
- Lúc trước ngươi phái người, trước khi về viện ta đã điều động đề kỵ ra khỏi thành. Vương gia cát nhân thiên tướng, chắc sẽ không sao. Vương gia phái người đến nói cho ta biết không thể để phản đồ trong viện đi, phải điều tra kỹ, bây giờ Tôn Địch Vệ đã chết, đồng bọn của Tôn Địch Vệ thì . . .
Chu Vân Băng nói ngay:
- Thuộc hạ biết có một thanh niên xa lạ mấy ngày nay luôn đi theo bên Tôn Địch Vệ!
Triệu Đại gật đầu, nói:
- Ta đã phái người đi bắt. Ý ta là Tôn Địch Vệ chết rồi, trong viện . . . sau khi thân tín của Tôn Địch Vệ bị bắt thì đừng bắt thêm ai nữa.
Triệu Đại thở dài:
- Viện . . . không chịu nổi mất mặt.
Chu Vân Băng kinh ngạc hỏi:
- Đây là ý của chỉ huy sứ đại nhân?
Triệu Đại lắc đầu, nói:
- Là ý của vương gia. Người chưa lộ ra dấu vết, sau khi Tôn Địch Vệ chết bọn họ không dám rục rịch nữa. Nhớ kỹ, phản đồ trong viện chỉ có một mình Tôn Địch Vệ. Hán vương cố ý để lộ tung tích vì dụ phản nghịch lộ mặt chứ thật ra không định quay về Tấn châu, vì Hán vương biết chỉ cần bước lên đường về Tấn châu thì phản nghịch sẽ lộ ra sơ hở ngay. Nhưng . . . nhất xử không thể cứ mất như vậy, gây lớn chuyện ra thì văn vỏ cả triều đều nhìn. Có một phản nghịch trong viện Giám Sát đã đủ rồi, ngươi hiểu không?
Chu Vân Băng nhíu mày, cuối cùng gật đầu, nói:
- Thuộc hạ rõ.
Đại đội đề kỵ ra thành, dọc theo đường chính nhanh như tia chớp bay đi hướng nam. Áo choàng màu đỏ rực của đề kỵ bay phần phật trong gió, đề kỵ sát khí đằng đằng.
Lưu Lăng nhìn một Ngân Y bị mười mấy Giám Sát Vệ vây công đã bị thương nặng nhiều chỗ. Ngân Y đó một đao giết một Giám Sát Vệ, lưng bị người chém một đao té sấp tới trước thuận thế chộp lấy một Giám Sát Vệ nhất xử, vung đao cắt cổ kẻ thù. Ngân Y đã mệt kiệt sức, trước mắt tối đen, cơ thể lung lay, một thanh hoanh đao đâm thủng ngực gã. Ngân Y bắt chặt hoành đao, huơ đao cắt đầu Giám Sát Vệ nhất xử đó.
Ngân y hét to:
- Tất cả vì Hán vương!
Thân hình Ngân Y chậm rãi ngã xuống
- Hán vương?
- Hắn cũng là người của viện Giám Sát?
Thích khách tứ xử mới tham gia vào chiến đoàn dừng tay lại, quay đầu nhìn phó đương đầu nhất xử Khâu Phong.
Khâu Phong biến sắc mặt, vác đao lao hướng Hán vương:
- Bọn họ là giả! Người kia là mật thám của Tây Hạ!
Tức Tự Ngôn đang chém giết gần đó, thấy Khâu Phong lao tới thì nàng một kiếm đâm chết một kẻ thù rồi nhảy qua. Hai Ngân y nhất xử nhìn nhau, hợp tác chặn Tức Tự Ngôn lại.
Khâu Phong hét to một tiếng:
- Chết đi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận