Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 220: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
BỊ LỪA
Cảnh Trung Tâm mang theo một nghìn năm trăm kỵ binh rời khỏi doanh địa, trong khoảng thời gian này gã vẫn luôn nghiên cứu phong cách tác chiến của tên tướng lĩnh Khiết Đan chưa từng giao thủ qua kia, sau khi đã nghiền ngẫm tỉ mỉ gã xác định tên tướng lĩnh Khiết Đan này là một người cực kỳ tự tin và rất có tinh thần phiêu lưu, hơn nữa tâm trí kẻ này hết sức vững vàng, tuy ưa mạo hiểm, nhưng tuyệt đối không đánh những trận có cơ hội thắng dưới năm thành. Nói cách khác, chỉ cần có một nửa khả năng thành công, người nọ nhất định sẽ nhào lên cắn xé.
Đây là một kẻ điên, còn là một kẻ điên lý trí.
Theo sự quan sát của một tháng qua kết luận, tướng lĩnh Khiết Đan này là một người rất có tầm mắt và cái nhìn đại cục, hắn có thể ở giữa vòng vây của mười ngàn kỵ binh luồn lách trơn trượt như cá, chứng tỏ năng lực chỉ huy của hắn cực kỳ xuất sắc. Sau khi cho ra kết luận như vậy Cảnh Trung Tâm chẳng những không nổi giận ngược lại càng phấn chấn bừng bừng, bởi vì gã chợt nhận ra bản thân đang hừng hực dấy lên một khao khát, gã muốn đánh bại kẻ này. Đánh bại kẻ đã dùng không tới hai nghìn kỵ binh nuốt chửng sạch sẽ Thiên Đức quân hơn bốn nghìn nhân mã.
Tên tướng lĩnh Khiết Đan dám dùng hai nghìn kỵ binh tấn công đại doanh Thiên Đức quân, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đội ngũ của mình, một con mồi thơm ngào ngạt. Một nghìn năm trăm kỵ binh thoạt nhìn hơi nhiều, nhưng Cảnh Trung Tâm có cách khiến cho chi đội ngũ này trở nên càng thơm ngon dụ dỗ.
Nhằm gợi lên triệt để cơn thèm ăn của tướng lĩnh Khiết Đan, gã lại chia đội ngũ của mình ra thành hai đội, gã tự mình suất lĩnh tám trăm tinh binh chậm rãi đi trước, phái bảy trăm kỵ binh còn lại phân thành bảy đội du kỵ, duy trì khoảng cách trên dưới một dặm với trung quân của gã. Gã tin tưởng quyết định "ngu xuẩn" này của mình nhất định sẽ dụ dỗ được ánh mắt của tên tướng lĩnh Khiết Đan kia, một khi ngửi được mùi kẻ đó khẳng định sẽ liều lĩnh nhào đầu về phía trước hòng thôn tính chi đội ngũ này của mình.
Cảnh Trung Tâm cảm thấy nếu mình là tên tướng lĩnh Khiết Đan kia, nhất định sẽ không kìm nổi mà lao đầu vào. Vốn chỉ có một nghìn năm trăm kỵ binh, giờ lại còn chia nhỏ ra, đây quả là mình muốn chết mà. Gã cảm thấy bản thân đã biểu hiện ra đầy đủ thành ý, kẻ kia tuyệt đối sẽ vui vẻ nhận lời mời mọc của mình.
Trên thực tế, thám báo báo cáo rất nhanh đã xác định phán đoán của Cảnh Trung Tâm. Thám báo trở về báo rằng, phát hiện người không rõ lai lịch đang quan sát đội ngũ từ xa, khi đội thám báo chuẩn bị tiến lên kiểm tra, thì hai người kia nhanh chóng đào thoát. Từ tin tức này có thể phán đoán, gã tướng lĩnh Khiết Đan đã nhắm vào mình rồi.
Cảnh Trung Tâm cười cười, gã lập tức phái người đi đưa tin liên lạc với Lang tướng Mộc Ly ở ngoài mười lăm dặm, dặn cách mình xa thêm chút nữa, không cần theo quá gần. Nếu kỵ binh Khiết Đan đến đây, gã sẽ đốt khói báo động, trên thảo nguyên trống trải, ngoài năm mươi dặm cũng có thể thấy được khói báo động bốc lên. Gã mệnh lệnh Mộc Ly dãn khoảng cách giữa hai đội ngũ ra đến ba mươi dặm, tuy rằng có hơi xa, nhưng với tốc độ của kỵ binh thì ba mươi dặm chỉ cần một canh giờ là đuổi tới rồi.
Đối phương chỉ có không tới hai nghìn kỵ binh, chẳng sợ bọn chúng đều là những trọng giáp kỵ binh được trang bị hoàn mỹ, Cảnh Trung Tâm không tin đội ngũ của mình duy trì không được một canh giờ. Vả lại chính mình đến có chuẩn bị, một khi phát hiện kỵ binh trọng giáp Khiết Đan, gã sẽ lập tức mệnh lệnh đội ngũ tản ra bốn phía trốn thoát, lấy tốc độ của khinh kỵ binh, hơn nữa chia làm mấy đội, kỵ binh trọng giáp bất kể thế nào cũng sẽ đuổi không kịp. Trận đánh này mình chủ yếu là làm mồi chứ không có ý định cứng rắn chống đỡ, chỉ cần dụ được bọn người Khiết Đan tới thì mọi sự thuận lợi cả.
Gã thầm nghĩ dụ cho trọng giáp Khiết Đan hiện thân mà thôi, chỉ cần đối phương xuất hiện trong tầm mắt, Mộc Ly ở ngoài ba mươi dặm sẽ xua quân đuổi tới rồi. Còn năm nghìn kỵ binh chia làm hai đội nhân mã của Địch Cảm cũng giữ khoảng cách ước chừng ba mươi dặm với đội ngũ của mình. Nói cách khác, một khi kỵ binh trọng giáp Khiết Đan vừa lộ diện, trong vòng một canh giờ ba chi đội ngũ sẽ hình thành vòng vây chặt chẽ bao lấy đám người Khiết Đan.
Song, sức chiến đấu của hai nghìn trọng giáp vẫn không thể xem thường. Nếu người Khiết Đan nhắm chuẩn một phương hướng làm mục tiêu xung kích phá vây, bất kể là kỵ binh dưới trướng mình hay là nhân mã của Địch Cảm chưa chắc ngăn cản nổi. Thế nhưng không quan hệ, kế hoạch tác chiến lần này của Cảnh Trung Tâm không phải là lấy cứng đối cứng, chiến thuật của gã là làm tiêu hao. Đúng vậy, là hao tổn sạch thể lực và tinh thần của người Khiết Đan, chứ không phải liều chết cùng bọn chúng.
Chỉ cần người Khiết Đan xuất hiện, kỵ binh Tây Hạ sẽ theo sát như bóng với hình, ngươi muốn phá vây thì cho ngươi phá, nhưng ngươi đừng mơ có thể cắt đuôi chúng ta. Bị mười ngàn kỵ binh chúng ta ngày đêm như hổ vờn mồi, kỵ binh trọng giáp tiêu hao thể lực nhiều và nhanh hơn khinh kỵ binh, sớm muộn gì cũng sẽ đến thời điểm mệt chết đi không nổi nữa, chờ cho nhuệ khí của kỵ binh tiêu hao sạch sẽ rồi, thể lực không chống đỡ nổi nữa, đây mới chính là lúc kỵ binh Tây Hạ lộ ra loan đao.
Kế hoạch tỉ mỉ, lòng tin thập toàn.
Tuy nhiên khiến Cảnh Trung Tâm có chút thất vọng chính là, biểu hiện của gã rõ ràng đã đủ ngu ngốc rồi, nhưng cái tên tướng lĩnh Khiết Đan vốn dĩ nên lập tức lao tới thì lá gan bỗng nhiên teo nhỏ lại. Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày thám báo đều phát hiện có người lai lịch không rõ giám thị đội ngũ, nhưng vẫn một mực không thấy người Khiết Đan động thủ. Khi đến ngày thứ tư, Cảnh Trung Tâm thậm chí hoài nghi phán đoán của mình có phải có chỗ sai lầm hay không, hoặc là tên tướng quân Khiết Đan kia căn bản là một kẻ không có lá gan!
Tuy nhiên, sau khi Cảnh Trung Tâm rống to phát tiết một trận thì bình tĩnh lại, nhất định là có chỗ nào không đúng, cho nên lũ Khiết Đan kia mới không mắc mưu. Xem ra chi kỵ binh Khiết Đan cách mình cũng không xa, nếu không sẽ không mỗi ngày đều phái thám báo tới trinh sát.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể xác định con mồi mình đây có vẻ chưa đủ béo bở, hay hoặc giả là thám báo Khiết Đan phát hiện ra ở ngoài ba mươi dặm có ba chi kỵ binh đuổi theo, cho nên dù muốn nuốt chửng đội ngũ của mình vào bụng, nhưng lại sợ bị rơi vào vòng vây.
Là hắn đối với sức chiến đấu của kỵ binh trọng giáp dưới trướng không đủ lòng tin sao?
Cảnh Trung Tâm cẩn thận suy tư một hồi rồi cho ra kết luận, không phải! Không phải là tên tướng quân Khiết Đan không tin tưởng trọng giáp dưới trướng hắn, mà là hắn đang cân nhắc được mất! Nên biết, để trang bị và huấn luyện ra một chi kỵ binh trọng giáp cần phải hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực và sức chịu đựng, ở trong mắt gã tướng quân Khiết Đan đó, mỗi một kỵ binh dưới trướng hắn đều là bảo bối, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lãng phí dù chỉ một người. Hắn cũng không phải không muốn nuốt mình, mà là đang chờ đợi thời cơ tốt hơn nữa!
Cảnh Trung Tâm cười lạnh, ngươi đã muốn thời cơ tốt hơn, vậy ta đây liền sáng tạo cho ngươi!
Lập tức, Cảnh Trung Tâm ra lệnh. Đội ngũ kỵ binh dưới trướng gã bắt đầu lệch khỏi tuyến đường dự định, cách càng xa ba nghìn năm trăm kỵ binh của Mộc Ly. Không chỉ vậy, sau đó gã lệnh cho bảy trăm du kỵ kéo khoảng cách với trung quân ra đến ba dặm. Đã chuẩn bị một bữa ngon lành như này, gã không tin tên tướng quân Khiết Đan kia còn có thể nhịn!
Tiên sư bà ngoại nó chứ, liều mạng!
Đây là thái độ của Cảnh Trung Tâm.
Tới ngày thứ năm, thám báo Khiết Đan lại đến cách trung quân của Cảnh Trung Tâm chừng một dặm xem xét. Bảy trăm du kỵ nhận được mệnh lệnh, thật sự tự mình xé ra một lỗ hổng lớn để thám báo Khiết Đan có cơ hội đến gần, hơn nữa đội ngũ du kỵ còn phải làm bộ như không hề phát hiện ra đối phương, tiếp tục nhàn nhã, tự tại tiến lên phía trước.
Trong lúc thám báo Khiết Đan quan sát đội ngũ Tây Hạ, Cảnh Trung Tâm ở trên lưng ngựa cũng đang quan sát thám báo Khiết Đan, tâm tình hai bên đều như nhau, giữa sự chờ mong là nỗi lo được mất.
Buổi sáng thám báo Khiết Đan rút đi, Cảnh Trung Tâm vốn tưởng rằng trò chơi mèo vờn chuột, chuột dụ mèo xuất động này cuối cùng cũng tới hồi kết. Ai ngờ đến lúc chiều thám báo Khiết Đan lại tới lần nữa, vả lại số người tới lần này càng nhiều hơn, chừng hơn mười kỵ. Nhận được tin tức Cảnh Trung Tâm tức thì hiểu ra đạo lý trong đó, nhất định là tên tướng quân Khiết Đan tự mình đến xem xét tình huống rồi! Gã cố nén kích động muốn phái binh tiến lên giết chết tướng quân Khiết Đan, mệnh lệnh bộ hạ tiếp tục giả câm vờ điếc. Gã biết kế dụ địch của mình thành công rồi, nếu tên tướng lĩnh Khiết Đan kia đã đích thân tới xem xét, nói lên kẻ kia đã quyết định muốn ăn chi đội ngũ của mình.
Mà trong lúc Cảnh Trung Tâm khó giấu vui mừng, đắc ý, thậm chí sợ hãi trong lòng, trên một sườn núi cao cách đội ngũ binh Tây Hạ ngoài một dặm, Triệu Nhị đang cùng hai mấy thân binh dưới trướng mình cười trộm như đang xem diễn.
- Tướng quân, gã tướng lĩnh Tây Hạ này diễn trò cũng quá giả rồi, cạm bẫy như vậy, dù là thằng ngốc cũng nhìn ra được, đúng là tự coi mình thành Gia Cát Lượng mà.
Một thân binh chỉ vào Cảnh Trung Tâm đang đi bên dưới tấm đại kỳ tướng quân cười nói.
Triệu Nhị cười mà rằng: - Gã này là không biết tự trọng, hơn nữa còn là loại không biết tự trọng tự coi mình là đúng. Trước đó Vương gia bảo ta mang theo các ngươi đi, ta còn gào khóc xin Vương gia cho thêm vài người, hai trăm người thôi cũng được rồi, nhưng Vương gia kiên quyết chỉ cho ta mang theo mười mấy tiểu tử các ngươi. Lúc đầu ta quả là sợ chút người này của chúng ta không dọa được tên kia, hiện tại xem ra Vương gia sớm đã nhìn thấu tâm tư kẻ nọ rồi. Không tin thì các ngươi nhìn xem, chốc lát nữa chúng ta rời khỏi, bảo đảm đến sáng mai khi binh Tây Hạ xuất phát đội ngũ lại càng rời rạc.
- Tướng quân ngài nỡ lòng nào không tin tưởng chúng thuộc hạ?
Một thân binh trêu đùa nói.
Triệu Nhị cười mắng: - Đó là ta tưởng phải giả dạng đại quân tiến đến, có mười mấy mống thì giả đại quân cái gì? May mắn là Vương gia bảo chúng ta giả trang thám báo, như vậy thì dễ dàng rồi. Được rồi, chúng ta diễn trò coi như ổn thỏa, nếu người ta đã có ý mở cửa mời chào khách, chúng ta sao có thể không từ mà biệt? Sáng mai mấy người các ngươi trở ra lượn lờ một vòng, ăn cơm trưa xong chúng ta về hội hợp cùng Vương gia, nói không chừng bên phía Vương gia đã xong việc rồi.
Một thân binh có chút thất vọng nói: - Nuốt con cá lớn kia chúng ta không có phần, ngẫm lại thật đáng tiếc.
Triệu Nhị nói: - Đi thôi, trưa mai về đến, không kịp ăn thịt, nói không chừng còn được chia cho một ngụm canh.
Mà lúc này, Cảnh Trung Tâm nhìn thấy đám thám báo Khiết Đan ở nơi xa kia đang chỉ trỏ về hướng mình, gã nghiêm túc mệnh lệnh thân binh: - Đừng xem, cứ làm như không phát hiện ra gì, tiếp tục tiến lên tiếp tục tiến lên, đi chậm chút!
Gian nan trôi qua một đêm, đội ngũ xuất phát không lâu sau Cảnh Trung Tâm quả nhiên nhìn thấy đám thám báo Khiết Đan. Gã cười lạnh trong lòng, đúng là một lũ nhát gan, xem ra phán đoán trước đó của mình rằng tên tướng quân Khiết Đan là một kẻ dồi dào tinh thần mạo hiểm quả là sai quá sai.
Khi đội ngũ đi được hơn mười dặm, Cảnh Trung Tâm chợt phát hiện ra vấn đề, thám báo bên bộ phận của Mộc Ly vốn nên mỗi ngày đến thông báo tin tức hôm nay cho tới giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, lại nhớ tới đêm quá phía tây nam dường như có ánh lửa nổi lên, trong lòng Cảnh Trung Tâm trầm xuống nặng nề, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Bình Luận

0 Thảo luận