Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 265: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
ĐUỔI SÓI
- Triều đình Đại Chu điều Tả Võ Vệ Đại Tướng Quân Hàn Bố Y đang ở Thân Châu đại chiến với Dương Nhất Sơn, Hữu Võ Vệ Đại Tướng Quân Lưu Cơ ở Tống Châu, Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Dư Tề ở Phong Châu lần lượt từ nơi đang đóng quân xuất phát tới Tây Bắc. Tập kết mười một vạn đại quân do Hàn Bố Y làm chủ tướng với ý đồ đoạt lại Tấn Châu.
Lưu Lăng chỉ vào địa đồ, đem tin tức mà Ảnh Vệ vừa mới thu được nói qua với thủ hạ chư tướng.
- Đây thật sự là lệnh của Sài Vinh?
Đỗ Nghĩa biết không phải như thế nhưng vẫn không dám tin triều đình Đại Chu lại có thể đưa ra một quyết định ngu ngốc như vậy. Không nói đến việc uy vọng của Hàn Bố Y có thể phục chúng hay không, có thể chỉ huy được Lưu Cơ và Dư Tề hay không thì trong binh mã tam vệ này, người cách Tấn Châu gần nhất là Tống Châu Hữu Võ Vệ cũng ngoài ngàn dặm. Triều đình Đại Chu không biết nghĩ như thế nào, Tả Úy Vệ đặt cách phía Nam Tấn Châu hai trăm dặm không muốn, Hữu Úy Vệ ở phía Tây không đầy năm trăm dặm cũng không muốn, lại muốn điều binh từ Tống Châu, Phong Châu xa xôi ngàn dặm đến?
Lưu Lăng cười nói: - Sài Vinh nếu mà biết chắc có lẽ bệnh tình càng trầm trọng.
- Bất kể như thế nào, nếu những vị đại nhân trong triều đình Đại Chu đã muốn cho chúng ta thêm thời gian để củng cố căn cơ, vậy thì chúng ta cũng không thể phụ lòng tốt của người ta được. Trung Nghĩa Hầu hiện đã chiếm lấy Từ Châu, nhưng trong tay gã chỉ có năm nghìn tân binh, lực lượng vẫn quá mỏng. Lúc trước chỉ dùng năm ngàn người ngựa công chiếm Từ Châu là vì thời gian gấp gáp, hiện Từ Châu đã nằm trong tay, chỉ dựa vào năm ngàn người ngựa thủ thành mà muốn kinh sợ binh mã lục lâm thảo khấu bốn phía xung quanh e là không đủ. Ta tính điều thêm mười lăm ngàn nhân mã đến Từ Châu, như vậy Từ Châu, Tấn Châu hai nơi có thể chiếu cố lẫn nhau, có thể đặt chân vững chắc rồi.
- Bọn Hàn Bố Y mặc dù tăng tốc nhưng đại quân tập kết, thống nhất điều hành và chuẩn bị lương thảo, trong vòng hai tháng chắn chắn chưa đến Tấn Châu được.
Đỗ Nghĩa ngẫm nghĩ một chút nói: - Vương gia, phải rèn sắt khi còn nóng, Tấn Châu có Dương Nghiệp tướng quân trấn thủ, thuộc hạ thỉnh xin lĩnh một đội quân tấn công Giáng Châu!
Lưu Lăng lắc đầu nói:
- Tiêu Phá Quân ngăn ở giữa Giáng Châu và Tấn Châu, người này có dã tâm rất lớn, Tấn Châu đã thuộc về chúng ta, Giáng Châu đối với y là tình thế bắt buộc. Hắc Kỳ Quân chiêu binh hơn tám vạn, còn chưa tới lúc xung đột với bọn họ. Tiêu Phá Quân giờ đang an phận ở trong mấy huyện mà ta chia cho, nếu chúng ta tùy tiện xuất binh thì y liền có cớ để cắn càn rồi.
- Vương gia, Tiêu Phá Quân ngăn cản con đường xuôi Nam, chúng ta cũng không thể vòng tránh hắn đúng không?
Triệu Nhị thì thầm.
Lưu Lăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dương Nghiệp, cười hỏi: - Ngươi thấy thế nào?
Dương Nghiệp khom người: - Thuộc hạ lại nghĩ rằng, Giáng Châu có thể đánh, nhưng không thể đánh công khai.
Đối với người thanh niên Dương Nghiệp này, tất cả những người đang ngồi đây ai cũng đều hết sức tôn trọng, thanh niên này ẩn thân ở Đại Chu hơn ba năm, chẳng những được Mông Hổ tín nhiệm, ngay cả Sài Vinh cũng đánh giá cao, riêng phần bản lĩnh này phần ẩn nhẫn này đã không phải người bình thường có thể so sánh.
- Nói tỉ mỉ một chút.
Lưu Lăng khẽ cười nói.
Dương Nghiệp khom người rồi hướng mọi người ôm quyền nói:
- Vương gia suất quân xuôi Nam, ngàn dặm non sông Đại Chu này nhất định phải là của Vương gia. Giáng Châu là châu phủ trọng yếu trên con đường xuôi Nam, sau khi chiếm được nơi đây, Đông thì có thể trực chỉ Khai Phong, Nam lại có thể kinh động Lạc Dương, thật giống như một cái đinh án ngữ con đường Đông Tây của Đại Chu, tầm quan trọng là không thể nghi ngờ.
Anh ta chỉ lên địa đồ: - Vốn có Mông Hổ trông coi Tấn Châu, Giáng Châu sau đó đã không còn thể hiển được ra tầm quan trọng của nó, cho nên Giáng Châu từ trước đến nay không có trọng binh canh giữ. Nhưng hiện tại lại khác, Vương gia đã chiếm Tấn Châu và Từ Châu, tầm quan trọng của Giáng Châu dần hiện ra rồi. Triều đình Đại Chu hiện giờ mặc dù do một đám văn nhân không hiểu quân sự chỉ huy lung tung, nhưng tuy rằng bọn họ chỉ huy lung tung lại cũng không phải ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra tầm quan trọng của Giáng Châu. Nhân mã Tả Úy Vệ ở ngay gần phía Nam Giáng Châu đối kháng với nghĩa quân Từ Thắng Trị, mật thám phái đi đã truyền về tin tức nói rằng Tả Úy Vệ Đại Tướng Quân Trịnh Siêu đã suất quân hướng Bắc, sở dĩ y còn chưa tiến vào chiếm giữ Giáng Châu là sợ bị Tiêu Phá Quân liên kết với Từ Thắng Trị bao vây.
- Hiện tại cục diện xung quanh Giáng Châu cực kỳ vi diệu, phía Nam là Hôi Y quân của Từ Thắng Trị, ở giữa là Tả Úy Vệ, phía Bắc là Tiêu Phá Quân Hắc Kỳ Quân, mà Tiêu Phá Quân lại không hợp với Từ Thắng Trị, âm thầm cấu kết với Tả Úy Vệ Đại Tướng Quân Trịnh Siêu không ít. Nhưng điều này cũng chỉ là thủ đoạn tự bảo vệ mình mà thôi, nếu Tiêu Phá Quân thật dám vào thành Giáng Châu, Tả Úy Vệ ngay lập tức quay ngoặt đầu cắn chết y. Mà Từ Thắng Trị tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí sẽ âm thầm trợ giúp Tả Úy Vệ một lần.
- Mà nhân mã Tả Úy Vệ một khi tiến vào Giáng Châu, cho dù Từ Thắng Trị và Tiêu Phá Quân có cừu oán, hai người cũng sẽ không bỏ qua cơ hội vây diệt toàn quân Tả Úy Vệ. Ba người kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không dám hành động trước, cho nên Tiêu Phá Quân mới cung kính với Vương gia như thế. Nếu trở mặt với chúng ta tình cảnh của y sẽ trở nên rất nguy hiểm.
- Cho nên, mặc dù hiện Giáng Châu chỉ là một tòa thành trống không, ai cũng muốn chiếm, nhưng không ai dám đi đầu.
Hoa Linh cau mày nói: - Dương tướng quân vừa nói chúng ta có thể công chiếm Giáng Châu, như vậy chẳng phải sẽ dụ cả ba con sói đói cùng tới sao?
Dương Nghiệp mỉm cười nói:
- Không! Hiện Tả Úy Vệ, Tiêu Phá Quân, Từ Thắng Trị, ba bên đang ở trong trạng thái cân bằng. Nếu Vương gia cho một đội quân xuôi Nam, sự cân bằng sẽ lập tức bị phá vỡ!
Hoa Linh ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt sáng ngời nói: - Dương tướng quân có ý muốn phô trương thanh thế?
Dương Nghiệp cười gật đầu: - Vương gia! Thuộc hạ thấy nếu chúng ta xua quân xuôi Nam chỉ sợ ba người sẽ lập tức luống cuống tay chân. Không cần lo lắng ba người bọn họ liên kết chống cự hùng binh của Vương gia, bởi vì ba người bọn họ không ai tin tưởng ai!
Lưu Lăng cười nói: - Sài Vinh nếu còn khỏe mạnh chỉ sợ ngươi đã độc lĩnh Hữu Uy Vệ rồi, nếu vậy thì ta xuôi Nam cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, đáng tiếc đáng tiếc...
Dương Nghiệp mặc dù biết Lưu Lăng đang nói đùa, nhưng vẫn khẩn trương ôm quyền nói: - Thuộc hạ chỉ vì Vương gia mà thôi, Đại Chu không phải nhà của ta.
Lưu Lăng vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: - Ngươi đấy, luôn cẩn thận chặt chẽ như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm địa đồ hỏi: - Phải nghĩ một biện pháp, tốt nhất buộc một phe phải tiến vào Giáng Châu trước.
Dương Nghiệp tự tin cười nói:
- Tiêu Phá Quân!
Lưu Lăng ngẩng đầu nhìn anh ta hỏi: - Vì sao chắc chắn như vậy?
Dương Nghiệp nói: - Bởi vì y e ngại Vương gia!
Dương Nghiệp đi đến bên cạnh địa đồ chỉ vào Giáng Châu nói: - Vùng Tấn Châu, Giáng Châu trong bốn thế lực, không thể nghi ngờ Vương gia là mạnh nhất. Tiêu Phá Quân, Từ Thắng Trị tuy rằng binh lực hơn chúng ta, nhưng sức chiến đấu lại kém quá xa. Tuy có một trăm ngàn binh nhưng lại không có bao nhiêu binh lính thiện chiến. Tả Úy Vệ Trịnh Siêu có hơn bốn vạn nhân mã thủ hạ, một nửa là tân binh, đội ngũ như thế mà vẫn có thể đánh lui Tiêu Phá Quân và Từ Thắng Trị, càng không nói tới tám vạn hùng binh dưới trướng Vương gia hiện giờ, Tiêu Phá Quân sao có thể không sợ?
- Mà trong ba thế lực còn lại, Tiêu Phá Quân là yếu nhất, tuy rằng y biết rõ ai tiến vào Giáng Châu đầu tiên tất sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào, nhưng vì tự bảo vệ mình, y nhất định phải lựa chọn. Giáng Châu tuy không phải hùng thành, nhưng có thành trì dựa vào so với dã chiến bị bao vây hai mặt còn tốt hơn. Tinh binh chân chính của Hắc Kỳ Quân chỉ có năm nghìn, cho dù mới có thêm hơn hai ngàn kỵ binh Hữu Uy Vệ, nhưng những người này y còn chưa dám tín nhiệm. Nghĩa quân đánh với quân đội chính quy của triều đình, mười trận thì cả mười đều bị đánh tan, trăm lần cũng chưa chắc có thể thắng được một lần.
- Vài ngày trước dưới sự giúp đỡ của Vương gia, Tiêu Phá Quân mới đánh thắng trận, mới đánh tan năm nghìn kỵ binh Mông Hổ, tuy lợi dụng sông Đại Thương nhưng đây cũng là thắng lợi lớn có một không hai. Có trận thắng này, địa vị của Tiêu Phá Quân trong các nghĩa quân đã tăng lên không ít. Ngay cả Từ Thắng Trị trước đây từng đánh bại y, về mặt uy vọng cũng không hưng thịnh bằng, tiểu lục lâm giặc cỏ các nơi đều đến gia nhập, nhân mã dưới trướng càng ngày càng nhiều, chiếm một tòa đại thành làm căn cơ là việc bức thiết nhất mà Tiêu Phá Quân cần phải làm.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Cục diện Đại Chu ngươi hiểu tương đối rõ. Rất nhiều chuyện cần ngươi quyết định, nếu ta mang ngươi đi bên cạnh, đổi một người khác trấn thủ Tấn Châu, ngươi có ý kiến gì không?
Dương Nghiệp mong rời khỏi Tấn Châu đỡ phải bị người khác nghi kỵ còn không được, cho dù Lưu Lăng không nghi ngờ anh ta, anh ta cũng không dám khẳng định những tướng quân dưới trướng Lưu Lăng không có khúc mắc trong lòng. Dù sao mình không phải là người luôn luôn đi theo Vương gia, lại giao Tấn Châu, một nơi trọng yếu như vậy cho mình, mà mình ở Tấn Châu có mạng lưới quan hệ và địa vị không ai sánh nổi, điều này đã làm cho người ta đố kỵ rồi. Anh ta muốn nhất chính là đi theo bên cạnh Lưu Lăng, không trấn thủ Tấn Châu nữa, đỡ cho sau này có rắc rối. Kỳ thật cũng không trách được anh ta lại cẩn thận như vậy, cục diện Đại Chu hỗn loạn âm u, so với Bắc Hán còn đục ngầu hơn.
Nếu không chuẩn bị thật cẩn thận, anh ta làm sao có thể chỉ trong ba năm từ một Bồi Nhung Giáo Úy nho nhỏ lên tới tòng tam phẩm Uy Viễn Tướng Quân? Các đại nhân trong triều, mặc dù bây giờ trên danh nghĩa anh ta đã đầu hàng Bắc Hán cũng vẫn lên tiếng bảo vệ, bởi vậy có thể thấy Dương Nghiệp là người thận trọng như thế nào.
- Vương gia có thể thúc giục Tiêu Phá Quân.
Dương Nghiệp ngẫm nghĩ một chút nói.
Lưu Lăng cười ha hả nói : - Có ngươi ở bên cạnh ta, về sau có nhiều chuyện ta sẽ đỡ phải hao tâm tốn sức suy nghĩ.
Dương Nghiệp sợ chính mình nói nhiều sẽ khiến cho những người khác phản cảm, hiện giờ vừa mới trở lại dưới trướng Vương gia, anh ta cũng không muốn đắc tội với các tướng cấp dưới của Vương gia. Muốn lấy được tín nhiệm và coi trọng, có một số mưu lược kế sách nhất định phải đưa ra, chỉ dựa vào công lao ẩn nấp ba năm dâng lên Tấn Châu, anh ta không cho rằng có thể kéo dài được. Nhưng nếu thể hiện tài năng quá độ, anh ta lại sợ làm nóng mắt những lão nhân vẫn đi theo Vương gia. Việc này nhất định phải cân nhắc đắn đo, hơn nữa còn phải nắm bắt chính xác.
Kỳ thật những gì anh ta làm là thừa thãi, Lưu Lăng phiền chán nhất chính là việc tính kế với nhau sau lưng, tuy rằng âm mưu dương mưu hắn dùng tới cũng không ít hơn ai, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn không hy vọng thủ hạ của mình mang tâm tư khác. Hắn không phải Hiếu Đế, càng không phải Sài Vinh, hắn chỉ muốn đánh hạ một mảnh giang sơn để sống yên ổn mà thôi.
Lưu Lăng đối với biểu hiện của Dương Nghiệp như vậy cũng không nói thêm gì nữa, hắn tin Dương Nghiệp là người thông minh, người thông minh thì không cần ngươi phải cố ý nhắc nhở.
Có Hoa Tam Lang, Triệu Nhị, Đỗ Nghĩa, Vương Bán Cân những người này ở đây, Dương Nghiệp sớm muộn gì cũng sẽ biết đi theo Vương gia và đi theo Mông Hổ, thậm chí đi theo Sài Vinh khác nhau đến mức nào.
- Ta liền đi viết một bức thư, sau đó phái người đi giao cho Tiêu Phá Quân. Thảo luận với y chuyện liên kết lấy Giáng Châu.
Lưu Lăng nói.
Đỗ Nghĩa cười: - Bức thư này của Vương gia chỉ sợ sẽ làm họ Tiêu kia điên cuồng.

Bình Luận

0 Thảo luận