HÔ TO LÊN
- Tướng quân, dầu đen đã chuẩn bị xong rồi, tại sao còn không hạ lệnh? Chỉ cần lăn thùng dầu này xuống, và bắn thêm hai cái nỏ có kèm theo lửa lớn nữa! Chúng ta cũng không cần đốt lửa, người Khiết Đan tự biến mình thành bó đuốc lớn rồi! Ha ha, tướng quân, con đường ngư lương này sẽ bị thiêu cùng với đống lửa kia, vậy thì người Khiết Đan còn có thể nào xông lên.
Đội trưởng thân binh của Từ Tuyên ghé sát vào người gã vừa cười vừa nói.
Từ Tuyên quay đầu lại hỏi: - Ngươi giết người không thấy mệt mỏi sao?
- Không có! Mới có hơn mười mũi tên, không thể tính là quá nhiệt tình được!
Thân binh vỗ ngực nói.
Từ Tuyên cười cười nói: - Vậy cứ tiếp tục giết là được, cần gì phải vội vàng đốt lửa làm gì?
- Tống Xuân Hải! Mang người của ngươi lần lượt thay đổi đi, để cho những binh lính phía trước kia được nghỉ ngơi! Nếu như người Khiết Đan vùng dậy chống cự thì cho những người dùng giáo dài chặn lại.
Từ Tuyên lớn tiếng ra lệnh.
Tên Đô thống Tống Xuân Hải nhanh chóng tuân mệnh. Lập tức phất tay ra lệnh cho năm trăm danh cung tiễn thủ dưới trướng mình tiến về phía trước, dần dần thay thế vị trí của những cung tiễn thủ đã bắn mỏi nhừ cả hai tay. Những binh lính trong lòng tràn đầy sinh lực gia nhập vào đã nhanh chóng đem thế tiến công của người Khiết Đan một lần nữa đè xuống, người Khiết Đan tối đa cũng chỉ tới được một nửa con đường mà không tiến thêm được bước nào nữa. Những mũi tên lông vũ được bắn ra dày đặc giống như trận mưa rào mùa hạ vậy, mục tiêu nhắm đến là đoàn người Khiết Đan đông đúc trên con đường ngư lương kia.
Tình hình không tốt!
Đứng ở trên sườn núi cao chứng kiến cuộc chiến Hàn Tri Thiện theo bản năng liếc nhìn về phía Da Luật Đức Quang, y nhìn thấy Thái Tử Điện hạ của Đại Liêu cũng phải cau mày, dưới ánh sáng của cây đuốc, sắc mặt của Da Luật Đức Quang vô cùng khó coi. Một canh giờ trước, trên mặt hắn còn hiện ra nụ cười, nhưng hiện giờ nụ cười ấy cũng đã sớm tắt, sắc mặt trắng bệch so với mây đen trên trời còn âm u hơn.
Hàn Tri Thiện có thể nhìn ra tình huống không ổn, thì đương nhiên Da Luật Đức Quang cũng sớm nhìn ra. Bó đuốc tạo thành một biển lửa chỉ có thể tới nửa con đường mà không lên được đến đỉnh, thậm chí cũng không có một đốm lửa nào có thể phá tan được tầng vật cản kia. Từ rất xa, nếu không chú ý thì không thể nhìn thấy được nhũng mũi tên lông vũ, chỉ có thể nhìn thấy nhũng ngọn đuốc đã tạo thành một biển lửa giống như tạo thành một bức tường vô hình chắn mọi tầm nhìn. Hàn Tri Thiện vốn nghĩ rằng con đường ngư lương sau khi được đắp lên, võ sĩ Khiết Đan dũng mãnh có thể dễ dàng một hơi tiến lên được đầu thành. Nhưng hiện tại đã tấn công quyết liệt trong vòng một canh giờ, vẫn chưa có một cây đuốc nào sáng được trên tường thành.
Chẳng lẽ... người Hán là cố ý bỏ mặc cho những người dân phu chất đống lên con đường ngư lương.
Không có lý nào, chẳng nhẽ người Hán tuyệt đối nắm chắc chiến thắng, cho rằng con đường ngư lương dù có đắp lên thì đại quân Khiết Đan cũng không tiến công lên được?
Hàn Tri Thiện nhíu mày suy tư, trong đầu y lúc này thật giống như một đám bột nhão.
- Điện hạ! Điện hạ!
Một tên tướng lĩnh Khiết Đan trên vai vẫn còn bị ghim một đoạn mũi tên lông vũ, chạy từ chiến trường về, sau đó quỳ một gối vội vàng nói: - Điện hạ! Một vạn binh lính của Đô Cách Lôi Tướng quân đã bị tổn thất phân nửa! Đô Cách Lôi Tướng quân điều thuộc hạ về đây để xin chỉ thị của Điện hạ, liệu có nên... Có nên thay đổi đội ngũ. Lão binh... Lão binh đều chết cả rồi!
- Đồ ăn hại!
Da Luật Đức Quang làm cho tướng lĩnh kia không dám mở mồm ra bẩm báo tiếp, hắn một cước đem tên tướng lĩnh kia đá văng ra ngoài. Một cước này hạ trúng vào miệng của viên tướng lĩnh, máu lập tức theo miệng của y trào ra.
- Cút về nói cho Đô Cách Lôi rằng, nếu như cuộc tiến công không thuận lợi thì đừng quay trở về gặp ta! Mặt mũi của dũng sĩ Khiết Đan đều bị các ngươi làm mất sạch! Con đường ngư lương này rộng tới ba trượng cũng đủ để cả trăm người dùng tấm chắn đỡ đòn và xông lên! Người Hán có cung tiễn thủ, vậy trong tay của Đô Cách Lôi không có cung tiễn thủ sao?
Da Luật Đức Quang đang bình tĩnh liền quát ầm lên.
- Chử Đa Lợi! Ngươi hãy mang theo một vạn người tiếp ứng cho Đô Cách Lôi, nếu như có người dám trái lệnh rút lui thì lập tức cho loạn tiễn bắn chết. Nếu như Đô Cách Lôi thừa nhận mình là người nhát gan thì ngươi hãy mang theo một vạn người của ngươi xông lên.
Chử Đa Lợi lớn tiếng tuân mệnh, lập tức phất tay hô: - Con cháu Thương Lang, các dũng sĩ của Khiết Đan, theo ta xông lên!
- Chờ một chút!
Hàn Tri Thiện la lớn.
Y xoay người nói với Da Luật Đức Quang: - Điện hạ, con đường này cũng đủ lớn, có thể cho bọn lính cưỡi ngựa được! Dùng kỵ binh để giải khai cung tiễn thủ của quân Hán, và bộ binh tấn công lên từ phía sau thì nhất định chúng ta sẽ chiếm được đầu thành!
Mắt Da Luật Đức Quang lập tức sáng lên, y nhanh chóng hạ lệnh: - Chử Đa Lợi, đem theo hai trăm tên võ sĩ dũng cảm nhất cưỡi ngựa theo con đường ngư lương mà xông lên! Nói với các võ sĩ rằng, người nào dũng cảm xông lên đầu sẽ được phong Thiên phu trường, thưởng một nghìn, không! Thưởng ba nghìn con dê, năm trăm đầu trâu!
Chử Đa Lợi vỗ vỗ vào ngực của mình quát: - Điện hạ yên tâm, Chử Đa Lợi sẽ lấy đầu của tướng quân giữ thành người Hán mang về cho Điện hạ!
Sau khi hô xong, ten dũng sĩ Khiết Đan dũng mãnh này kéo ngựa và ngồi lên, hướng tới gã tướng sĩ Khiết Đan bị thương trở về chờ lệnh kia mà rống lớn: - Cút nhanh, trở về nói cho Đô Cách Lôi..., ông đây sẽ tự mình dẫn người xông lên! Đô Cách Lôi chính là con gái người Hán, tuyệt đối không giống như dũng sĩ của Khiết Đan.
Sau khi hô xong, gã quay đầu lại, hướng về phía các thân binh của mình hô: - Không phải ngày thường các ngươi vẫn thường khoác lác với ông đây là một người có thể đánh lại năm người hay sao, vậy hiện tại ông đây cho các ngươi cơ hội để lập công. Theo ta xông lên tấn công thành Thái Nguyên, ông đây sẽ không đoạt công lao của các ngươi đâu! Ai dũng cảm lên trước, ông đây sẽ kết bái huynh đệ với người đó!
Gã ra lệnh cho hai trăm tên thân binh nhảy lên chiến mã, rút loan đao từ hông ra và quát lớn:
- Bất kể phía trước có bao nhiêu quân Hán, các ngươi đều không được sợ hãi lùi bước mà vẫn phải tiến về phía trước.
Trong thời tiết gió lạnh, Chử Đa Lợi đem áo giáp cởi ra và vứt sang một bên, trong ngực lộ ra bộ lông xù, gã dùng sức vỗ vỗ vào ngực hai cái, từ bên hông lấy ra một bì rượu lớn ngửa mặt lên trời mà rót vào miệng, vị cay của rượu theo cổ họng của gã trôi xuống dạ dày, mùi vị bốc lên, giống như đem máu cùng toàn thân đốt lên. Rượu cũng theo cằm gã chảy xuống, làm cho lồng ngực trần trụi của gã ướt nhẹp.
Hai trăm tên thân binh cưỡi chiến mã cũng học theo bộ dạng của gã, hung hăng rót vào trong miệng nửa túi rượu, sau đó đem số rượu còn lại trong túi dùng sức ném xuống đất: - Sát!
Tiếng gầm lên giận dữ, hai trăm kỵ binh nhanh chóng giống như biến thành một cơn gió xoáy hướng về phía con đường ngư lương mà vọt tới. Cây đuốc chiếu rọi xuống, tiếng vó ngựa chiến mã của hai trăm kỵ binh đạp xuống đất tựa hồ giẫm đạp lên tất cả tiếng kêu. Tuy rằng chỉ có hai trăm người, nhưng Chử Đa Lợi là dũng tướng nổi danh ở Đại Liêu, thân binh của gã cũng đều là những bách chiến tinh binh giết người như ngóe. Cho nên đội kỵ binh này như gió tiến lên, không ngờ lại mang theo một cỗ khí thế không thể chống đỡ.
- Kỵ binh?
Từ Tuyên cười lạnh lùng.
- Kỵ binh?
Lưu Lăng đứng trên cổng thành xem cuộc chiến cũng cười cười.
Hắn xoay người nói với Hoa Linh: - Thật sự mà nói, người Khiết Đan tính tình thẳng thắn, chỉ có điều ta không hề nghĩ tới họ đều là một đám lì lợm. Đắp lên một con đường ngư lương thì cũng liền kiên quyết chỉ công thành tại một vị trí này. Công kích một phía quả thực có thể tập trung được lực lượng, nhưng chẳng lẽ bọn họ lại không nghĩ tới việc tập trung ở một chỗ để thủ thành thì càng dễ hay sao? Nếu như lấy đại quân tấn công mạnh từ bốn phía, sau đó tập trung quân tinh nhuệ theo con đường ngư lương mà tấn công thì miễn cưỡng còn có cơ qua được.
Hoa Linh cười nói: - Có nên đốt một trận rồi hay không?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Đem thùng dầu thả xuống đi, để cho đám binh lính cũng được nghỉ ngơi một chút. Chuyện giết người như thế này, cũng không thể quá gấp gáp.
Hoa Linh cười cười xoay người ra lệnh: - Nói với Từ Tuyên, đem thùng dầu bỏ xuống đi.
Thân binh lập tức hướng tới bên con đường ngư lương chạy đến, đem mệnh lệnh của Hán Vương truyền đến. Sau khi nghe xong, Từ Tuyên gật gật đầu, lập tức lớn tiếng yêu cầu tất cả nỏ lớn cùng được bắn ra cùng một lúc, sau đó lệnh cho cung tiễn thủ tập trung đàn áp đường tiến công của người Khiết Đan, lập tức ra lệnh cho binh lính đem mười chiếc thùng gỗ có chứa đầy dầu cải theo con đường ngư lương mà lăn xuống.
Đồng thời, ngay ở nơi này, người Khiết Đan tấn công mãnh liệt cũng mở ra một lối đi, hai trăm con chiến mã đi như gió dọc theo con đường ngư lương. Chử Đa Lợi cưỡi một con ngựa, quơ loan đao, khí lực khỏe mạnh cùng hợp sức với chiến mã lại càng tăng thêm sức mạnh, thoạt nhìn gã vô cùng dũng mãnh. Ở phía sau gã, hai trăm tên dũng sĩ Khiết Đan cũng gắt gao theo tướng quân mà xông tới.
Nhưng vừa lúc đó, quân Hán theo con đường lớn lăn ra mười mấy chiếc thùng gỗ. Chử Đa Lợi quá sợ hãi, manh dạn kéo ngựa, con chiến mã đi theo gã mấy năm đã hiểu ý chủ nhân của mình bèn nhảy lên thật cao, sau khi nhảy vọt qua thùng gỗ thì tiếp tục tiến lên. Chỉ có điều những kỵ binh phía sau nhìn không rõ tình hình phía trước, đùi ngựa cuả một tên kỵ binh khác nhanh chóng bị vấp vào thùng gỗ, mất đi thăng bằng nên chiến mã nhanh chóng lật mình mà ngã xuống. Tên kỵ binh bị ngã mạnh trên mặt đất, còn chưa kịp đứng lên thì những chiến mã ở phía sau xông lên nhằm trúng lồng ngực của y mà giày xéo.
Phù một tiếng, áo giáp trong nháy mắt liền sụt xuống dưới.
Một kỵ binh ngã sấp xuống, theo quán tính kỵ binh phía sau vấp phải, những kỵ binh ở phía sau xông lên, vì né tránh những đồng đội của mình đã ngã xuống mà kéo chiến mã của mình hãm lại, những con chiến mã kia chân trước không chạm được đất lập tức rú lên, chiến mã và kỵ binh nhảy xuống đường lớn. Từ độ cao bảy mét trực tiếp nhảy xuống, hai chân trước của chiến mã bị gãy kêu răng rắc một tiếng sau đó nhanh chóng hất văng những kỵ binh trên lưng ra ngoài.
- Bắn tên!
Từ Tuyên lớn tiếng hạ lệnh.
Mấy trăm mũi tên lửa gần như được bắn ra ngoài cùng một lúc, cùng lúc, ba cỗ nỏ thật lớn cũng bắn tên nỏ lớn ra ngoài. Nhiều thùng gỗ bị bắn nát, một mũi tên nỏ quay cuồng còn hung hăng đập xuống một gã kỵ binh. Hỏa tiễn cắm dày đặc trên con đường ngư lương, không bao lâu sau đã bén vào dầu hạt cải và dầu đen kia. Chỉ một thoáng ngẩn ngơ, trên con đường ngư lương lập tức bùng phát ánh lửa.
Tiếng chiến mã rên rỉ, tiếng rống lên đầy vẻ giận dữ của người Khiết Đan đã xua tan đi mây đen trên bầu trời.
Ngọn lửa cháy bừng bừng, đem quân lính kỵ binh trên con đường ngư lương bao vây trong biển lửa. Chử Đa Lợi đi đầu tránh trái tránh phải xông lên khoảng cách hơn một nửa, thoáng cái liền bị ngọn lửa nuốt vào. Chiến mã của gã nhanh chóng ngừng lại, theo quán tính Chử Đa Lợi bị hất văng ra ngoài. Ngã bổ nhào vào trong biển lửa, quần áo trên người Chử Đa Lợi nhanh chóng bị ngọn lửa dầu thiêu đốt. Trong nháy mắt, lông ở ngực đã bị thiêu rụi, tóc của gã cũng bị biến thành ngọn đuốc. Theo bản năng Chử Đa Lợi lăn lộn trên mặt đất với ý nghĩ dập tắt ngọn lửa trên người, nhưng càng lăn lộn lại càng làm cho dầu dính vào người nhiều hơn. Ngọn lửa lan rộng ra, toàn thân gã từ trên xuống dưới, mỗi một tấc da cũng bắt đầu bốc cháy.
- A!
Chử Đa Lợi kêu to, tiếng kêu vang vọng cả trời xanh.
- Cung tiễn thủ, dừng lại, không bắn nữa!
Từ Tuyên lớn tiêng hô: - Đừng bắn giết bọn chúng, làm cho bọn họ hô to lên, âm thanh càng lớn càng tốt!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận