RỪNG CÂY GIẾT NGƯỜI.
Mặt trời lặn ăn cơm. Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi chừng một tách trà, Vương Trạng Nguyên hạ lệnh cho binh sĩ lên ngựa. Chỉ có không tới năm mươi dặm đường, trước giờ Tý tối nay có thể đến kịp. Vương Trạng Nguyên cũng không vội vã bởi vì hắn biết lúc nào tiến công mới có hiệu quả cao nhất. Con người vào khoảng giờ Sửu là có hương vị giấc ngủ ngọt ngào nhất cũng chính là vào lúc khoảng hai ba giờ sáng. Lúc này, sự cảnh giác của con người là yếu kém nhất. Hắn chính là dự định tiến công vào khoảng thời gian này, một trận san bằng đại doanh quân Hán thành bình địa.
Sau khi đại quân tiến về phía trước hai mươi dặm thì trinh sát phái đi đã chạy trở về hồi báo. Căn cứ vào thông tin trinh sát thu thập được, sự phòng bị của quân Hán xem ra hết sức nghiêm mật. Du kỵ, lưu động canh gác đều được trang bị đầy đủ. Từ xa nhìn sang, có thể nhìn thấy từng tốp từng tốp binh lính tuần tra qua lại. Đồng thời chứng thực được thông tin mà Lý Sơn cung cấp, quân Hán không hề tiến vào huyện thành Lai Hòa.
Nghe xong hồi báo của trinh sát, khóe miệng Vương Trạng Nguyên khẽ giựt giựt. Quân Hán canh phòng nghiêm mật, điều đó đúng rồi. Nếu như quân Hán không hề phòng bị mà nói, như vậy ngược lại không chân thực chút nào. Nói không chừng còn là một cạm bẫy lớn. Dù sao thì Lưu Lăng cũng chinh chiến sa trường mười năm, người này không thể khinh thường được. Hắn cũng không tin Lưu Lăng sẽ sơ suất đến mức không bố trí phòng bị gì. Nếu như Lưu Lăng thật sự như vậy mà nói, thì sẽ tuyệt đối không sống được đến tận bây giờ. Trên chiến trường không hề có sự cảm thông nào, một sự sơ suất của ngươi có thể dẫn đến toàn quân bị tiêu diệt. Thân bại danh liệt vẫn hay, chết mới là định đoạt cuối cùng.
Người chinh chiến lâu dài, cho dù thân có thực sự làm người thống trị quân Hán, thân là Hán Vương đứng trên vạn người thì thói quen cũng không thể thay đổi được. Dù cho ngươi ngủ cũng sẽ mở to một con mắt vậy? Vương Trạng Nguyên nghĩ như thế bởi vì chính bản thân hắn cũng như vậy, vĩnh viễn không thể thật sự thả lỏng được. Nhiều năm như vậy, nữ nhân nằm ngủ bên cạnh hắn không biết đã thay đổi bao nhiêu người nhưng duy nhất có một thứ không thay đổi chính là thanh đao lúc nào cũng có thể tùy tay mà đụng đến kia.
Vương Trạng Nguyên ở cách huyện Lai Hòa còn khoảng mười dặm liền ra lệnh cho đại quân chia thành ba cánh, từ ba hướng khác nhau tiến vào đại doanh quân Hán. Nhân mã đều ngậm miệng, dám lớn tiếng ồn ào liền lập tức trảm không tha. Ba cánh đại quân thì cánh tả có một vạn kỵ binh, bọc đánh phía nam đại doanh quân Hán, chỉ giết người phóng hỏa. Cánh hữu có một vạn kỵ binh, vây đánh phạm vi lớn mặt sau đại doanh quân Hán để chặn đánh bại binh, cố gắng tiêu diệt toàn bộ quân Hán. Còn trung quân một vạn kỵ binh thì do Vương Trạng Nguyên tự mình suất lĩnh tiến thẳng vào trung quân Hán doanh nơi Hán Vương Lưu Lăng đóng quân.
Lý Sơn đã từng nói, căn lều di động của Lưu Lăng có khí thế rộng lớn nhất. Từ đằng xa có thể phân biệt được. Mà Lưu Lăng lại rất ít khi rời khỏi lều lớn đó. Cho nên khả năng tấn công tiêu diệt Lưu Lăng rất lớn. Nghĩ đến kẻ nhát gan này cũng coi như là đã giúp sức cho mình không ít. Vương Trạng Nguyên quyết định không làm khó Lý Sơn nữa. Phái người đem Lý Sơn đưa tới trước ngựa của hắn. Hắn định sẽ tận tình cảm tạ người hữu duyên mà tạo hóa đã đưa tới cho mình.
Lý Sơn rất nhếch nhác, thật sự rất nhếch nhác. Bởi vì bị trói trên lưng ngựa, lắc lư theo chiến mã mà không thể chọn được một tư thế ngồi tương ứng, cho nên bắp đùi hắn đều bị mài rách. Da, máu thịt dính vào y phục, đau đến nóng bỏng. Sự đau đớn này vượt qua hết thảy mọi cảm giác của hắn, hai ngày đêm chưa ăn cơm thậm chí còn không cảm thấy đói. Đau. Cả người không chỗ nào không đau. Nếu có thể lựa chọn, Lý Sơn tình nguyện liều mạng với quân Hán mà chết trận chứ không muốn gặp lại Vương Trạng Nguyên. Rất may mắn là bởi vì lòng tốt của Vương Trạng Nguyên, hắn không cần phải ở bên tên ma đầu này nữa rồi.
- Lý Sơn?
Vương Trạng Nguyên ghìm chặt chiến mã, cúi đầu nhìn Lý Sơn ngã ngồi trước ngựa của mình mà kêu lên.
- Thảo dân... ách... không, có hạ quan. Xin đại tướng quân phân phó.
Lý Sơn đau đến nghiến răng nghiến lợi đáp lại.
Vương Trạng Nguyên cười híp mắt nói: - Ngươi lần này vì triều đình mà lập được công lớn. Sau khi quân ta đắc thắng trở về, ta sẽ xin Lý đại tướng quân cho ngươi, vì công lao này mà xin ban thưởng cho ngươi trước mặt Tiết độ sứ đại nhân. Đến lúc đó, vợ con ngươi được hưởng đặc quyền, phú quý của ngươi cũng đã đến rồi.
Dọc theo đường đi tới giờ, Vương Trạng Nguyên lần đầu tiên có vẻ mặt nói chuyện ôn hòa như thế. Lý Sơn thật có chút không thích ứng. Hắn mở trừng hai mắt, liền nhanh chóng chịu đựng đau đớn bò lên dập đầu nói: - Đa tạ tướng quân đề bạt. Đa tạ tướng quân cất nhắc. Hạ quan sau khi trở về sẽ làm ngay một bài vị trường sinh cho tướng quân ở trong nhà, ngày ngày cung phụng không ngừng.
Vương Trạng Nguyên nhíu mày, hắn lại không cảm thấy việc lập cái bài vị trường sinh kia là chuyện tốt lành gì cho cam.
- Việc này ngươi không cần phải nghĩ đến. Bởi vì ngươi không thể quay về.
Hắn nhếch miệng, hít một hơi gió đêm mát lạnh, nói: - Thê tử ngươi sẽ vì công lao của ngươi mà được triều đình tặng thưởng. Nói không chừng, còn có thể nhận được một phần cáo mệnh. Con của ngươi sẽ kế thừa tước vị của ngươi, có thể được phong hầu cũng chưa biết chừng. Nhưng ngươi, còn có một việc quan trọng nhất, cũng là việc cực kỳ có cống hiến đối với đại quân ta cần phải đi làm, cho nên ngươi không thể trở về được.
Hắn cười, giống như một ác ma lộ ra cái răng nanh: - Ta lấy đầu của ngươi tế cờ. Lý Sơn, ngươi vinh quang vô cùng!
Không đợi Lý Sơn phản ứng, Vương Trạng Nguyên thét to, nói: - Lôi hắn ra ngoài chém tế cờ. Đao không thấy máu làm sao có thể giết được kẻ thù!
Vài tên thân binh như lang như hổ nhào lên, gắt gao chế ngự sự phản kháng toàn lực của Lý Sơn. Một người nắm lấy tóc Lý Sơn, một người khác chém vào gáy Lý Sơn. Một đao thành hai đoạn, máu lập tức phun ra, giống như thác nước, nhuộm đỏ mấy thân binh ở trước mặt hắn. Thân binh kia cầm lấy tóc của Lý Sơn, xách đầu Lý Sơn bước đến trước Vương Trạng Nguyên phục mệnh. Vương Trạng Nguyên cười ha hả nói: - Lão tử chính là thích nhìn thấy máu. Bất kể là máu nữ nhân con mẹ nó hay là máu nam nhân thì cũng đều là đại cát đại lợi!
- Đại cát đại lợi!
Một nhóm thân binh tính tình quái gở như hắn dữ tợn rống lên một tiếng, quay người lên ngựa.
Vương Trạng Nguyên rút ra thanh đao chỉ về phía đại doanh quân Hán cách đó không xa, hô lên: - Xông lên giết, ngựa xéo đại doanh, giết sạch đám quân Hán kia. Phong hầu cho ai bắt sống được Lưu Lăng!
Đao thép vừa tuốt ra, kỵ binh phóng về phía trước.
Giống như núi thở biển gầm. Đám kỵ binh bộc phát một cỗ máy ý chí chiến đấu kinh thiên động địa. Tiếng kêu gào, mã tấu quơ múa sáng loáng như tuyết xông thẳng về hướng đại doanh quân Hán. Kỵ binh trong đêm tối như cơn lũ càn quét, như biển lớn thét gào, như sông lớn vỡ đê, uy thế như cầu vồng, hùng dũng cơ hồ không thể kháng cự!
Theo tiếng reo hò ầm vang của bọn kỵ binh, tiếng vó ngựa đuổi nhau ầm ầm, từng tiếng kèn vang dội nổi lên trong đại doanh quân Hán. Tín hiệu báo động từng tiếng từng tiếng tiếp nối nhau. Vô số quân Hán từ trong doanh trướng vọt ra, trong tay nắm chặt binh khí của mình, không thấy có chút bối rối nào.
Lưu Lăng lúc này, đang ngồi trong căn lều lớn của hắn, lạnh lùng nhìn vào trong bóng đêm như một con mãnh thú hồng hoang muốn giết bọn kỵ binh quân Chu đang tràn tới. Ánh mắt lạnh như băng của hắn giống như một mũi đao.
Cung thủ của quân Hán đã bắt đầu phát ra uy lực. Chỉ có cơn mưa tên dày đặc mới nói rõ được. Quân Hán sớm đã có chuẩn bị. Nhưng Vương Trạng Nguyên không cho rằng chỉ dựa vào mấy vòng mưa tên này thì có thể ngăn cản ba vạn kỵ binh tinh nhuệ dưới trướng của hắn. Cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt, máu hắn mới có thể càng nóng, người hắn mới có thể càng điên cuồng. Hắn thích cảm giác chiến tranh. Thích hương vị máu tanh ngọt ngào. Mỗi lúc như thế này, hắn đều cảm giác có một cỗ máu đang thiêu đốt trong người hắn.
Cung thủ quân Hán được huấn luyện đều có tố chất. Từ lúc ngắm bắn bọn kỵ binh quân Chu tiến vào đến giờ đã bức bách bắn ra lượt tên thứ ba. Tốc độ kỵ binh quá nhanh, bọn họ không có thời gian bắn ra lượt tên thứ tư. Nhưng như thế này cũng đủ lắm rồi, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chỉ là kỵ binh xung phong tấn công trung quân Hán doanh đã không dưới bảy trăm người bị trúng tên ngã xuống ngựa. Nhưng bảy trăm người, đối với đội kỵ binh vạn người mà nói thì vẫn còn quá ít. Tuy có làm tốc độ tấn công của kỵ binh quân Chu chậm lại một chút nhưng vẫn như cũ, không ngăn cản được bước tiến của quân địch.
Hai hàng cự mã xông lên ngăn cản bước tiến của kỵ binh quân Chu. Không cần Vương Trạng Nguyên hạ lệnh, đám kỵ binh đi trước nhất tới tấp tung ra phi trảo ném lên đám cự mã. Sau đó, giục ngựa phi nhanh, đám cự mã liền bị kéo ra. Nhưng vào lúc này, mặt sau doanh trại quân Hán bỗng nhiên đứng ra hai hàng binh lính, mạnh mẽ phóng lao trong tay ra ngoài. Trong màn máu phun ra tung tóe, từng kỵ binh một bị mũi lao xuyên sống qua người, mang theo máu từ sau lưng bọn chúng bắn ra ngoài. Có lẽ còn treo móc thêm một khối nội tạng vụn vỡ.
Hơn một nghìn mũi lao lại một lần nữa giết chết sáu bảy trăm tên kỵ binh quân Chu. Chiến mã bị mất đi chủ nhân không ngừng hí lên. Giẫm đạp bước lên, qua lại một vòng rồi không muốn rời đi. Kỵ binh phía sau nhanh chóng vọt lên, quét sạch mớ chướng ngại vật trước mặt mình. Chẳng ngại thứ ngăn cản trước mặt họ chính là đồng đội bị thương, bọn họ không chút đắn đo lựa chọn một đao chém xuống. Đoạn đường tiến lên phía trước, hết thảy kẻ nào cản trở đều là quân địch.
Mắt thấy kỵ binh xông tới đại doanh quân Hán, lao thủ và cung thủ của quân Hán bắt đầu tuần tự rút lui. Từng loạt từng loạt người rút vào bên trong. Không ngờ lại để cho quân Chu có một khoảng trống đủ để gia tăng tốc độ. Vương Trạng Nguyên cảm giác nhạy bén một tia nguy cơ cho nên hắn ở đây trước tiên ghìm chặt chiến mã của mình.
Vù vù.
Không biết bên ngoài đại doanh quân Hán ẩn giấu thứ gì, mà theo tay cung thủ quân Hán, hỏa tiễn được bắn ra. Bất ngờ có một khoảng đất rộng chừng ba mét đã bùng cháy thành một đám lửa lớn. Lửa kia nhanh chóng phóng lên trời cao, nháy mắt đã cắn nuốt hết mấy trăm kỵ binh. Mà kỵ binh phía sau không kịp thu lại bước chân, đều vọt vào trong biển lửa.
Vòng lửa quá hẹp, ba mét, kỵ binh quân Chu chỉ cần nhắm mắt lại, trong một khoảng hô hấp chiến mã đã có thể tiến lên. Tuy nhiên đã có không ít kỵ binh quân Chu bị bỏng. Mà nhóm kỵ binh đầu tiên của quân Chu xông vào đại doanh quân Hán bị lửa thiêu té xuống ngựa rất ít. Thế nhưng, kỵ binh phía sau lại bị ngọn lửa phóng thẳng lên trời kia ngăn lại bước chân. Người có thể không sợ lửa nhưng ngựa thì không thể. Vương Trạng Nguyên không ngừng hạ lệnh cho quân lính tiếp sau xông vào tiếp ứng cho kỵ binh phía trước vọt vào đại doanh. Nhưng đám kỵ binh bất luận thúc giục chiến mã như thế nào thì chiến mã cũng không dám xông vào trong lửa.
May mắn. Ngọn lửa này nhanh chóng bùng cháy cũng nhanh chóng tắt lụi. Không đợi bao lâu, khói mù mịt bốc lên, thế lửa dần dần thu hẹp lại. Trong đám khói đen cuồn cuộn không thấy rõ tình hình trong đại doanh quân Hán như thế nào. Nhưng Vương Trạng Nguyên có thể khẳng định, mấy trăm kỵ binh đã vọt xông vào đại doanh kia e rằng đã bị quân Hán giết sạch sẽ.
Đợi lửa lớn tắt ngúm, Vương Trạng Nguyên hét lớn một tiếng, mấy nghìn kỵ binh mãnh liệt xông vào đại doanh quân Hán.
Xông qua màn khói dày đặc. Trong màn khói đặc kia chính là bộ binh của quân Hán đối đầu với đám kỵ binh không có sức phòng ngự.
Sau khi xông qua làn khói dày đặc, kỵ binh quân Chu nhao nhao mở to mắt, nhưng càng lúc lại càng mở to hơn, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ không thể tin nổi. Bọn họ rối rít kéo chiến mã nhưng cũng đã không làm nên chuyện gì. Sau màn khói đặc là ba hàng binh lính chỉnh tề của quân Hán. Những binh lính này trong tay mỗi người đều nắm chặt một trường mâu giản dị dài chừng hơn ba mét.
Như một mảng rừng cây sắc bén. Kỵ binh quân Chu tự mình tiến lên đụng đầu vào.
Phụt!
Một cây trường mâu hung hăng đâm vào cổ chiến mã. Máu theo lỗ thủng như thác nước mãnh liệt trào ra. Chiến mã hí lên một tiếng, theo tiếng kêu liền ngã xuống một bên. Kỵ sĩ trên lưng ngựa không khống chế nổi thân mình mà té sấp về phía trước, lập tức toàn thể áp lực đều đặt trên trường mâu bằng gỗ kia. Áo giáp của hắn bị đâm phá, đồng thời còn bị đâm rách nát, còn có cả bụng hắn. Trường mâu bằng gỗ treo ruột với máu chảy đầm đìa. Rất nhanh lại đâm một lần nữa vào cổ chiến mã, trộn máu người và máu ngựa vào một chỗ.
Một mảng rừng cây sống trong tay bộ binh quân Hán, đẫm máu như thế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận