HỢP TÁC
- Tên Lưu Lăng này đáng tin không ạ? Theo thuộc hạ biết, người này nham hiểm độc ác, hơn nữa lại thay đổi thất thường. Lúc trước Tứ Hoàng tử của Hán quốc là đại huynh ruột thịt của hắn, khi các Hoàng tử đoạt vị, Tứ Hoàng tử phái người cầm bảo kiếm của Hoàng đế thả Lưu Lăng từ đại lao ra. Nhưng sau này Lưu Lăng lại quay lưng lại giết lão Tứ và phò trợ lão Nhị đăng cơ. Ba năm trước, "chân trước" ký kết hiệp ước đình chiến với Đại Chu chúng ta nhưng "chân sau" đã thừa cơ lúc Đại Chu và Hạ khai chiến đã vồ tới đường lui của nhân mã triều đình. Trước đây không lâu đã phản bội lại Hoàng đế Hán quốc, nhẫn tâm bức chết Nhị ca của hắn còn mình thì lên làm Nhiếp chính vương nắm quyền triều chính. Nếu như chúng ta hợp tác với một con người âm mưu thủ đoạn như vậy thì thuộc hạ cho rằng, như vậy không khác gì là lột da hổ. Hơn nữa, chiến tướng dưới trướng đại soái có mười người, binh sĩ thiện chiến có hơn tám vạn. Phóng nhãn khắp Đại Chu kẻ có thực lực so sánh với Đại soái thì cũng không nhiều, hà tất phải suốt ngày nhìn sắc mặt của người ngoài như Lưu Lăng kia?
Mưu sĩ thứ nhất dưới trướng của Tiêu Phá Quân- Mi Viễn nhau mày, nói.
Mặc dù tên Mi Viễn này "gửi thân" trong đám giặc cỏ nhưng là hậu nhân của danh môn Đại Chu. Người này là đệ đệ ruột của Đại tướng quân Hữu Lĩnh quân vệ- Mi Hoang trấn thủ một phương của Đại Chu, cũng là người rất có tài.
Tiêu Phá Quân là một người có dáng người vạm vỡ, thân cao tám thước, lưng hổ eo vượn, mặc dù trên trán có vết sẹo trông như con giun nhìn rất dễ sợ nhưng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến hình tượng uy võ của hắn mà ngược lại còn tô thêm phần sát khí. Hắn từng chỉ là một khổ dịch, vì thân thể cường tráng nên được cất nhắc lên chức quản lý ba mươi khổ dịch khác. Chức vụ này chẳng qua cũng là thủ đoạn của đám khổ dịch doanh dùng để quản lý các khổ dịch khác mà thôi chứ không phải là biên chế chính thức của triều đình. Ở trên cổ của hắn, đến giờ vẫn còn dấu tích khắc thân phận phạm nhân trong tù.
Ban đầu hắn không chịu được nỗi áp bức của khổ dịch doanh, bị ép đến mức phải đập chết tên đầu mục của khổ dịch doanh kia. Vốn định chạy trốn thoát tội nhưng thật không ngờ lại có nhiều khổ dịch đứng về phía hắn và đều tình nguyện cầm rìu búa lên cùng hắn đánh trốn ra ngoài. Lúc đó không còn đường nào khác để đi, hắn dẫn theo năm trăm khổ dịch đánh ra ngoài, giết hết đám ngục tốt kia, sau đó lấy năm trăm khổ dịch đó làm binh, ba năm sau không ngờ làm nên cục diện một vệ quân mã có thể đối chiến với triều đình như bây giờ!
Có được hổ tướng như Lê Viễn Triều, Trình Kiệt và mưu sĩ như Mi Viễn, Tống Hoài Nhân, lại còn có tám vạn hùng binh, kể cả so với cả Đại Chu thì cũng là thế lực lớn có thể độc bá một phương. Nếu không phải ban đầu khinh địch và đại bại sau một trận đánh cùng đầu lĩnh cường đạo Từ Thắng Trị thì hiện giờ chắc hẳn hắn đã là thổ Hoàng đế ở Thiểm Châu rồi.
Mặc dù Tiêu Phá Quân xuất thân ti tiện, nhưng người này vô cùng có chủ kiến, hơn nữa có tầm nhìn xa trông rộng, làm việc quả quyết, chiến đấu anh dũng như một đầu tàu gương mẫu, sự uy nghiêm của hắn trong lòng các binh sĩ thuộc hạ là vô cùng lớn. Toàn bộ quân Hắc Kỳ đều dựa vào sự uy nghiêm của một mình hắn. Nếu như thật sự có một ngày Tiêu Phá Quân chết thì chỉ e quân Hắc Kỳ cũng sẽ theo đó mà tan theo mây khói. Thoạt nhìn tám vạn đại quân hoành tráng hùng mạnh như vậy nhưng trên thực tế tất cả đều do một mình hắn gánh vác.
- Điều quan trọng không phải là Lưu Lăng đáng tin hay không mà là hiện giờ chúng ta còn sự lựa chọn nào khác không?
Một mưu sĩ tâm phúc khác của Tiêu Phá Quân- Tống Hoài Nhân với xuất thân thấp hèn, trước nay vẫn luôn có khúc mắc với Mi Viễn có xuất thân con nhà quyền quý. Gã thấy Mi Viễn luôn giả bộ bí hiểm khó dò thì rất tức giận, ỷ vào mình là người khởi nghiệp với Tiêu Phá Quân sớm nhất nên không tôn trọng Mi Viễn lắm. Còn Mi Viễn cũng không mấy tôn trọng người không có học vấn như Tống Hoài Nhân, chỉ dựa vào âm mưu quỷ kế để trèo lên vị trí "mưu sĩ" này.
- Ngươi có ý gì?
Mi Viễn trừng mắt nhìn gã, hỏi.
Tống Hoài Nhân chắp tay nói với Tiêu Phá Quân: - Đại soái! Hiện giờ chúng ta có hơn tám vạn quân trong tay, nếu cứ cố kháng cự với Hữu Uy Vệ lâu như vậy, thoạt nhìn thì uy phong nhưng kỳ thực là đi vào đường cùng rồi.
- Tống Hoài Nhân! Ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy? Thân làm mưu thần của Đại soái, đã không bày mưu tính kế thoát nạn giúp Đại soái mà lại ở đây làm dao động lòng quân!.
Mi Viễn dùng quạt chỉ vào mặt Tống Hoài Nhân, mắng.
Tống Hoài Nhân mắng: - Cũng không biết là ta làm dao động lòng quân hay chỉ là loại suốt ngày chỉ biết nịnh hót a dua đâu. Không quan tâm đến an nguy của Đại soái mà chỉ như một kẻ tiểu nhân nịnh nọt để làm lợi cho mình.
Mi Viễn đứng lên quát:
- Tống Hoài Nhân! Ngươi đừng hòng ngậm máu phun người. Ta trung thành và tận tâm phò trợ Đại soái, mặc dù không dám nói là lo lắng hết lòng, nhưng cũng là cẩn trọng chứ không đến lượt ngươi chọc gậy bánh xe, khoa chân múa tay!
- Đủ rồi!
Tiêu Phá Quân cau mày quát nhẹ một tiếng, chỉ vào ghế rồi nói với Mi Viễn: - Mi tiên sinh ngồi xuống đi, nghe Tống Hoài Nhân nói xong đã!
Tiêu Phá Quân có quyền lợi tuyệt đối trong quân Hắc Kỳ. Mặc dù Mi Viễn là danh môn quyền quý, bình thường không coi trọng vị Đại soái này lắm nhưng cũng không dám ngỗ ngược. Ban đầu y đến quân Hắc Kỳ làm mưu sĩ, chỉ đơn thuần là do sự sắp xếp của gia tộc. Làm một đại gia tộc lừng lẫy mấy chục năm thì sẽ không làm chuyện ngu ngốc "ăn cả ngã về không" như vậy. Đại huynh của y làm đến chức Đại tướng quân trong Hữu Lĩnh quân vệ trong triều đình, trong triều đình vẫn còn mấy người trong tộc thân phận hiển hách, nhưng điều này không có nghĩa là Mi gia bọn họ trung thành và tận tâm với triều đình Đại Chu. Sở dĩ phái y đến quân Hắc Kỳ là muốn tìm một đường lui trong cục diện lấy thiên hạ Đại Chu làm cá cược. Nếu như cuối cùng triều đình tiêu diệt quân Hắc Kỳ của Tiêu Phá Quân thì với thế lực của Mi gia mà muốn giúp y rửa sạch tội cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng nếu như cuối cùng Tiêu Phá Quân thành đại nghiệp thì Mi Viễn chính là thần lập công lớn, đến lúc đó Đại Chu sụp đổ nhưng Mi gia nhà họ vẫn đứng sừng sững như núi. Nếu với thân phận của y, Mi gia phái ra đâu chỉ một người, xa xôi thì không nói làm gì, nói ngay bên cạnh Từ Thắng Trị đánh bại quân Hắc Kỳ cũng có người của Mi gia rồi.
Mi Viễn hung hăng trợn mắt nhìn Tống Hoài Nhân, hậm hực ngồi xuống. Thật ra những lời mà Tống Hoài Nhân nói không phải là giả, y thật sự chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ cho tương lai của quân Hắc Kỳ. Sở dĩ ủy thân làm giặc chẳng qua là vì lợi ích của gia tộc mà thôi. Người xuất thân thấp hèn ti tiện như Tiêu Phá Quân, cho dù có nắm giữ gần mười vạn thì y vẫn không coi trọng chút nào. Nhưng Tống Hoài Nhân thì khác, gã là người đi cùng Tiêu Phá Quân tạo phản, tất nhiên sẽ luôn lo nghĩ cho đại sự của Tiêu Phá Quân, không những vì Tiêu Phá Quân mà còn vì bản thân gã nữa.
- Tạ ơn Đại soái!
Tống Hoài Nhân khom người thi lễ, mắt liếc sang Mi Viễn, khóe miệng gợi lên vẻ khinh miệt.
- Đại soái! Hiện giờ chúng ta đúng là đang có được tám vạn thực lực hùng hậu, đối kháng với Mông Hổ lâu như vậy mà không mất uy thế, kiên cường đối phó với một trong mười hai vệ nhân mã tinh nhuệ nhất của triều đình, đặt vào các lộ nghĩa quân trên khắp Đại Chu cũng là nhân tài kiệt xuất. Nhưng là Đại soái thống lĩnh tám vạn đại quân, hiện giờ nghĩa quân đối kháng với Mông Hổ mấy tháng trời, lương thực tiêu hao mỗi ngày một lớn, hiện giờ xung quanh bốn, năm huyện đã bị chúng ta cướp hết sạch rồi, có muốn cướp nữa thì cũng không được. Hiện giờ chiến đấu với Hữu Uy Vệ xem ra sẽ rơi vào cục diện không thắng không bại, nếu một tháng nữa thì quân ta nhất định sẽ thất bại.
- Người của Mông Hổ càng đánh càng ít, hiện giờ cũng không quá một vạn năm nghìn người, nhưng quân ta giảm đi không nhiều, dân chúng ở các huyện không còn chỗ nào dung thân cũng đến đầu hàng. Đừng nói một tháng mà ta thấy trong vòng mười ngày thôi cũng nhất định có thể đánh bại được Mông Hổ. Tống Hoài Nhân! Những lời ngươi nói cũng là chuyện giật gân thôi!
Mi Viễn phe phẩy quạt, lạnh lùng nói.
- Hàm hồ!
Tống Hoài Nhân chỉ dùng hai chữ đó để phản bác lại!
- Tên tiểu nhân thô bỉ nhà ngươi!
Mi Viễn phẫn nộ, quát lại!
- Ta nói rồi, hãy nghe Tống Hoài Nhân nói hết đã!
Cuối cùng Tiêu Phá Quân cũng nổi giận, không kìm nổi đập bàn một cái.
Mặc dù Mi Viễn kiêu ngạo nhưng vẫn thật sự sợ vị thủ lĩnh mà được mọi người gọi với tên là "Chó điên" này khi tức giận sẽ làm những việc không ai có thể ngờ tới. Hiện giờ y đang ăn nhờ ở đậu, cũng không dám lấy xuất thân ra, dù sao tên ma đầu giết người không chớp mắt đang ở trước mặt y đây cũng vốn xuất thân khổ dịch, mặc dù tôn trọng kẻ có xuất thân danh môn như y nhưng chẳng qua cũng chỉ làm bộ vậy thôi. Thật ra trong lòng hắn vẫn có tình cảm sâu nặng hơn với những người xuất thân khổ dịch đã cùng hắn giành được chính quyền này.
- Thuộc hạ vô lễ, xin đại soái trách phạt!
Mi Viễn khom người, không dám nói nữa cái gì.
Tiêu Phá Quân trừng mắt nhìn y, trong lòng thầm than "Tên này xuất thân quyền quý, nếu như không phải mình phải tạo dựng một hình tượng tốt thì hà tất gì phải nhẫn nhịn y?"
Tống Hoài Nhân cũng không có tâm trạng khiêu chiến với Mi Viễn nữa. Hiện giờ đang là lúc quân Hắc Kỳ đang đứng trước sinh tử tồn vong, gã không phải là Mi Viễn, không có danh môn quyền quý làm chỗ dựa vững chắc hậu thuẫn, tính mạng của gã đều đè nặng lên người Tiêu Phá Quân, sao có thể không không tận tâm tận lực.
- Đại soái! Lương thực còn tồn lại hiện giờ của chúng ta, nhiều nhất cũng đủ dùng trong một tháng, hơn nữa cũng không thể mở rộng cung ứng. Cho dù trong vòng một tháng có thể đánh được Mông Hổ nhưng các huyện thành xung quanh đều bị chúng ta cướp sạch rồi. Trừ phi đi đánh Tấn Châu, nếu không chúng ta chỉ có thể rời khỏi đây để đi tìm nơi an sinh lập nghiệp khác thôi. Nếu đánh thắng cũng không có lợi gì, chúng ta hà tất phải quyết chiến với Mông Hổ?
- Hoài Nhân! Ý của ngươi là chúng ta đi sao?
Tiêu Phá Quân hỏi một câu.
- Không đi được ạ!
Tống Hoài Nhân khom người nói: - Không đi được đâu ạ! Nếu như chúng ta đi thì chỉ e lập tức sẽ bị mọi người chỉ trích! Nếu chúng ta đi, bất luận là Lưu Lăng hay Mông Hổ, ai thắng thì đều là người cắn một miếng sau lưng chúng ta. Sở dĩ Đại soái có nhiều binh như này mà vẫn không thể mở rộng cục diện chính là vì chúng ta không có căn cơ! Ban đầu ở Thiểm Châu, nếu như chúng ta kinh doanh tốt, có Thiểm Châu làm căn cơ thì sao đến bước đường không có chỗ yên thân như này? Vì vậy nhất định phải chiếm lấy một khu vực thì chúng ta mới có cơ hội phát triển hơn.
Trên mặt Tiêu Phá Quân lộ ra vẻ xấu hổ nói: - Ban đầu tùy ý khai chiến với Từ Thắng Trị, là ta sai rồi!
- Chuyện trước kia Đại soái không cần canh cánh trong lòng!
Tống Hoài Nhân nói tiếp: - Cục diện hiện giờ của Tấn Châu đã bị phá vỡ, phía bắc có Lưu Lăng, chúng ta ở phía nam đã hình thành thế giáp công. Nếu như liên thủ với Lưu Lăng đánh bại Mông Hổ thì chúng ta có thể đứng vững vàng ở sáu bảy huyện thành phía nam Tấn Châu. Chỉ cần đối tốt với dân chúng một chút, cổ vũ trồng trọt, không cần đến hai năm thì thực lực của Đại soái sẽ tăng lên nhiều. Hán quốc thi hành kế sách đồn điền chưa đầy ba năm, đến nay đã có binh hùng tướng mạnh, hành động này rất được lòng dân, Đại soái cũng có thể noi theo.
- Tên Lưu Lăng kia tốt vậy sao? Hắn có ngồi yên xem ngươi yên ổn ở Tấn Châu không?
Mi Viễn lại nhịn không được, bĩu môi nói.
Tống Hoài Nhân nói: - Chí khí của Lưu Lăng tất nhiên sẽ không chỉ là phía Tấn Châu, điều mà hắn muốn chính là cả thiên hạ Đại Chu. Nhưng nhìn từ tình hình trước mắt thì hắn vẫn chưa có thực lực đó.
- Kẻ địch chính của hắn là quân đội của triều đình Đại Chu thì tất nhiên sẽ kết hảo với các lộ nghĩa quân rồi. Nếu như hai mặt đều đắc tội thì mấy vạn nhân mã dưới trướng hắn cứ coi như hùng mạnh đến mức nào đi chăng nữa cũng không đi được bao xa. Vì vậy như thuộc hạ thấy, Lưu Lăng sẽ không nhìn không ra điểm này mà giao chiến với Đại soái đâu. Thuộc hạ kết luận, sứ giả mà Lưu Lăng phái đến chắc chắn sẽ lấy địa bàn phía nam Tấn Châu làm lễ vật kết giao, kể cả làm địch với Đại soái thì hắn cũng phải đợi sau khi ổn định đã. Nhưng Đại soái, chúng ta là người Đại Chu, luận về phát triển thì một người ngoài như hắn có thể so sánh với chúng ta không?
Ánh mắt Tiêu Phá Quân sáng ngời, cười nói: - Vậy thì hãy thử gặp sứ giả của Lưu Lăng xem sao, xem hắn nói thế nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận