Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 557: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
ĐƯỜNG MÁU
Chân mày Thượng Đỉnh Thiên từ từ giãn ra, y tự an ủi mình: - Tuy tổn thất hai viên Đại tướng, nhưng cuối cùng thắng lợi cũng đã tới.
Một trận tiêu diệt đội ngũ chủ lực của Lưu Lăng, nếu có thể giết chết Lưu Lăng, như vậy... thời đại thuộc về Thượng Đỉnh Thiên y đây sắp đến rồi!
Y thậm chí có thể thấy được, bản thân mình đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thiên hạ phồn hoa, giang sơn gấm vóc tráng võ oai hùng!
Chỉ có điều, ý cười ở đuôi mày y từ từ giương lên, một luồng khí lạnh thấu xương xuất hiện từ trong lòng y nhanh chóng đóng băng tứ chi của y. Sắc mặt của Thượng Đỉnh Thiên trở nên xơ cứng, trong mắt y cảm giác sợ hãi vô biên bắt đầu lan tràn ra.
Quân Hán vừa bị trấn áp trước đó sau khi xông lên một trăm bước đột nhiên ngừng lại, sau đó dưới sự chỉ huy của quan quân các cấp nhanh chóng kết thành một phương trận phòng ngự! Hai hàng trước là thuẫn bài thủ, phía sau là ba hàng cung tiễn thủ, phía sau nữa là trường mâu thủ và phác đao thủ. Tốc độ quân Hán kết trận nhanh tới khiến người ta chóng mặt, hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm. Còn tán binh quân Hán trong trạng thái xông đến trông trải đầy khắp đồi núi, đợi sau khi kết thành phương trận Thượng Đỉnh Thiên mới phát hiện quân Hán chỉ có hai tiểu kỳ!
Bốn nghìn người!
Chủ lực quân Hán có một vạn hai nghìn nhân mã, từ trong hàng quân có thể trông được bao nhiêu mặt cờ là có thể hiểu được rõ ràng. Một trăm hai mươi mặt tinh kỳ, thám báo Lưu Cầu đếm đi đếm lại vài lần!
Quân Hán trước đó tập trung vào tiến công có binh lực của một tiểu kỳ, lúc này quân Hán xuất hiện có binh lực của hai tiểu kỳ, còn có binh lực của ba tiểu kỳ, ở đâu?
Ở phía sau.
Thượng Đỉnh Thiên quay phắt đầu lại nhìn, từ hướng khác trên núi một đội quân Hán chuyển đến nhanh chóng giết hướng đến phía cánh của đội quân Lưu Cầu. Tim của Thượng Đỉnh Thiên đập mạnh một hồi, hoảng sợ khiến tay y có chút không kìm nổi run lên.
- Hậu đội! Hậu đội biến trận! Tiền đội tiếp tục hướng về phía trước, xé tan phòng ngự của quân Hán.
Thượng Đỉnh Thiên lớn tiếng hạ lệnh, y không có nghe ra giọng mình lúc này đã trở nên khàn đặc khó nghe. Y một tay giật lấy cây cờ trong tay binh truyền lệnh, ra sức vung cờ. Đội phía sau và phía cánh của Lưu Cầu binh đều xuất hiện quân Hán vây đánh, binh đội vốn đang tràn đầy sĩ khí của Lưu Cầu liền trở nên hoảng loạn. Tinh binh do đích thân Thượng Đỉnh Thiên huấn luyện chỉ có tám nghìn người, bao gồm cả ba nghìn Đằng Giáp quân dưới trướng Tịch Xích. Một trận ở Tuyền Châu, tám nghìn tinh nhuệ của y đã tổn thất hơn hai nghìn người, hơn nữa đội ngũ khoảng ba nghìn người đều bị phái tới Đại Đạo Trình, tinh nhuệ dưới trướng y thật ra chỉ còn có Đằng Giáp quân của Tịch Xích. Hơn hai vạn binh của Lưu Cầu lần này, tuyệt đại bộ phận đều là thợ săn của các bộ tộc ghép thành.
Những thợ săn bình thường vốn không có cùng nhau luyện tập trở nên hoảng loạn, đâu còn nhìn rõ cờ hiệu chỉ huy của Thượng Đỉnh Thiên? Lưu Cầu binh đang hỗn loạn đột nhiên đứng yên tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn hướng về thủ lĩnh của mình. Quân Hán bao vây đánh tới từ phía sau và phía cánh không biết có bao nhiêu người, lao đến ngập trời, tinh kỳ phấp phới kia, cây hoành đao lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời đã đem đến áp lực cực lớn cho Lưu Cầu binh.
Thủ lĩnh của các bộ lạc đều không biết làm gì chỉ đứng nhìn quân Hán giết tới ở phía sau, chỉ có rất ít người để ý thấy Thượng Đỉnh Thiên đang không ngừng vung múa lá cờ.
Giết!
Giết về phía trước!
Một thủ lĩnh bộ tộc nhìn xa trông rộng giơ cao khảm sơn đao lớn tiếng hô, y biết hiện giờ nếu dừng lại nhất định sẽ bị quân Hán bao vây chật như nêm cối. Y không biết quân Hán có bao nhiêu người, nhưng y biết nhất định phải hướng về phía binh lực quân Hán yếu nhất để phá vây!
So với phía sau và phía cánh có lượng quân Hán đếm không xuể, hai tiểu kỳ quân Hán chính diện ngược lại có chút mỏng yếu hơn. Cho nên dưới tiếng hô to của y, Lưu Cầu binh cảm giác mình bị ép tới đường cùng lại bắt đầu tăng tốc xông về hướng chính diện. Nhìn thấy đội ngũ cuối cùng cũng đã tìm được phương hướng tấn công tốt nhất, trái tim thắt chặt của Thượng Đỉnh Thiên đã thả lỏng được chút. Với binh lực hơn hai vạn người tiến công vào phương trận phòng ngự của hai tiểu kỳ, không lý nào không thể xé ra một đường thông, chỉ cần xông được ra ngoài, chạy vào rừng núi rậm rập, quân Hán cũng sẽ không có biện pháp.
- Lưu Lăng đáng hận kia!
Thượng Đỉnh Thiên nghiến răng chửi một câu.
Nhìn cờ hiệu, nhìn quy mô, không ngờ quân Hán không dưới ba vạn người! Cái gì mà đại quân vây đánh Toàn Nghiệp thành quả nhiên đều là ngụy trang, không ngờ quân Hán lại dốc toàn lực vào chỗ này! Y càng giận hơn thám báo dưới trướng mình, cho quân Hán đem một vạn hai nghìn người, nhưng không lẽ ngươi không thể phân biệt được sự khác biệt giữa ba vạn người và một vạn người sao?
Trước giờ Thượng Đỉnh Thiên vẫn cảm thấy tính nhẫn nại của mình rất tốt, cho dùng có thấy đại tướng tâm phúc nhất Tịch Xích tử trận y cũng không có phái binh cứu viện, chính là để gây chú ý với chủ lực quân Hán. Nhưng, y không ngờ tới tính nhẫn nại của Hán Vương Lưu Lăng còn tốt hơn nữa! Những tiểu kỳ quân Hán chủ công trước đây gần như bị đánh cho tàn phế, không ngờ hắn vẫn có thể nhịn được!
Chỉ sai một bước cờ, thua hết cả bàn.
Kế hoạch hiện giờ chỉ có xông được ngoài vòng vây hẳn nói sau.
Thượng Đỉnh Thiên lau vệt mồ hôi trên trán, quay người hạ lệnh với đội ngũ ở phía sau mình: - Giết qua đó! Giết xuyên phòng ngự của người Hán!
Y đích thân xuất lĩnh bốn nghìn thợ săn tộc Cao Sơn gào lên xông giết về phía trước, vừa gào thét vừa chạy, thật ra họ chỉ dùng giọng thét của mình để trấn áp nỗi sợ trong lòng. Có lúc hét to một tiếng, có thể giảm bớt áp lực. Dưới sự dẫn dắt của mười mấy thủ lĩnh bộ tộc, bốn nghìn Lưu Cầu binh hung hăng lao hướng về phía hai phương trận phòng ngự!
- Cung tiễn thủ, phóng tên! Bắn.
Đô ti đứng trước hai tiểu kỳ hầu như hạ lệnh cùng lúc, hơn trăm tên cung tiễn thủ lập tức buông dây cung đem lang nha tiễn bắn ra. Mấy trăm mũi tên bắn ra kéo bóng đen trên mặt đất phủ xuống Lưu Cầu binh, khi những bóng đen tới dưới chân của Lưu Cầu binh, mũi tên ở giữa không trung cắm phập xuống cơ thể của Lưu Cầu binh.
Phát bắn thứ nhất đã khiến đám binh của Lưu Cầu hấp tấp ở phía trước ngã xuống hơn trăm người, trận hình tiến công của Lưu Cầu binh đã hung hăng bị xé xuống một lớp. Lưu Cầu binh bị trúng tên nằm quằn quại trên mặt đất kêu rên đồng đội cứu lấy mình, nhưng bị đồng đội sĩ binh ở phía sau xô đẩy vốn không thể dừng chân lại, có ít nhất hai mươi mấy tên Lưu Cầu binh trúng tên ngã xuống đất, và cứ thế bị những đồng đội phía sau xô đẩy giẫm chết!
- Cung tiễn thủ, phóng tên! Bắn.
Hai vị đô ti lại hạ lệnh, hơn một trăm mấy mũi tên hướng về cùng một một chỗ, mũi tên dày đặc ở giữa không trung hình thành một nắm đấm sắt to lớn, hung hăng đấm vào đội ngũ của Lưu Cầu binh. Nơi bị một cú đấm sắt đấm vào lập tức xuất hiện một lỗ hổng, giống như bọt nước lớn bị một ngón tay đâm thủng. Dưới sự thôi thúc của thủ lĩnh các bộ tộc, Lưu Cầu binh gào khóc thảm thiết kêu để khuyến khích mình liều mạng chạy về phía trước.
Khoảng cách của song phương lập tức kéo gần lại, những sĩ binh đã dần dần bắt đầu thấy rõ mặt của kẻ địch.
- Cung tiễn thủ, phóng tên! Bắn.
Phát bắn thứ ba lại lần nữa gào lên lao tới, tựa như gặt lúa đem đám Lưu Cầu binh bắn đổ xuống đất. Sau phát bắn thứ ba cự ly giữa Lưu Cầu binh và quân Hán không tới sáu mươi bước, dưới sự chỉ huy của đô ti cung tiễn thủ của quân Hán dưới sự yểm trợ của thuẫn bài thủ nhanh chóng lui về phía trong nhất của phương trận. Thuẫn bài thủ chắn lại Lưu Cầu binh vừa chạy vừa phóng những mũi tên lẻ tẻ, lúc cự ly của song phương còn chưa tới ba mươi bước họ lập tức quỳ xuống, đem khiên cắm nghiêng xuống đất. Trường mâu thủ ở phía sau nhanh chóng chạy tới, đem từng cây trường mâu dài một trượng đặt trên khiêng, mũi giáo hướng nghiêng về phía trước.
Bỗng chốc, phương trận phòng ngự của quân Hán biến thành một con nhím dựng gai sắc.
Lưu Cầu binh không kịp phanh gấp liền đâm sầm vào lớp mũi giáo sắc nhọn, mũi giáo dài ba thước dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể lao tới của họ. Lưu Cầu binh đều là những man nhân dám đánh dám giết, nhưng họ đối mặt giáo trận không khe hở vẫn là không có cách. Phía sau không ngừng đẩy Lưu Cầu binh phía trước, sau đó càng lúc càng có nhiều người bị trường mâu đâm chết.
- Đừng sợ! Bọn chúng ít người! Chúng ta có hai vạn người, người Hán chỉ có bốn nghìn người! Tiến lên phía trước! Tiến lên phía trước! Đè nén họ!
Thượng Đỉnh Thiên lớn tiếng hô to, sau đó mệnh lệnh đội đốc chiến đem những sĩ binh sợ chiến lui về phía sau vô tình giết chết.
Dựa vào thân máu xác thịt, Lưu Cầu binh gắng gượng khiến phương trận của quân Hán từ từ chen tới hở ra. Hai hàng thuẫn bài thủ ở phía trước đã không thể chống đỡ nổi sự chèn ép điên cuồng của Lưu Cầu binh, thuẫn bài thủ không có vũ khí bị Lưu Cầu binh dùng khảm sơn đao giết chết không ít người. Nhìn thấy trận hình phòng ngự có hiện tượng sụp đổ, hai tên đô ti lớn tiếng hạ lệnh thuẫn bài thủ lui về đổi thành đao thủ chống lên phía trước.
Quân Hán tay cầm phác đao từng lớp từng lớp thay thế đồng đội ở phía trước, sau đó vung lưỡi đao chặn lấy Lưu Cầu binh. Lúc này, quân Hán phía sau giết tới đã bám chặt lấy hậu đội của Lưu Cầu binh, đại khái ba nghìn tên Lưu Cầu binh bị bỏ lại trở thành bao cát ngăn trở dòng nước lũ quân Hán. Gần hai vạn Lưu Cầu binh chen chúc về phía trước, muốn đem quân Hán chặn trước mặt xé thành mảnh vụn.
Hơn trăm tên phác đao thủ quân Hán dần dần không thế chống đỡ nổi liều mạng xông kích của Lưu Cầu binh, nhìn đội ngũ dưới trướng thương vong càng lúc càng lớn, hai tên đô ti trao đổi ánh nhìn cho nhau rồi gật đầu cùng lúc, sau đó họ lớn tiếng hạ lệnh cho đội ngũ mở ra một lỗ hổng.
Lưu Cầu binh đang điên cuồng áp về phía trước đột nhiên cảm thấy áp lực phía trước trống ra, lập tức bọn họ phát hiện không ngờ quân Hán lại chủ động tách ra một lỗ hổng rộng cỡ hai mươi mấy bước. Thượng Đỉnh Thiên thấy cơ hội tới rồi, lớn tiếng hạ lệnh cho sĩ binh xé cho lỗ hổng to thêm một chút. Sau khi Lưu Cầu binh nhìn thấy hy vọng sống sót chính vào lúc họ tranh trước giành sau xông qua cái lỗ hổng đó, đột nhiên một luồng sáng chói lóe khiến bọn họ không thể mở mắt!
Đó là ánh sáng phản chiếu từ kim loại tạo ra ánh sáng chói mắt, đó là sát ý lạnh băng phát ra từ mạch đao.
Không nghi ngờ gì nữa, người Lưu Cầu lại mắc mưu nữa.
Ở phía trước chống đỡ mãnh công của người Lưu Cầu vốn không phải hai tiểu kỳ hoàn chỉnh, mà là một nửa! Ba nghìn ngưởi tổ thành phòng ngự tách thành một lỗ hổng không phải để thả đám sói dại Lưu Cầu binh, mà là để mở đường cho một nghìn sư tử thân khoác trọng giáp đang chờ phát động.
Tư Đồ Chinh Trình nhảy xuống, một tay cầm mạch đao chỉ về phía trước: - Cuồng Đồ! Tiến về phía trước!
Một nghìn Cuồng Đồ trọng giáp quân Hán, nện bước chỉnh tề giết xông ra phía lỗ hổng. Tư Đồ Chinh Trình dẫn đầu đội ngũ, trong tay y là cây mạch đao nặng trịch tựa như không nhịn được cơn khát máu mà nhẹ nhè phát ra tiếng rên.
Cuồng Đồ trọng giáp, bộ chiến vô địch!
Giống như một bộ máy gặt lướt trên cánh đồng lúa vàng, không chút lo âu đem đống lúa này cán nát! Lần này đến lượt Lưu Cầu binh cảm nhận được thời khắc bất đắc dĩ khi quân Hán gặp Đằng Giáp quân, khảm sơn đao của họ vốn không thể phá được phòng ngự của trọng giáp Cuồng Đồ, những phát tên lẻ tẻ cắm xuống trọng giáp cũng chỉ xoẹt ra tia lửa, nhưng mạch đao mười cân nặng trịch trong tay trọng giáp quân Hán lại có thể dễ dàng bổ đôi họ!
Một nghìn Cuồng Đồ, nghênh diện mà đến, họ chỉnh tề và lãnh khốc, đem hai vạn Lưu Cầu binh ép lui trở về!
Máu, nhuộm đỏ con đường dưới chân Cuồng Đồ.

Bình Luận

0 Thảo luận