BÁN CUỒNG
Tống Hoài Nhân bắt đầu ngồi không yên, y đến Tấn Châu là để xò xét hư thật về Lưu Lăng. Tuy rằng y tán thành hợp binh với Lưu Lăng tấn công Giáng Châu, hơn nữa những lời lúc trước của Lưu Lăng gần như hoàn toàn giống với phương án mà y tưởng tượng, nhưng y bây giờ lại chần chừ. Tuy rằng y tán thành liên hợp xuất binh, kỳ thật trong lòng cũng không thật sự cho rằng Lưu Lăng sẽ phát binh xuôi Nam. Chính như y và Tiêu Phá Quân đã cùng nhau phân tích, lá thư Lưu Lăng viết cho Tiêu Phá Quân có lẽ chỉ là kế đuổi sói của Lưu Lăng mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Lưu Lăng thật sự muốn đánh chiếm Giáng Châu. Nhưng vì sao hắn lại đáp ứng mang binh đi thủ núi Thanh Phong? Rốt cục hắn muốn làm gì?
Bỗng nhiên, một ý niệm lóe lên trong đầu Tống Hoài Nhân!
Chẳng lẽ hắn...muốn cấu kết với Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân, tiêu diệt Hắc Kỳ Quân?
Đây là cách giải thích hợp lý nhất, chẳng lẽ thật sự là như vậy? Bằng không vì sao Lưu Lăng lại đồng ý đi thủ núi Thanh Phong, đối chiến với hơn mười vạn đại quân Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân? Bằng không vì sao Lưu Lăng lại đồng ý một cách thoải mái như thế, để Hắc Kỳ Quân một mình tấn công Giáng Châu? Chẳng lẽ hắn thực sự tin rằng sau khi Hắc Kỳ Quân phá được thành sẽ chia cho hắn một nửa? Không! Đến thằng ngốc cũng sẽ không tin! Còn nữa, vì sao hắn lại chia hai đường xuôi Nam, binh mã Từ Châu thật sự tấn công cửa Tây Giáng Châu hay sao? Hay là chờ khi Lưu Lăng thả đại quân Tả Úy Vệ đi qua rồi dò xét, chặn luôn đường lui của Hắc Kỳ Quân?
Tống Hoài Nhân càng nghĩ càng kinh hãi, tiệc rượu buổi tối mà Lưu Lăng an bài cho y cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị. Tuy rằng y vẫn tiếp rượu các tướng lĩnh quân Hán nhưng trong đầu vẫn lo lắng chuyện này.
Nếu Lưu Lăng trú đóng ở núi Thanh Phong, đến thời khắc mấu chốt thả cho Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân đi qua, sau đó hắn mang binh chặt đứt đường lui của Hắc Kỳ Quân, nếu Hắc Kỳ Quân thật sự bị ba thế lực vây công thì có thể chống đỡ được bao lâu?
Bữa tiệc rượu này, Tống Hoài Nhân kỳ thật cũng không biết kết thúc từ khi nào. Y quả thật cũng đã hơi say, các tướng lĩnh quân Hán thay nhau mời rượu, dù y tửu lượng kinh người cũng cảm thấy chịu không nổi. May là tới thời khắc cuối cùng y làm bộ như say mèm bất tỉnh nhân sự, lúc này mới tránh được một kiếp. Sau đó được người mang trở về phòng khách nghỉ ngơi, đầu óc y thật ra vẫn tỉnh táo.
Khi thị nữ được Lưu Lăng an bài đều lui ra ngoài, Tống Hoài Nhân xoay người ngồi dậy, bóp bóp chân mày, cố làm cho mình tỉnh táo lại.
Đợi thêm một ngày nữa, ngày mai lấy cớ xem quân Hán luyện binh, quan sát xem Lưu Lăng có thật đang chuẩn bị xuôi Nam hay không, nếu hắn thật sự muốn tấn công Giáng Châu thì mình phải tìm cách nhanh chóng trở về. Ở lại trong quân Lưu Lăng làm khách? Buồn cười, Lưu Lăng khống chế mình, ai biết hắn định làm gì!
Y đứng lên đi tới mép cửa, trộm nhìn lén xem ngoài cửa có người của Lưu Lăng không, rồi lập tức gọi tùy tùng của mình đến. Lần này tới Tấn Châu y chỉ dẫn theo mười mấy tùy tùng, nhưng những người này mỗi người đều là cao thủ, cũng không khó để lẻn ra khỏi thành.
- Ngươi lập tức mang thư viết tay của ta ra khỏi thành, mau chóng chạy về đại doanh giao cho Đại Soái!
Y viết xong một lá thư giao cho người hầu cận: - Tuyệt đối không được để bại lộ, cho dù chết ngươi cũng không được để lá thư này lọt vào tay quân Hán.
Người hầu cận kia cũng là một người vô cùng có dũng khí, ỷ vào thân thủ không tầm thường của mình gật đầu nói: - Trưởng Sử đại nhân yên tâm, thuộc hạ tất sẽ giao lá thư này tận tay Đại Soái!
Tống Hoài Nhân gật đầu, cho gã lui ra nghĩ biện pháp rời thành. Sau đó lại gọi một người hầu cận khác đến nói: - Ngươi ngày mai dẫn theo vài người nữa, cũng nghĩ biện pháp rời thành, ở đình tiễn khách ngoài thành âm thầm chuẩn bị sẵn ngựa, nếu ngày mai trước khi trời tối ta không tới, thì ngươi lập tức dẫn người chạy về đại doanh báo cho Đại Soái cẩn thận Lưu Lăng đánh lén!
Người hầu cận kia nói: - Đại nhân, người đã hoài nghi Lưu Lăng cấu kết Tả Úy Vệ và Hôi Y Quân thì vì sao chúng ta còn phải ở lại chỗ này? Không bằng thuộc hạ bảo vệ đại nhân, thừa dịp trời tối lẻn khỏi thành!
Tống Hoài Nhân lắc đầu nói: - Không được, Lưu Lăng ngày mai mời ta đi duyệt binh ở đại doanh quân Hán, đó là một cơ hội tốt để dò xét hư thật của quân Hán không thể bỏ qua. Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ nghĩ biện pháp thoát thân, ngươi chỉ cần mang theo ngựa, giấu kỹ gần đình tiễn khách, không được sai sót!
Người hầu cận ôm quyền nói: - Đại nhân yên tâm, thuộc hạ hiểu rồi!
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Tống Hoài Nhân lại nằm lên trên giường. Trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, sau đó di chứng do uống rượu quá nhiều cũng dần phát tác. Đau đầu, miệng đắng lưỡi khô, điều này làm cho y tâm phiền ý loạn. Tuy rằng hôm nay gặp được Lưu Lăng, nhưng y vẫn không thể xác định Lưu Lăng có thật sự muốn xuất binh hay không. Tất cả đều phải chờ đến ngày mai, nếu Lưu Lăng thực sự xuất binh thì dựa theo ý tưởng của Đại Soái, chỉ sợ Hắc Kỳ Quân sẽ phải lập tức tấn công Giáng Châu.
Nghĩ đến chuyện này, đầu lại đau, tuy rằng mệt mỏi nhưng Tống Hoài Nhân rất lâu vẫn không thể ngủ. Một đêm này ngủ hết sức khó chịu, tới sáng sớm mới mơ mơ màng màng ngủ được trong chốc lát. Mới ngủ không bao lâu, thị nữ Lưu Lăng phái tới đã vào cửa hầu hạ y rửa mặt, nói cho y biết rằng Vương gia đang đợi.
Tống Hoài Nhân cố nâng cao tinh thần, rửa mặt xong ăn vài thứ linh tinh rồi chạy tới nha môn châu phủ. Khi y tới thì thấy Lưu Lăng đã thay quân phục chờ đợi.
- Tống Trưởng Sử nghỉ ngơi tốt chứ?
Lưu Lăng cười ha hả mà hỏi.
Tống Hoài Nhân cười khổ nói: - Thảo dân tuy thấp kém, nhưng vẫn lạ giường. Thay đổi hoàn cảnh ngủ khác tuy thoải mái nhưng cũng gần như một đêm không ngủ.
Lưu Lăng nói:
- Hả? Nếu chưa nghỉ ngơi tốt vậy thì chuyện đi tới đại doanh hôm nay tạm thời dời lại, dù sao Tống Trưởng Sử còn ở lại mấy ngày, cũng không vội.
Tống Hoài Nhân vội vàng nói: - Không cần không cần, Vương gia đã thay quân phục, vậy thì binh sĩ trong đại doanh cũng đã tập kết xong từ lâu, sao có thể bởi vì một người như thảo dân mà khiến Vương gia đánh mất uy tín, làm nguội lạnh lòng trung của mấy vạn tướng sĩ? Tuy rằng ngủ không được tốt nhưng tinh thần của thảo dân vẫn còn. Lúc trước khi vừa theo Tiêu Đại Soái khởi binh, có lúc cả mấy đêm đều không được ngủ, ban ngày còn phải làm rất nhiều việc nữa.
Lưu Lăng nói: - Nếu Tống Trưởng Sử đã muốn như vậy, vậy thì bổn Vương cung kính không bằng tuân mệnh.
Dẫn theo mười mấy thị vệ, lại điểm ba trăm thân binh, Lưu Lăng mang Tống Hoài Nhân đi thẳng đến đại doanh Tấn Châu.
Xa xa đã có thể nghe thấy âm thanh thao luyện trong đại doanh. Sau khi trải qua hơn mười lượt kiểm tra ngoài đại doanh, mọi người mới tiến vào đại doanh. Lưu Lăng dẫn Tống Hoài Nhân đến thẳng sân đấu võ, nói với Tống Hoài Nhân rằng hôm qua mình đã ra lệnh cho đại quân tập kết tại sân đấu võ. Khi mọi người tới sân đấu võ, Tống Hoài Nhân nhìn thấy trên sân đã có binh lính đứng đông nghìn nghịt.
Mười ngàn nhân mã chia làm mười Thiên đội, đều tăm tắp như từng khối đậu phụ đứng vững trên giáo trường, mặc cho gió lạnh gào thét, những binh lính này vẫn thẳng tắp như cũ. Tuy được mặc áo bông nhưng trong khí trời rét lạnh như thế này lại vẫn có thể duy trì quân dung nghiêm chỉnh, điều này làm sự kiêng kị của Tống Hoài Nhân đối với quân Hán lập tức gia tăng thêm vài phần. Nếu ở cùng một hình thế thời tiết, binh lính Hắc Kỳ Quân tuyệt đối không thể làm được như thế này. Nội doanh hiện giờ tuy rằng được mở rộng tới tám ngàn nhân mã, trong đó bao gồm kỵ binh Hữu Uy Vệ đầu hàng. Tám ngàn nhân mã đó được cho là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Hắc Kỳ Quân, nhưng so với mười ngàn quân Hán thẳng tắp như một trong giáo trường trước mắt vẫn kém hơn nhiều.
Một cỗ khí thế đập vào mặt, sát khí ẩn trong đó còn rét lạnh hơn cả gió Bắc. Tống Hoài Nhân biết, chỉ có đội quân trải qua bách chiến thật sự mới có được sát khí lạnh lẽo khiến người sợ hãi như vậy. Từng người trong số mười ngàn nhân mã này, trên tay đều đã lấy đi vài nhân mạng.
- Đây là Thần Chiến Doanh dưới trướng bổn Vương, lúc trước bổn Vương mang theo mười ngàn nhân mã này tiêu diệt hơn mười vạn phản tặc Âu Dương Chuyên.
Lưu Lăng dường như rất hài lòng với binh lính dưới trướng, cho nên lập tức lấy roi ngựa chỉ mà nói.
Tống Hoài Nhân thầm nói một tiếng chả trách, danh tiếng của Thần Chiến Doanh y đã sớm được nghe thấy.
- Quả nhiên hùng tráng, có hùng binh như thế này, Vương gia lo gì không thể tranh đoạt Trung Nguyên!
Đây là sự tán thưởng thật lòng của Tống Hoài Nhân, trong lòng y thầm nghĩ, nếu Hắc Kỳ Quân có binh lính như thế, không cần nhiều, chỉ cần hai vạn, thì còn sợ gì Tả Úy Vệ, càng không cần nhắc tới hơn mười vạn nông phu dưới trướng Từ Thắng Trị kia.
Nghe Tống Hoài Nhân nói như vậy, Lưu Lăng ở trên ngựa cười hỏi: - Nhà Chu suy tàn quần hùng nổi lên. Tống Trưởng Sử, Tiêu Đại Soái nhà ngươi dưới trướng có mười lăm vạn tinh binh, chẳng lẽ không nghĩ tới việc tranh bá Trung Nguyên?
Tống Hoài Nhân ở trên ngựa hơi cúi thân mình nói: - Hồi bẩm Vương gia, Đại Soái nhà ta ánh mắt nông cạn, cũng dễ cảm thấy thỏa mãn, chỉ muốn tìm một nơi có thể sống yên phận, để cho các huynh đệ thủ hạ có cuộc sống tốt đẹp là được.
Lưu Lăng lại hỏi: - Vây Tống Trưởng Sử nghĩ cái gì mới gọi là cuộc sống tốt đẹp?
- An cư lạc nghiệp.
Tống Hoài Nhân ngẫm nghĩ một chút sau đó dùng bốn chữ để tổng kết.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Hay cho câu "An cư lạc nghiệp", chỉ có điều thiên hạ rung chuyển bất an, dân chúng lầm than, nếu không lật đổ bọn ăn thịt hút máu người, không xóa bỏ chính quyền thối nát thì cho dù có đánh hạ được một mảnh đất, chẳng lẽ thật có thể an cư lạc nghiệp?
Tống Hoài Nhân phát hiện Lưu Lăng hôm nay và hôm qua rất không giống nhau, nếu hôm qua người chỉ điểm giang sơn trên địa đồ theo y thấy chỉ là một nhân vật có chút mưu lược mà thôi. Nhưng hôm nay, nhìn thấy Lưu Lăng dùng roi ngựa điểm quân, trong lúc vô ý toát ra khí phách, lập tức sự đánh giá của y về Lưu Lăng tăng thêm hai chữ, Kiêu Hùng!
Lưu Lăng nói tiếp: - Ta thấy giang sơn Đại Chu tuy đã rách nát, nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể tranh giành Trung Nguyên được. Mười hai vệ chiến binh Đại Chu tuy tinh nhuệ, nhưng Đại Tướng Quân các vệ cũng chỉ chiếm cứ một phương làm chúa đất mà thôi. Như Mông Hổ, nhìn như có vẻ hung mãnh như hổ, kỳ thật không chịu nổi một kích. Nhưng thật ra trong dân gian có rất nhiều lục lâm hào kiệt, như Tiêu Đại Soái, như Từ Thắng Trị, Lưu Sát Lang, tất cả đều là nhân vật anh hùng.
Đang nói, Lưu Lăng dẫn Tống Hoài Nhân đến một góc giáo trường, Lưu Lăng chỉ vào lương thảo chồng chất như núi nói: - Tống Trưởng Sử, ngươi xem, lương thảo cần thiết cho năm vạn đại quân bổn Vương đã chuẩn bị thỏa đáng, qua hai ngày nữa, đồ quân nhu được chất đủ lên xe ngựa là có thể vận chuyển tới Giáng Châu. Ngoại trừ Thần Chiến Doanh này ra, bổn vương còn mang theo bốn vạn Phủ Viễn Quân. Phủ Viễn Quân Đại Hán ta là đội quân tinh nhuệ, cho dù so với Thần Chiến Doanh cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn dừng một chút, híp mắt hỏi Tống Hoài Nhân: - Không biết nhân mã dưới trướng bổn Vương so với Hắc Kỳ Quân của Tiêu Đại Soái thì như thế nào?
Tống Hoài Nhân không đổi thanh sắc nói: - Quân Hán đều là binh sĩ thiện chiến, bất kể Thần Chiến Doanh hay Phủ Viễn Quân đều mạnh hơn Hắc Kỳ Quân rất nhiều. Cho nên cả đời thảo dân cũng không muốn đối địch với Vương gia.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Ta và ngươi sao lại thành địch được? Ta thấy trong cả Đại Chu chỉ có Tiêu Đại Soái mới có thể sánh vai với bổn Vương, những người khác, ngay cả như Từ Thắng Trị, Lưu Sát Lang, bất quá chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi. Tương lai cả thiên hạ của Đại Chu, sẽ giống như Giáng Châu, chỉ do bổn Vương và Tiêu Đại Soái chia đều nhau mà thôi!
Lưu Lăng giọng điệu kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng Tống Hoài Nhân biết, có lẽ Lưu Lăng thật sự có năng lực như thế. Hiện giờ Đại Chu đã không còn là Đại Chu hùng mạnh như mấy năm trước nữa rồi, Đại Chu giờ đã mục nát từ trong xương tủy, lấy cái gì chống cự lại hơn mười vạn hùng binh dưới trướng Lưu Lăng? Đại Chu tuy trên danh nghĩa vẫn đang nắm giữ trăm vạn binh, nhưng trăm vạn binh này còn được bao nhiêu nguyện chiến đấu vì Đại Chu?
- Tạ ân Vương gia nâng đỡ!
Tống Hoài Nhân không biết phải nói thêm cái gì nữa, chỉ phụ họa theo một câu.
Lưu Lăng bỗng nhiên tới gần Tống Hoài Nhân nói: - Có một chuyện nói cho ngươi biết, ngươi không được nói cho người khác. Kỳ thật, bổn Vương xuôi Nam không phải chỉ dẫn theo một trăm ngàn đại quân. Trong đại doanh Ngọc Châu, một trăm ngàn binh sĩ từ năm châu Ứng, Khánh, Tịnh, Phần, Thạch đã tề tụ đông đủ, chỉ chờ bổn Vương thu được Giáng Châu là sẽ lập tức tấn công Khai Phong!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận