Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 589: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
KHÔNG XA.
Hoa Linh suất lĩnh ba vạn đại quân ra cửa thành phía bắc của Thái Nguyên, mở rộng trận thế, giương cờ gấp ba lần, mở rộng khoảng cách giữa các binh sĩ, chính giữa còn trống một khoảng lớn, nhìn từ xa có đủ khí thế của bảy tám vạn đại quân. Chỉ nhìn từ số lượng của cánh quân Hoa Linh, giống như Hán Quân Thái Nguyên khuynh thành mà ra.
Túc Huyện cách Thái Nguyên không quá bốn mươi mấy dặm, thám báo của người Khiết Đan từ xa xa đã thấy bụi mù che khuất bầu trời từ phía nam bổ tới, đứng ở trên núi cao quan sát, thấy cờ hiệu Hán quân không ngờ không dưới bảy tám vạn. Thám báo Khiết Đan sợ hãi mất sắc, phái người trở về đại doanh báo cáo, lưu lại vài người tiếp tục giám thị Hán quân, xa xa đi theo duy trì khoảng cách không tới hai dặm.
Quân Hán rõ ràng đã phát hiện mấy tên thám báo Khiết Đan, nhưng không thèm để ý. Đối với mấy tên lảo đảo từ xa nhìn trộm, Hán quân dường như không hề có hứng thú phái người qua đó giết chết, điều này càng khiến thám báo Khiết Đan lo lắng, không giết thám báo, chỉ có thể nói rõ người Hán nắm chắc phần thắng, thế cuộc đã định.
Túc Huyện.
- Báo! Hán quân đột kích!
Một tên thám báo chạy như bay trực tiếp xông vào viên môn đại doanh, cách đại trướng vài chục bước phi thân hướng đại trướng chạy tới. Da Luật Đức Quang cùng Tiêu Túc Tốn hai người vén màn đi ra, thám báo đó quỳ một gối xuống giọng khàn khàn nói:
- Báo! Điện hạ, quân Hán đột kích quy mô lớn, xem ra không dưới tám vạn người ngựa.
- Tám vạn?
Da Luật Đức Quang biến sắc, tiến lên bấu vào vai thám báo hỏi:
- Tám vạn? Ngươi có nhìn kỹ chưa?
- Điện hạ, ty chức đã nhìn rất kỹ, ít nhất có tám trăm lá cờ!
Da Luật Đức Quang vừa muốn hỏi lại, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập và một tiếng la thất thanh:
- Báo! Quân Hán đột kích, đông môn đại doanh xuất hiện rất nhiều quân Hán, xem cờ hiệu không dưới ba vạn!
- Báo!
Tên thám báo thứ hai mới xuống ngựa, tên thám báo thứ ba ngay sau đó xông đến đại doanh:
- Báo! Tây nam đại doanh xuất hiện đại đội quân Hán, xem cờ hiệu không dưới ba vạn!
- Quân Hán... quân Hán giơ cờ hiệu ra... cờ lớn màu trắng... trên đó viết...
Da Luật Đức Quang một cước đạp tên thám báo đó ra ngoài:
- Viết cái gì!
- Chúc mừng... chúc mừng Da Luật Hùng Cơ thăng thiên.
- A!
Da Luật Đức Quang mạnh mẽ rút loan đao ra, một đao đem đầu tên thám báo đó chém xuống. Đầu người đầy máu lăn ra xa trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn. Bất chợt, ánh mắt của Da Luật Đức Quang tràn ngập màu đỏ. Có một loại nộ khí có thể đốt cháy mọi thứ trong lòng y nổi lên, rất nhanh liền theo máu của y truyền đến tứ chi. Máu nóng sôi trào, sau đó đi lên phía trên, tràn lên não của Da Luật Đức Quang, dâng lên một trận mê muội.
- Điện hạ!
Tiêu Túc Tốn kéo Da Luật Hùng Cơ có chút điên cuồng lại:
- Chớ kích động! Cẩn thận lòng quân hoang mang!
Lão ở bên tai Da Luật Đức Quang vội vàng nhắc nhở một câu.
Như đột nhiên hiểu ra, Da Luật Đức Quang chợt bất động tại chỗ.
- Kẻ nhát gan! Vội vàng hấp tấp cũng xứng xưng là dũng sĩ Đại Liêu sao! Quân Hán đến rồi thì sao? Chúng ta có năm mươi vạn đại quân, bệ hạ ở ngay sau quan sát các ngươi! Người Hán chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế thôi! Quân Hán trong thành Thái Nguyên toàn bộ cộng lại cũng không đến mười vạn người, các ngươi cư nhiên lại bị thủ đoạn nhỏ này dọa cho bể mật!
Da Luật Đức Quang giận dữ hét lớn với các võ sĩ Khiết Đan đang xúm lại.
Phẫn nộ, cuối cùng có một lời giải thích hợp lý. Tuy rằng trong đại doanh đã bắt đầu lan truyền tin tức Da Luật Hùng Cơ bệnh chết, nhưng các võ sĩ Khiết Đan vẫn không muốn tin chuyện này là thật. Nhưng bệ hạ quả thật đã bảy tám ngày không xuất hiện trước mắt bọn họ rồi, quân Hán giơ cao ngọn cờ lớn kia quả thật khiến bọn chúng khủng hoảng.
- Bệ hạ bệnh nhẹ, ở trong đại trướng nghỉ ngơi, nếu như khiến bệ hạ thấy các người ai nấy đều mang bộ dạng yếu đuối như vậy, trong lòng bệ hạ đều sẽ thất vọng!
Tiêu Túc Tốn phối hợp với lời Da Luật Đức Quang ổn định lòng quân, lão tiến lên phía trước một bước đứng cạnh Da Luật Đức Quang, ngẩng đầu nhìn các võ sĩ đang mang vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Bệ hạ quả thật không khỏe, uống thuốc xong vừa đi ngủ. Các ngươi đều là dũng sĩ của Đại Liêu, đều là con dân của bệ hạ, hiện tại ta yêu cầu các ngươi làm một chuyện, sau khi bệ hạ ngủ dậy, điều đầu tiên nghe được chính là tin tốt các ngươi đánh bại được người Hán! Các ngươi nói, bệ hạ sẽ vì các ngươi mà cảm thấy tự hào hay không!
- Đi thôi!
Da Luật Đức Quang tiếp lời Tiêu Túc Tốn nói:
- Ta là Thái tử của Đại Liêu quốc, ta cùng các ngươi chiến đấu! Theo ta ra doanh bày trận, người Hán đến bao nhiêu, thì giết bấy nhiêu, sau đó một cổ tác khí đánh hạ Thái Nguyên!
- Giết sạch người Hán! Đánh hạ Thái Nguyên!
Thân binh của Da Luật Đức Quang thiên phu trưởng Điệt Liệt thấy sĩ khí của các võ sĩ đã dần dần được nâng lên, y vội vàng lên trước vung tay hô một tiếng.
- Giết sạch người Hán!
Các võ sĩ Khiết Đan đồng loạt rút loan đao.
- Đám người Hán yếu đuối vô lực kia đã vũ nhục Hoàng đế bệ hạ của Đại Liêu quốc, chính là vũ nhục toàn bộ dân tộc Khiết Đan! Các ngươi đều là dũng sĩ của tộc Khiết Đan, là dũng sĩ đã được trời cao chúc phúc! Loan đao của các ngươi, dùng để trừng phạt bọn người Hán đã vũ nhục bệ hạ vũ nhục Đại Liêu!
Tiêu Túc Tốn cuối cùng nói:
- Lang tướng các doanh, trở về chỉnh đốn binh sĩ, ra doanh giết địch!
Tướng quân biết Da Luật Hùng Cơ đã trúng độc mà chết cũng có khỏang bảy tám người, đều là tướng lĩnh cấp cao trong quân Liêu. Bọn họ thấy lòng quân đã dần dần ổn định lại, lập tức bắt đầu hạ lệnh binh sĩ trở về các doanh, chờ đợi sự điều phái của các tướng lĩnh. Các binh sĩ rất nhanh tán đi, trước đại trướng chỉ còn lại mười mấy quan viên cấp cao của đại quân khiết Đan.
- Á Khố Lý! Muốn thay ca ca ngươi Hoa Tịch Xích báo thù không?
Da Luật Đức Quang lớn tiếng hô.
Kim trướng tướng quân Á Khố Lý ưỡn ngực nói:
- Điện hạ, thần hận không thể giết chết toàn bộ người Hán!
Da Luật Đức Quang tán thưởng gật đầu nói:
- Tốt! Đem bản bộ quân đội của ngươi, bản bộ cho thêm ngươi hai vạn người nữa, ra nam môn đại doanh ngăn chặn chủ lực người Hán. Chỉ cần ngươi kiên trì hai canh giờ, bổn cung có thể đem đại quân vòng ra sau người Hán mà đi. Đến lúc đó hai mặt giáp kích, người Hán chắc chắn sẽ bại! Chỉ cần đem người Hán tới tấn công đánh bại, đến lúc đó tùy ngươi muốn giết bao nhiêu người cũng được! Nếu như có thể bắt được Hán Vương Lưu Lăng, bổn cung cũng sẽ đem hắn cho ngươi xử trí!
Á Khố Lý kích động đến run lên, y lớn tiếng nói:
- Điện hạ yên tâm, Á Khố Lý sẽ dẫn bọn nhỏ dưới trướng đem mấy tên cừu hai chân này giết đến tè ra quần!
- Đi đi!
Da Luật Đức Quang lớn tiếng nói.
- Da Luật Thuần, mang theo đội vạn quân của ngươi, đi đem người Hán tấn công ở đông môn giết sạch!
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Tốc Đề Á, đem theo đội vạn quân của ngươi đến tây môn! Đợi bổn cung suất lĩnh đại quân dò xét đường lui của người Hán, ngươi cùng Á Khố Lý, Da Luật Thuần cùng phản kích, đem đầu của người Hán vặn xuống hết cho ta!
Tiêu Túc Tốn nhìn nhìn Da Luật Đức Quang, có chút tán thưởng trước sự trấn định nhanh chóng này của y.
- Các ngươi đều xuống chuẩn bị đi, mệnh lệnh toàn quân tập kết, bao gồm doanh quân nhu!
Da Luật Đức Quang hạ mệnh lệnh cuối cùng, khoát tay áo, ra hiệu các tướng lĩnh đều tự đi chuẩn bị.
- Điện hạ, doanh quân nhu cũng di chuyển? Sẽ ảnh hưởng đến đại quân công kích không?
Tiêu Túc Tốn có chút không hiểu Da Luật Đức Quang tại sao cuối cùng lại hạ lệnh như vậy, Túc Huyện có gần năm mươi vạn đại quân, quân Hán toàn quân chẳng qua trên dưới mười vạn người, cho dù quy mô đột kích, cũng không cần di chuyển cả doanh quân nhu. Hơn nữa, doanh quân nhu chỉ có thể rút về sau, một khi di chuyển rồi, lòng quân chỉ sợ cũng sẽ hoang mang. Mệnh lệnh này rất kỳ lạ, cho dù Da Luật Đức Quang không đánh qua trận cũng sẽ không hạ lệnh hồ đồ như vậy được.
- Phải di chuyển...
Da Luật Đức Quang thở dài một hơi nói:
- Quân sư, chẳng lẽ không hiểu ý của ta sao?
Tiêu Túc Tốn sửng sốt, ngẫm nghĩ kỹ một hồi, lập tức kinh ngạc biến sắc!
- Điện hạ, là muốn rút quân?
Sắc mặt lão trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như nghe được một hung tin tựa như tin Da Luật Hùng Cơ tử vong vậy.
- Điện hạ suy nghĩ kỹ! Sĩ khí đại quân vẫn còn dùng được, chưa chắc không ngăn được sự tấn công của quân Hán. Vả lại người Hán gióng trống khua chiêng mà đến, trên thực tế chẳng qua là phô trương thanh thế. Nếu như vậy liền gấp gáp lui về sau, chỉ sợ ngược lại trúng gian kế của Lưu Lăng! Bản bộ binh mã của Á Khố Lý chỉ có một vạn năm ngàn, cộng thêm hai đội binh vạn người cũng còn quá ít, đại quân thoái lui về phía sau, Á Khố Lý y...
Da Luật Đức Quang nhíu mày, có chút khinh thường lòng tốt của Tiêu Túc Tốn:
- Y sẽ giống ca ca của y vậy, vì Đại Liêu quốc tận trung đến khắc cuối cùng.
- Điện hạ! Không thể làm mất lòng quân!
Tiêu Túc Tốn vội vàng nói.
- Quân sư, có chuyện này ông không biết, ngay lúc nãy, thị vệ của ta đã tra ra phụ hoàng ta tại sao trúng độc rồi.
Da Luật Đức Quang thở dài một hơi:
- Ta thật không ngờ, Lưu Lăng lại có thể hèn hạ vô liêm sỉ như vậy!
- Lưu Lăng hạ độc... chẳng lẽ là những lá thư kia!
Tim Tiêu Túc Tốn đột nhiên đập rất nhanh, ngay sau đó lão nghĩ tới một chuyện đáng sợ khác.
- Xem ra quân sư cũng nghĩ ra rồi... cho dù độc là do Lưu Lăng hạ, nhưng phụ hoàng đêm qua mới băng hà quy thiên, hôm nay Lưu Lăng đã biết được tin này lập tức quy mô đột kích, trong quân... chỉ sợ có gian tế của người Hán. Cho nên, cho dù có năm mươi vạn đại quân, nhưng trận ngày hôm nay, Lưu Lăng đã có phần thắng lớn. Ta không biết gian tế đó là ai, nếu đại quân chiến đấu kịch liệt, người này phản chiến một kích, thêm việc các binh sĩ biết chuyện phụ hoàng đã quy thiên, chúng ta... còn bao nhiêu phần thắng?
Tiêu Túc Tốn ngửa mặt lên trời thở dài một hơi:
- Là lão thần sai rồi.
- Quân sư... ông cũng đã xem qua thư của Lưu Lăng.
Da Luật Đức Quang đột nhiên nói một câu không liên quan đến quân tình.
- Nhưng ông không bị gì.
Biểu tình trên mặt Da Luật Đức Quang dần dần âm hàn, y nhìn Tiêu Túc Tốn, từng câu từng chữ hỏi:
- Quân sư phụ trách điều tra phụ hoàng làm sao trúng độc, nhưng đã tra sáu bảy ngày, tại sao một chút cũng không tra được? Ta có thể nghĩ đến mấy lá thư kia, chẳng lẽ quân sư nghĩ không ra? Hay là nói.. quân sư ngươi muốn giấu giếm điều gì?
- Người!
Tiêu Túc Tốn ngẩn ra:
- Người hoài nghi thần là gian tế của người Hán? Bệ hạ đối với thần lễ ngộ có thừa, thần theo bệ hạ chinh chiến hai mươi năm, trải qua trăm trận lớn nhỏ, làm sao người có thể hoài nghi thần!
Da Luật Đức Quang lắc lắc đầu, y không trả lời Tiêu Túc Tốn:
- Có biết tại sao ta phái Á Khố Lý cản phía sau không?
Y cười cười, có chút âm tàn:
- Hoa Tịch Xích bị người Hán vây chết ở Đại Thanh sơn, Á Khố Lý hận bọn người Hán kia, y muốn báo thù. Nhưng đó chỉ là một mặt, Á Khố Lý cũng hận ta là một mặt nữa, y hận ta không suất lĩnh tiếp ứng Hoa Tịch Xích trở về, thế cho nên ca ca y bị đói chết ở Đại Thanh Sơn. Phụ Hoàng quy thiên, sau này ta chính là Hoàng đế của Đại Liêu quốc. Á Khố Lý là Kim Trướng tướng quân, y hận ta, làm sao ta có thể lưu y lại? Hơn nữa, nói không chừng Á Khố Lý mới là tên gian tế đó, ngươi không thấy ánh mắt y thường ngày nhìn ta sao? Giống như ta chính là đầu sỏ gây chết ca ca y vậy. Hoặc là, so với việc giết Lưu Lăng, y càng muốn giết ta hơn. Dù sao Lưu Lăng cũng là kẻ địch, hai quân giao chiến giết chết Hoa Tịch Xích cũng không tính là thù hận gì. Nhưng Hoa Tịch Xích là do ta phái đi công đánh Thấm Châu, Á Khố Lý hận ta nhiều hơn so với hận người Hán một chút.
Da Luật Đức Quang cười đén khiến người khác rợn tóc gáy:
- Á Khố Lý là ai? Quân sư của ta? Là con trai của ca ca của thê tử ngươi, ngươi là cửu cửu của Hoa Tịch Xích và Á Khố Lý.
- Cho nên, nếu ta nói, ngươi cùng Á Khố Lý vì muốn báo thù cho Hoa Tịch Xích mà đầu hàng người Hán, độc chết bệ hạ, còn muốn độc chết ta, ngươi đoán xem, các binh sĩ sẽ không tin sao?
Tiêu Túc Tốn nghe xong lời của Da Luật Đức Quang ngược lại bình tĩnh trở lại, lão bỗng nhiên cũng cười, cười vô cùng thoải mái :
- Từ ngày ta hoài nghi người hạ độc bệ hạ là điện hạ người bắt đầu, điện hạ đã suy nghĩ làm sao để có thể khai trừ ta? Lý do này tuy rằng hơi miễn cưỡng chút, nhưng coi như cũng chấp nhận được. Nói tới nói lui, bản thân ta theo bên cạnh bệ hạ nhiều năm như vậy vẫn không hiểu được đạo lý một triều thiên tử một triều thần, là sự bi ai của ta.
Ánh mắt của lão đột nhiên sắc bén, trừng về phía Da Luật Đức Quang nói:
- Cũng là nỗi bi ai của Đại Liêu! Bệ hạ mới quy thiên, ngươi đã bắt đầu giết lão trung thần của bệ hạ, Đại Liêu có người như ngươi làm Hoàng đế, diệt quốc không xa!

Bình Luận

0 Thảo luận