Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 429: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
ĐỒNG HOANG GIẾT CHÓC
Tư Đồ Chinh Trình không biết, mình đã bỏ lỡ một cơ hội lập nhiều công bất thế.
Gã nhớ rõ lời dặn của Hán vương điện hạ, nhớ rõ ràng rành mạch từng chữ. Nhưng rất đáng tiếc, cơ hội chỉ có một, gã cũng không biết, một chút do dự như vậy của mình, đã để vụt mất cơ hội giải quyết vòng vây Thương Châu nhanh nhất. Hán Vương điện hạ đã nói, nếu có người ngồi nghỉ ngơi trên cái ghế đá đó, tất nhiên chính là chủ tướng quân địch, chém đao trảm, trận chiến này tất thắng.
Lưu Lăng không phải thần tiên, hắn không phỏng đoán ra Da Luật Cực lại đóng giả một tên thân binh đi theo bên cạnh Da Luật Diên Kỳ. Không phải là Lưu Lăng chưa từng nghĩ đến Da Luật Cực sẽ đích thân suất quân phục kích quân Hán bắc tiến, nhưng người Khiết Đan chỉ có năm vạn kỵ binh đến, hơn nữa mật điệp của Giám sát viện cũng không thể liếc mắt một cái liền nhận ra Nam Diện Cung Đại vương Đại Liêu Da Luật Cực giả trang thành binh lính từ trong mấy vạn người. Khi Da Luật Cực ngồi lên cái ghế đá đó, Tư Đồ Chinh Trình đã thiếu chút nữa không nhịn được mà xuất thủ. Sau lại thấy rõ người ngồi trên ghế đá kia chẳng qua là tên võ sĩ Khiết Đan bình thường, động tác của gã lại ngừng lại. Nếu như, sau này Tư Đồ Chinh Trình biết mình bỏ lỡ một cơ hội lớn như vậy, có lẽ sẽ phải hối hận đến không nuốt nổi cơm mất.
Ngay trong một khắc Tư Đồ Chinh Trình một đao bổ chết Da Luật Diên Kỳ, hơn một trăm thân binh của Lưu Lăng mai phục bên hồ bắt đầu phát uy, thứ bọn họ dùng là Thần Hầu liên nỏ tinh xảo nhẹ nhàng, một lần có thể bắn liền mười mũi tên. Liên nỏ như vậy, bởi vì chế tác phức tạp mà tài liệu có hạn, ngoại trừ Đề kỵ của Giám sát viện ra chỉ có thân binh của Lưu Lăng được trang bị. Mặc dù chỉ có hơn một trăm người, hơn một trăm cây Thần Hầu liên nỏ, nhưng đả kích bất chợt đến như thế này, hiệu quả là rất rõ ràng.
Thân binh của Lưu Lăng đứng trên cây, không ngừng nhấn cơ quan, tên nỏ mang theo tiếng gió chíu chíu chuẩn xác bắn trúng Lang kỵ Khiết Đan nghỉ ngơi dưới gốc cây, võ sĩ Khiết Đan từng người từng người đến một tiếng kêu cũng không kịp phát ra đã bổ nhào trên mặt đất. Biến cố thình lình xảy ra khiến người Khiết Đan lập tức lâm vào một mảng hoảng loạn, nỗi kinh sợ sau một trận đại hỏa vừa qua vẫn không có tan đi, lại bất ngờ gặp phục kích của quân địch, khiến tim bọn họ gần như bay ra khỏi lồng ngực.
Các tướng quân của Lang kỵ Khiết Đan lớn tiếng la lên, cho binh lính thủ hạ phản kích. Nhưng, lúc này bọn họ đột nhiên phát hiện, binh lính Khiết Đan lấy nước bên hồ rửa mặt từng người từng người ngã xuống, gào khóc, co quắp trên mặt đất. Độc trong nước hồ rất mạnh, rất ác, có thể độc xuyên qua nội tạng và ruột của người. Đây chính là cái gọi là Xuyên tràng độc dược, nhưng quái vật của Ngũ xử Giám sát viện đối với thành quả nghiên cứu độc vật còn tốt hơn hỏa khí.
Da Luật Cực lắc mình né tránh được một đao Tư Đồ Chinh Trình bổ tới, lăn lộn về bên có ánh sáng. Thân binh của y rất nhanh chóng xông tới ngăn Tư Đồ Chinh Trình lại, phân ra một nhóm người bảo vệ Da Luật Cực vội vàng nhảy lên lưng ngựa, hướng tới phía bắc chật vật chạy ra ngoài. Da Luật Cực thật sự không thể ngờ được, tại sao quân Hán lại mai phục ở nơi này. Trận đại hỏa trước đó đã đốt lòng tự tin và kiêu ngạo của y thành từng mảnh nhỏ, cuộc mai phục bên hồ kia thì xé tan một tia kiêu ngạo cuối cùng của y.
Lang kỵ Khiết Đan mai phục từ sườn đông quan đạo, bị đại hỏa thiêu chết sặc chết hơn vạn người, hơn ba vạn người còn lại thì lại bị độc chết bên hồ mấy ngàn người, lại thêm nỏ tiễn trong tay quân Hán không ngừng phát bắn ra từ trên cây, dọa cho tâm thần của bọn họ đều bị nứt ra rồi.
Không có ý chí chiến đấu, không có sát ý.
Người Khiết Đan lúc này chỉ muốn khẩn trương trốn về trong đại doanh.
Bị độc chết bên hồ không ít người, cũng độc chết không ít ngựa. Một trận lửa, một hồ độc, trăm cây liên nỏ, một đao lực bổ, khiếp người Khiết Đan sợ tới mức tim gan muốn nứt ra.
Binh lính Khiết Đan hoảng loạn lôi kéo chiến mã hoảng loạn, bỏ hết sức lực nhảy lên, cũng không phân biệt phương hướng, liền đi theo đường người khác chạy trốn mà xông ra ngoài. Bọn họ là Cung Trướng quân kiêu ngạo của Đại Liêu, bọn họ là Lang kỵ Khiết Đan kiêu ngạo, bọn họ là kỵ binh hùng mạnh bách chiến bách thắng, nhưng nỗi sợ hãi bạo phát trong lòng cũng là che trời phủ đất. Nếu như nói, một đội ngũ thường xuyên bại trận khi gặp phải phục kích, nếu sự hoảng loạn của bọn họ là một kiểu thói quen, thì một đội ngũ thường thắng có tố chất được huấn luyện sau khi bất ngờ gặp phải phục kích không thể chống cự, sự hoảng loạn biểu hiện ra ngoài của bọn họ là điên cuồng như thế.
Ngay lúc Lang kỵ Khiết Đan hoảng hốt chạy loạn xạ, từ phía đông, phương hướng mặt trời mọc lên, ba đội Tinh kỵ quân Hán giơ hoành đao sáng loáng dưới ánh mặt trời, theo ánh mặt trời chiếu đến từ phía đông, thúc giục vật cưỡi, đạp địa như sấm, dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời màu đỏ, giống như thiên binh thiên tướng.
Quân Hán kỵ binh cũng không nhiều, chỉ có chưa tới vạn người.
Hơn nữa, bọn họ một đêm chưa ngủ.
Nhưng đối với Lang kỵ Khiết Đan mà nói, kỵ binh quân Hán chưa đến mười ngàn người này thật giống như mặt trời mới mọc, tràn đầy ý chí chiến đấu dâng trào. Bọn họ giống như một bầy sư tử ẩn nấp cả đêm, sau khi cơ hội đến, cuối cùng đã lộ ra răng nanh sắc bén. Mà điều khiến người ta kinh hãi nhất, lại là sự trầm mặc của bọn họ. Không có tiếng hò hét, không có tiếng rống giận dữ, các binh lính trầm mặc, bùng nổ.
Ba chi Tinh kỵ quân Hán, từ ba hướng giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào đội ngũ người Khiết Đan.
Tư Đồ Chinh Trình một đao bổ vỡ trán của một tên võ sĩ Khiết Đan, mạch đao nặng nề mà sắc bén rơi từ trên xuống dưới, giống như cắt một miếng đậu hũ, mũi đao từ trán tiến vào, từ dưới háng bổ ra. Một đống đồ ngổn ngang từ trong bụng võ sĩ Khiết Đan đã chết rơi xuống, máu me nhầy nhụa nhớp nháp, khiến người ta nhìn buồn nôn.
Võ sĩ Khiết Đan chung quanh người Tư Đồ Chinh Trình còn có bảy tám chục người, những người này đều là thân binh của Da Luật Cực và Da Luật Diên Kỳ, bọn họ là tinh nhuệ của tinh nhuệ trong Lang kỵ Khiết Đan, người bọn họ phải bảo vệ một đã chết một chạy thoát, cho nên bọn họ nhất định phải ngăn cản gã tướng lĩnh quân Hán dũng mãnh hung hãn như sát thần kia, chém gã thành thịt nát xương tan.
Tư Đồ Chinh Trình một đao quét ngang, mạch đao nặng hơn trăm cân vù một tiếng, chặt đứt ba gã võ sĩ Khiết Đan, nửa thân trên và nửa thân dưới của người đột nhiên tách ra, từ hông bên đồng loạt bị chém đứt, nửa thân trên mất đi chỗ chống đỡ phốc một cái bổ nhào trên mặt đất, mà lúc này người bị một đao chặt đứt thành hai đoạn vẫn còn chưa chết. Người bị chặt đứt mở mắt trừng trừng nhìn hai chân của mình còn chạy về phía trước một hai bước mới ngã xuống, sau đó gã ta nhìn thấy mông của mình đánh rắm.
Đây không phải một truyện cười, tuyệt đối không phải.
Trên chiến trường không có truyện cười, chỉ có giết chóc máu tanh thảm thiết đến cực điểm.
Mạch đao của Tư Đồ Chinh Trình rất nặng, cho nên vũ động một chút cũng tuyệt không sức tưởng tượng, thoạt nhìn cũng không đẹp, khó coi hơn nhiều so với dáng múa kiếm của vũ nương Na Diệu Mạn trong Hồng Trần Lâu thành U Châu. Không đẹp, cho nên giết người mới càng nhanh hơn. Đao pháp của gã rất trực tiếp, rất lỗ mãng, rất khí phách.
Tư Đồ Chinh Trình một đao đâm về trước, hơn phân nửa mũi đao dày nặng đã đâm vào ngực tên võ sĩ Khiết Đan ở đối diện, thân đao dày cộm cứng chắc cắt quả tim của võ sĩ Khiết Đan, giữa tâm thất và tâm nhĩ cách một tầng sắt thép lạnh như băng. Võ sĩ Khiết Đan này chậm rãi cúi đầu, nhìn cây đao kia, xoay mạnh một cái trên ngực mình sau đó rút ra ngoài, sau đó, hắn ta nhìn thấy một lỗ máu cực lớn xuất hiện trên lồng ngực của mình. Lỗ máu cực lớn kia, lớn đến mức có thể làm cho nắm tay của một người đi xuyên qua. Trên thực tế, quả thật có một bàn tay từ lỗ máu trước ngực hắn ta đi xuyên vào.
Nắm tay kia là của chính bản thân hắn ta, tay của hắn lần mò vào sâu trong lỗ máu trên lồng ngực, đụng vào sự tê liệt bên trong, sau đó, thân thể hắn ta cứng đờ trong giây lát. Khi một nghi vấn xuất hiện trong não của hắn ta, tính mạng của hắn ta cũng tới điểm cuối rồi.
Tim của ta đâu?
Trước khi chết, hắn ta nghĩ như vậy.
Hắn ta không sờ thấy tim của mình.
Tư Đồ Chinh Trình thu đao, sau đó chém ngang ra, thân đao lướt qua đập vào mặt một gã võ sĩ Khiết Đan, lực độ cực lớn trực tiếp đánh nát các bộ phận trên mặt võ sĩ Khiết Đan này. Cái mũi đã nát, xương gò má đã nát, hai con ngươi lập tức nổ tung trong hốc mắt, thứ đỏ, thứ đen, thứ trắng chảy ra từ hốc mắt, phần lớn răng sau khi bị gãy đều bị gã ta nuốt vào trong thực quản của mình, cứ mắc kẹt như vậy.
Đầu bị đòn nghiêm trọng phá huỷ trong nháy mắt, hình ảnh trong đầu hoàn toàn dừng lại tại khoảnh khắc lưỡi đao kia lia tới. Khi gã ta ngã xuống, ngũ quan trên mặt gã không còn có thể phân biệt ra được, chỉ có đôi tai may mắn thoát nạn. Nhưng, có máu, máu nhầy nhụa từ từ chảy ra từ hai lỗ tai gã, cũng không biết, trong máu có lẫn thứ gì màu trắng giống như bột nhão, là cái gì?
Một gã võ sĩ Khiết Đan nhìn thấy cơ hội, loan đao bổ vào sau lưng Tư Đồ Chinh Trình, dưới lực độ rất lớn, áo giáp dày nặng của Tư Đồ Chinh Trình đã bị cắt mở một đường thoạt nhìn dữ tợn. Đồng thời thứ bị cắt, còn có cơ thịt sau lưng của gã. Thân thể của gã lảo đảo về phía trước, bước chân rối loạn, nhưng gã lại tỉnh táo dị thường, vặn người vung đao cắt đầu của tên võ sĩ Khiết Đan đánh lén mình bay lên không trung.
Lại một tên võ sĩ Khiết Đan xông đến, loan đao vẽ ra một đường cong đẹp, hướng thẳng đến cổ họng của Tư Đồ Chinh Trình.
Trốn được không?
Đây là một câu hỏi Tư Đồ Chinh Trình nghĩ đến trong đầu, kế tiếp trong đầu gã hiện lên ý nghĩ thứ hai là, chết thì chết thôi, bố đáng giá.
Gã không chết, bởi vì có mấy mũi tên sượt qua đầu gã bay đến, bắn chết tên võ sĩ Khiết Đan. Đả kích liên tục, khiến thân mình tên võ sĩ Khiết Đan kia liên tiếp lui về phía sau, loan đao chém ra khó khăn lắm chạm đến tới yết hầu của kẻ địch, nhưng chỉ cứa một lớp da bên ngoài.
Thân binh của Lưu Lăng từ tứ phía tụ tập đến, vừa chạy vừa dùng Thần hầu liên nỏ bắn chết những võ sĩ Khiết Đan kia. Sau khi bắn hết tên trong ống, bọn họ quyết đoán vứt liên nỏ trên mặt đất. Sau đó rút ra hoành đao bách luyện trang bị của bọn họ, hung hăng xông vào vòng vây võ sĩ Khiết Đan hình thành đối với Tư Đồ Chinh Trình.
Trên người Tư Đồ Chinh Trình có ít nhất hơn mười vết thương, sâu nhất chính là một đường chém gần như có thể nhìn thấy xương cột sống sau lưng gã. Nhưng đây chẳng là gì, có thể còn sống, là tốt rồi. Hai tên binh lính quân Hán dìu gã ngồi bên cái bàn đá, ngồi trên cái ghế đá tròn dính đầy máu. Ở hai bên ghế, mỗi bên có một nửa Da Luật Diên Kỳ.
Tư Đồ Chinh Trình khó khăn thở hổn hển từng hơi, chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Ở nơi tầm mắt phóng tới, gã đã nhìn thấy, dưới chiến kỳ màu đỏ bay phấp phới trong gió kia, Hán vương điện hạ vĩ đại thân mặc một bộ khải giáp màu đen, trong tay vác cây đao màu lam.
Gã còn nhìn thấy, con báo màu đen tuyền cực lớn kia, bay vọt lên đập một tên Lang kỵ Khiết Đan từ trên lưng ngựa xuống, móng vuốt cực lớn chụp xuống, trên mặt tên võ sĩ Khiết Đan kia... Không, hắn ta đã không còn mặt rồi.
Trong hoảng hốt, Tư Đồ Chinh Trình dường như nhìn thấy, bên cạnh con hắc báo kia, trên con ngựa màu đỏ rực kia, một con thần long bay lên trời, xé rách tim mỗi một tên địch.

Bình Luận

0 Thảo luận