Nghe thấy có người gọi mình, tôi lập tức ngớ ra, động tác tay cũng ngừng lại, vô thức quay đầu nhìn.
Nhưng tôi còn chưa kịp thấy rõ cái gì thì đã thấy đột nhiên có một bóng đen lao ra từ trong màn sương mù ma, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ thoắt cái đã xông đến trước mặt tôi.
Thân thể người này đột nhiên nhảy vụt lên, một chân quét ngang, nhằm ngay đầu tôi. Khi nghe tiếng xé gió từ cú đá đó, tôi không khỏi nhíu mày. Tôi cất đại ấn Huyền Chân đi rồi giơ tay chặn đòn tấn công.
Nhưng sức mạnh của gã quá khủng khiếp, cú đá đó nặng tựa nghìn cân, khiến cánh tay tôi cũng tê dại. Tôi buông thõng tay, đại ấn Huyền Chân rơi xuống đất.
Mà sau khi rơi xuống đất, kẻ đánh lén tôi lại tiếp tục đà tấn công. Gã vẫn chỉ tấn công tôi bằng chân, tốc độ nhanh như chớp giật. Tôi biết sức mạnh từ cú đá của gã nên không dám coi thường. Tôi lập tức vận chuyển chân khí Huyền Chân ở vùng đan điền.
Chân khí Huyền Chân vừa bộc phát, kinh mạch trên người tôi căng lên, sức mạnh tăng lên gấp mấy lần. Tôi dùng nắm đấm để đỡ đòn cũng như phản kích lại.
Tuy rằng những cú đá của gã không làm tôi bị tổn thương, thế nhưng cũng khiến tôi phải lùi về sau mấy bước. Một chân của tôi đã giẫm không, sau lưng chính là huyệt mộ, còn lùi nữa thì tôi sẽ ngã xuống.
Ý thức được điều này, tôi tức thì giẫm mạnh một cái lấy đà, hai chân cũng chìm sâu vào trong đất bùn ướt nhẹp. Tôi nín một hơi, hai tay đấm thẳng ra trước.
Một tiếng "bốp" vang lên, kẻ này bị cú đấm của tôi đánh bay ngược ra sau, rơi xuống đất. Gã theo đà lăn mấy vòng, cuối cùng chui vào trong lớp sương mù dày đặc.
Tôi vẫn chưa nhìn thấy rõ được dáng vẻ của gã thì đã lại nghe thấy tiếng nói của gã: "Lý Sơ Cửu, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Giọng nói kia là cố ý gào lên, không phải giọng vốn có của gã. Và chẳng mấy chốc, tôi cũng không còn thấy được bóng dáng gã nữa.
"Rốt cuộc mày là ai? Có bản lĩnh thì cút ra đây!" Tôi quát to về hướng mà gã biến mất.
Thế nhưng tôi đã không còn nghe được giọng của gã nữa, chắc gã đã đi xa rồi. Gã làm vậy là muốn ngăn cản, không cho tôi phong ấn Quỷ Vương. Đợi đến lúc xoay người lại, quả nhiên tôi nhìn thấy lớp sương mù ma trong huyệt mộ đã lại tràn ra lần nữa, lấp kín cả huyệt mộ.
Mà đám cô hồn dã quỷ bị tôi dọa cho trốn vào rừng cũng bay ra, vây quanh tôi và huyệt mộ, tiếp tục bái lạy. Bọn chúng vừa quỳ xuống, âm khí lập tức ập vào người tôi, khiến tôi rùng mình bởi cơn buốt giá thấu xương.
Và ngay trong cái khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy dưới chân mình chợt nhẹ bẫng, đầu óc cũng trở nên mờ mịt. Âm khí đã nhập thể, tôi sợ mình sẽ ngất đi nên cắn ngay đầu lưỡi.
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ đầu lưỡi, tôi rùng mình một cái, ý thức cũng tỉnh táo lại. Thế nhưng tôi không dám nán lại đây thêm nữa, tôi vội vàng nhặt đại ấn Huyền Chân lên rồi chạy ra khỏi vòng tròn vạn quỷ triều phụng.
Lúc nãy tôi dùng đại ấn Huyền Chân để ấn dấu lên người, là dùng chính cơ thể tôi để mượn thần uy. Thế nhưng lúc nãy đại ấn Huyền Chân tuột khỏi tay tôi, pháp lực cũng theo đó mà biến mất.
Muốn sử dụng cách này lần nữa, chỉ sợ tôi sẽ bị cắn trả. Tôi ảo não cắn răng, chỉ còn một chút nữa là có thể phong ấn Quỷ Vương, nhưng tôi đã bị kẻ đánh lén lúc nãy cắt ngang.
Bây giờ tôi đã có thể khẳng định được rằng, chắc chắn Quỷ Vương này được người ta nuôi bằng trận pháp. Kẻ đánh lén tôi muốn Quỷ Vương có thể giáng thế. Mà kẻ có được thuật nuôi quỷ đáng sợ như thế, lẽ nào thật sự đang ẩn nấp trong cái làng nhỏ bé trong dãy Phượng Hoàng này?
Sau khi nhanh chóng phân tích một lượt, tôi bắt đầu nghĩ cách đối phó với Quỷ Vương. Nhất định không thể để Quỷ Vương xuất hiện, nếu không hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ tôi chưa nghĩ ra được cách nào, ngay cả thước Trấn Hồn và đại ấn Huyền Chân đều được tôi sử dụng hết rồi mà vẫn không thành công. Bây giờ tôi lại chỉ có một mình, hoàn toàn không thể phong ấn Quỷ Vương được.
Nếu có nhiều người thì còn có thể kết trận phong ấn hắn. Trong lòng tôi bắt đầu trở nên sốt ruột. Sắc trời càng lúc càng tối, tối một cách dị thường. Mưa dần nhỏ hơn, thế nhưng mây đen vẫn dày đặc, đôi lúc lại có gió nổi lên, tôi có cảm giác như ngay cả ông trời cũng đang giúp Quỷ Vương được giáng thế một cách thuận lợi!
Tôi hít một hơi thật sâu, để mình mau chóng bình tĩnh lại, nghĩ cách đối phó Quỷ Vương. Tất cả đệ tử nhà họ Diệp đều đã xảy ra chuyện, tôi không còn người giúp đỡ nữa, chỉ đành dùng cách cũ thôi. Lúc đến đây, tôi thấy trong thôn có nuôi rất nhiều chó.
Giờ chỉ còn cách, nói một tiếng với trưởng làng, mua hết chó mực với gà trống đen trong làng rồi dùng máu của chúng để trấn áp, cho dù chỉ có thể kéo dài một chút thời gian cũng được.
Nghĩ là làm, tôi khiêng hai đệ tử nhà họ Diệp đã hôn mê, chuẩn bị xuống núi. Song còn chưa đi được mấy bước, tôi đã thấy giữa sườn núi xuất hiện vô số ánh đèn pin.
Ánh đèn pin xếp thành một hàng dài, xoẹt qua màn đêm, tốc độ rất nhanh chóng. Tôi tập trung tinh thần nhìn kỹ hơn, song vẫn không thể thấy rõ lắm, chỉ nhìn từ số lượng ánh đèn pin thì chắc có khá nhiều người đến đây.
Lẽ nào là trưởng làng dẫn người đến? Hoặc là có người tu đạo khác đến giúp đỡ? Dù sao Quỷ Vương giáng thế đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng người tu đạo ở mấy chục dặm xung quanh đều có thể cảm nhận được ngay.
Tôi đưa ra vài suy đoán, cũng tiếp tục nhìn những người đó chạy lên đây. Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến trước mặt tôi. Người dẫn đầu mặc một chiếc áo đạo bào đen, chỉ lộ ra đôi mắt, hoàn toàn không thấy rõ được mặt mũi.
Nhưng bước đi của bọn họ rất vững, chạy một hơi đến đây mà chẳng hề thở dốc, chứng tỏ họ đều là người biết võ. Trên ngực áo của bọn họ có thêu hai chữ "Thần Tiêu" theo thể chữ cổ bằng chỉ đỏ.
Là người của Thần Tiêu môn!
Tôi nhìn đại khái nhân số, khoảng mười người. Mỗi người đều đeo túi càn khôn màu đen, bên trong căng phồng, có lẽ mang theo không ít đồ.
Nhìn thấy tôi, người dẫn đầu của Thần Tiêu môn lạnh lùng hỏi: "Lúc nãy trên đỉnh núi này có hiện tượng kì lạ xuất hiện, nói vậy đây là do huynh trấn áp những cô hồn dã quỷ này?"
"Ừ!" Tôi gật đầu, đáp: "Tôi là người của nhà họ Diệp, đến đây để cứu người!"
Người này nghe được tên tôi báo cũng đáp lễ mà gật đầu, nói: "Tôi là người của Thần Tiêu môn, cũng đến đây để cứu người!"
Điều tôi không ngờ đến là người của Thần Tiêu môn lại khách sáo như vậy. Xem ra bọn họ không giống như muốn đối phó với nhà họ Diệp, trái lại còn rất lễ phép.
Sư Tư Triết của bộ phận đặc biệt nói cho tôi biết, Thần Tiêu môn là do Linh tộc nâng đỡ, nhưng nhìn dáng vẻ của người này thì chắc không phải là người tu đạo bình thường, rất có thể là người của Linh tộc.
Thấy tôi trầm tư, người này lại chủ động hỏi tôi: "Không biết huynh biết được điều gì, có thể nói cho tôi biết không?"
Tuy rằng trong lòng tôi không tin người của Thần Tiêu môn, thế nhưng bây giờ nếu bọn họ chịu ra tay giúp đỡ thì cũng là chuyện tốt. Bọn họ có nhiều người như vậy, lại thêm tôi thì chắc có thể phong ấn được Quỷ Vương.
Tôi cũng không giấu giếm, kể hết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra lúc nãy. Người này vừa nghe vừa không ngừng gật đầu. Sau khi nghe xong, người này mới mở miệng nói: "Huynh dùng đạo hạnh của một mình bản thân, suýt chút nữa đã phong ấn được Quỷ Vương! Nếu như ta đoán không lầm, huynh chính là Lý Sơ Cửu, người đã đại chiến với Vu giáo, có đúng không? Trong thế hệ trẻ, chỉ có huynh, còn có người tên Vương Lỗi, Triệu Tử Long là có tu vi cao vậy thôi?"
Tôi không ngờ rằng người này lại biết nhiều chuyện như vậy. Xem ra Thần Tiêu môn đã tốn không ít công sức. Tôi khẽ gật đầu, nói mình chính là Lý Sơ Cửu, chỉ nhờ may mắn mới đánh thắng được người của Vu giáo.
Thế nhưng trong lòng tôi lại càng cảnh giác với bọn họ hơn.
"Anh Cửu, anh không sao chứ?" Mà lúc này, Lâm Y Y cũng chạy tới. Khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng vì mệt, miệng thở hổn hển. Đi cùng cô ấy còn có trưởng làng. Trưởng làng trông có vẻ càng mệt hơn, đến mức nói không ra hơi. Sau khi hít thở mấy hơi thật sâu, lúc này ông ấy mới nói được thành lời: "Này chú em, đây rốt cuộc là thế nào vậy? Đang yên đang lành, sao lại trở trời rồi? Suýt chút nữa là làm đám người chúng tôi sợ muốn chết. Ai nấy cũng trốn hết trong nhà, chỉ còn thiếu nước đi báo cảnh sát nữa thôi!"
Tôi không biết phải giải thích với trưởng làng thế nào, chỉ có thể lắc đầu một cách bất đắc dĩ với ông ấy. Tiếp đó tôi mới hỏi Y Y: "Y Y, sao em cũng đến đây? Không phải anh bảo em ở lại chăm sóc bọn họ sao?"
Lâm Y Y đi tới bên cạnh tôi, kéo tay tôi rồi đáp: "Anh Cửu, lúc nãy em thấy động tĩnh lớn như vậy, mọi người lại đi lâu thế nên em sợ anh Cửu xảy ra chuyện!"
Tôi mỉm cười, nói với vẻ mặt trách cứ: "Y Y, nếu đã biết có nguy hiểm thì sao em còn đến đây. Nếu anh xảy ra chuyện, bị giết chết, em đến tìm anh thì không sợ có chuyện sao?"
"Không sợ!" Lâm Y Y lắc đầu một cách kiên định, rồi bĩu môi trả lời: "Nếu anh Cửu xảy ra chuyện, Y Y sẽ theo anh. Cho dù sống hay chết, Y Y vẫn muốn ở bên cạnh anh, không xa rời!"
Tôi nghe được lời nói này của Y Y, trong lòng tự dưng thấy rất cảm động. Cô gái này bướng bỉnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi vuốt lên mái tóc mềm mại của cô ấy, cười nói một câu: "Cô bé ngốc!"
"Hì hì..." Lâm Y Y cười nhìn tôi, đôi mắt sáng như vì sao.
"Lý Sơ Cửu, lần này ra ngoài, hiếm khi có thể thấy được nhân vật có tiếng tăm trong Đạo môn như huynh. Người như tôi, gặp phải cao thủ là muốn đánh một trận, tôi muốn liên thủ với huynh để đối phó với Quỷ Vương sắp giáng thế. Không biết huynh có thể thỏa mãn nguyện vọng này của tôi không?"
Tôi biết ý của anh ta, anh ta muốn đại diện cho Thần Tiêu môn đấu pháp một trận với tôi, bởi vì lúc này tôi đang đại diện cho nhà họ Diệp! Tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc thực lực của Thần Tiêu môn ra sao!
"Được!" Tôi gật đầu cười, thuận tiện ra hiệu mời rồi nói: "Trước mời sau gọi, xin huynh cứ ra tay trước!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận