Chúng tôi đang nấp trong bóng tối, từng câu nói, hành vi cử chỉ của họ chúng tôi đều có thể nghe và trông thấy rõ ràng. Có thể nhìn ra từ mẩu đối thoại đơn giản của họ thì Linh tộc thật sự đã hợp tác với chủ nhân của Đoạt Phách. Mục tiêu chung của họ chính là để mở phong ấn địa ngục Cửu U.
Mục đích của chủ nhân Đoạt Phách rất đơn giản, đó chính là muốn nuốt chửng hai phân thân Ma Vương còn lại, trở thành kẻ mạnh mẽ nhất tam giới. Mà Minh Vương của địa ngục Cửu U lại chính là một phân thân trong số đó nên hắn mới tìm Linh tộc để hợp tác.
Điều tôi nghĩ không thông đó là tại sao Linh tộc phải phá vỡ phong ấn của địa ngục Cửu U? Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có mối thù hận nào sao?
Lúc này, Đoạt Phách bỗng bật cười, "Năm vị pháp sư, các vị đừng cuống, Triệu Tử Long nhất định sẽ đến đảo Trường Sinh. Tôi đã cố tình để Diệp Chu Tinh giữ lại một hơi tàn, chính là vì muốn cô ta quay về đưa Triệu Tử Long đến đây. Nói không chừng khéo bọn họ đang trên đường đến rồi ấy chứ. Đến lúc đó các vị chỉ cần tóm gọn Triệu Tử Long là được. Trong cơ thể hắn có sức mạnh Minh Vương để lại, chỉ cần chờ hắn tỉnh lại, không cần các vị yêu cầu, hắn cũng sẽ tự mình thả Minh Vương ra. Nhưng tôi còn có một việc nữa, đó chính là giết chết Lý Sơ Cửu! Chủ nhân đã nói, ba huynh đệ bọn họ sẽ là biến số lớn nhất. Hiện nay Vương Lỗi đã bị xử lý rồi, chỉ còn sót lại Lý Sơ Cửu, chỉ cần giải quyết Lý Sơ Cửu là đại nghiệp thiên thu của các vị và chủ nhân sẽ nằm ngay trong tầm tay!"
"Được! Được!" Một pháp sư trong số đó kích động đến mức nói tận hai chữ "được", sau đó mới cười bảo: "Xin sứ giả yên tâm, cho dù ngài không dặn dò thì chúng tôi cũng sẽ giết Lý Sơ Cửu. Hắn là kẻ thù của Linh tộc chúng tôi, tôi nhất định phải giết chết chắn!"
"Ừm." Đoạt Phách gật đậu, "Vậy tôi xin cáo từ, giờ tôi phải trở về phục mệnh chủ nhân. Hiện tại chủ nhân đang tìm phân thân cuối cùng của Ma Vương, chỉ tiếc là không có tin tức. Đợi đến khi chúng tôi tìm được phân thân Ma Vương cuối cùng, cũng là lúc các vị thoát khỏi nỗi thống khổ bấy lâu nay!"
Đoạt Phách trò chuyện với họ rất vui vẻ, hai bên cũng vì lợi ích của mỗi người. Sau khi trò chuyện xong xuôi, Đoạt Phách lúc bấy giờ mới rời đi. Mà Đoạt Phách vừa rời đi, một pháp sư đã hạ mệnh lệnh: "Các ngươi đều lui xuống cả đi, mỗi người làm tốt công việc của mình, không được chểnh mảng lơ là! Ba người Lý Sơ Cửu có thể sẽ tới trong ngày hôm nay, đương nhiên họ có chỗ hơn người, chúng ta không thể khinh thường được. Đây là hi vọng cuối cùng của Linh tộc chúng ta, nếu như ai làm hỏng chuyện, ta sẽ xử kẻ đó!"
"Xin nghe theo lệnh đại pháp sư!" Hơn hai trăm đệ tử đồng thanh đáp lại, sau đó dần dần rời khỏi hiện trường.
Chúng tôi trốn bên trong đống đá vụn phía sau lưng căn nhà đá, chỉ cần họ không lục soát thì tạm thời chúng tôi vẫn còn được an toàn. Đợi đến khi hơn hai trăm đệ tử rời đi xong, lúc này chỉ còn năm pháp sư và bốn hộ pháp.
Họ đều không mang mặt nạ, có một người trong số đó tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, đó chính là một trong tứ đại hộ pháp của Linh Trường Sinh - Thanh Long. Lúc tôi đang đối phó với lão tổ Diệp gia, Thanh Long cũng mang theo hơn trăm đệ tử Linh tộc đến trợ giúp, lí do là vì báo đáp ân tình lần trước tôi đã không giết họ.
Sau khi thống nhất Đạo giáo phương Nam, tôi cũng từng dò hỏi Thanh Long về chuyện sông Minh Hà, nhưng Thanh Long không nói cho tôi biết, chỉ có ý tốt nhắc nhở tôi, nói rằng đây là bí mật của Linh tộc hắn, còn khuyên tôi từ bỏ kế hoạch này, nếu không sẽ tự chuốc khổ vào thân.
Hiện tại về cơ bản đã có thể xác định, Linh tộc và sông Minh Hà nhất định có mối liên quan chặt chẽ và quan trọng với nhau, chỉ có điều đến bây giờ tôi không giải được câu đố đó.
Tổng cộng chín người bọn họ đồng thời đi vào căn nhà đá trước mắt chúng tôi. Sau khi thấy họ đóng cửa lại, tôi mới khẽ dặn dò lão quỷ: "Lão quỷ, ông và Tiêu Vũ ở lại chăm sóc Tử Long, tôi đi thám thính tình hình!"'
"Được, nhớ cẩn thận nhé!" Lão quỷ gật đầu dặn dò.
Tôi đáp ừ một tiếng rồi che giấu toàn bộ khí tức trên người, sau đó mới lặng lẽ mò ra phía sau lưng căn nhà đá này. Bốn phía căn nhà đều có cửa sổ, tôi bèn nấp bên dưới một cái, nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Tiếng đầu tiên vang lên là giọng của đại pháp sư kia: "Năm đó bởi vì vụ việc của tổ tiên mà bộ tộc chúng ta phải chịu lời nguyền vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp không thể nào rời khỏi tòa thành địa ngục kinh khủng này! Ẩm ướt, lạnh lẽo, tuyệt vọng, đây chính là nỗi thống khổ lớn nhất của chúng ta. Nếu không có nhánh của Linh tộc ở bên ngoài không ngừng mở rộng thế lực, e là Linh tộc chúng ta đã sớm bị diệt vong rồi!"
"Đại pháp sư nói không sai, người đời sau của Linh tộc chúng ta đã cực khổ quá rồi. Bởi vì tổ tiên đi ngược lại với lẽ trời, nên đời sau mới rơi vào kết cục thê thảm như thế này! Vốn dĩ còn tưởng Linh Trường sinh có thể đưa chúng ta rời khỏi tòa thành địa ngục này, ngờ đâu hắn lại bị hủy hoại trên tay một người phụ nũ, khiến cho phân nhánh của Linh tộc bị Lý Sơ Cửu tiêu diệt! Hầy!"
Giọng này có lẽ là của một đại pháp sư khác, có thể nghe ra vẻ mất mát và thất vọng trong câu nói của ông ta. Bọn họ đã dốc không ít tâm huyết lên người Linh Trường Sinh, chỉ tiếc Linh Trường Sinh lại là người không chịu bó buộc, người bình thường tuyệt đối không thể khống chế được.
Nhưng cũng chính bởi vì tính tình không chịu bó buộc của Linh Trường Sinh nên chúng tôi mới có như ngày hôm nay. Nếu không, năm đó, với thủ đoạn và đạo hạnh của Linh Trường Sinh thì chuyện thống nhất Đạo môn rõ ràng là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngẫm kĩ lại thì đây có lẽ cũng là cơ duyên và nhân quả.
Sau khi vị đại pháp sư này nói xong, lại có một người nữa mở miệng: "Cho nên đây chính là cơ hội tốt nhất cho chúng ta. Chúng ta đều hiểu rằng Ma Vương chắc chắn không phải kẻ dễ đối phó. Thâm tâm hắn vô tình vô nghĩa, rất có thể sẽ qua cầu rút ván, giết sạch chúng ta. Nhưng chúng ta không còn có cách nào khác, chỉ đành phải mượn sức mạnh của hắn. Đợi đến khi hắn nuốt hai phân thân Ma Vương còn lại, trở thành Ma Vương chân chính, hắn sẽ có năng lực giải quyết sức mạnh thủy triều. Sức mạnh thủy triều ràng buộc hơn vạn oan hồn, những oan hồn này đều là do chúng ta dùng thuật ngự quỷ để thu hút chúng đến đây. Pháp thuật của chúng ta cũng hấp thu từ trong sức mạnh thủy tiều, nên trước khi giải quyết nó, chúng ta không thể rời khỏi không gian này. Đến lúc đó những phản phệ mà chúng ta gặp phải cũng đủ để khiến dòng dõi chúng ta bị hủy diệt!"
Lúc trước tôi vẫn nghĩ mãi không thông tại sao Linh tộc lại hợp tác với phân thân Ma Vương, mãi cho đến khi nghe được những manh mối này, tôi mới hiểu được hoàn toàn.
Sức mạnh của Linh tộc hùng mạnh như thế chính là bởi vì được bắt nguồn từ oan hồn bên trong sức mạnh thủy triều. Nhưng bởi vì tổ tiên của họ nên họ không thể nào rời khỏi không gian đặc thù này. Nếu liều mình đi ra sẽ phải hứng chịu thuật ngự quỷ phản phệ.
Hàng vạn oan hồn, cho dù là người đứng đầu hàng tiên e là cũng không thể chịu đựng nổi sự phản phệ kinh khủng bậc ấy. Mà người có thể giải quyết sức mạnh thủy triều cũng chỉ có Ma Vương chân chính, chứ không phải phân thân của Ma Vương.
Cho nên Linh tộc mới hợp tác với phân thân Ma Vương, ý đồ muốn trợ giúp phân thân Ma Vương nuốt chửng hai phân thân còn lại. Chỉ khi hắn trở thành Ma Vương đích thực thì mới có thể đưa họ rời khỏi tòa thành âm u ẩm ướt này.
Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, rốt cuộc tổ tiên của họ là ai? Vì sao sau khi đi ngược với lẽ trời thì người đời sau của họ lại bị trói buộc bên trong không gian đặc thù này?
Chỉ khi nào hiểu rõ được chuyện này mới có thể biết được bí mật của Linh tộc và ngọn nguồn sông Minh Hà. Có điều, từ cuộc nói chuyện ban nãy của họ có thể biết được hình như họ hết sức kín tiếng về chuyện của tổ tiên mình.
Điều tôi có thể làm bây giờ chỉ có án binh bất động, xem nghe trộm được bao nhiêu manh mối mà thôi.
Sau khi mấy đại pháp sư này lên tiếng, căn phòng đá bỗng lâm vào cảnh tĩnh lặng ngắn ngủi, hình như không ai mở miệng nói chuyện nữa. Khoảng một lát sau, tôi mới nghe được một giọng nói khá trẻ vang lên: "Đại pháp sư, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp của chúng ta. Phân thân Ma Vương này dã tâm bành trướng, có lẽ thật sự có thể đưa chúng ta rời khỏi tòa thành địa ngục này. Nhiệm vụ của chúng ta cũng rất đơn giản, chỉ là ngăn cản Triệu Tử Long và Lý Sơ Cửu mà thôi. Không có trận pháp sức mạnh vạn quỷ của chúng ta, họ không thể nào mở được lối vào sông Minh Hà. Cho nên chúng ta chỉ cần giết Lý Sơ Cửu là được. Còn những chuyện khác, chúng ta cứ yên lặng đợi chờ phân thân Ma Vương trở thành Ma Vương đích thực. Đối với Linh tộc chúng ta, chuyện này chỉ có lợi mà không có hại."
Người đang nói chuyện hẳn là một trong số bốn hộ pháp trẻ tuổi. Giọng nói rất kích động, như thể họ sắp sửa rời khỏi đảo Trường Sinh ngay tức khắc vậy.
"Cậu nói không sai, thế cục trước mắt có lợi cho chúng ta. Không có chúng ta, Triệu Tử Long không thể đến sông Minh Hà được. Chỉ cần giết Lý Sơ Cửu là xong chuyện. Nhưng các người cũng không được bất cẩn, Lý Sơ Cửu nhất định không phải kẻ tầm thường. Cẩn tắc vô áy náy, đặc biệt là trong những lúc mấu chốt như thế này, càng không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Các người là hộ pháp, tuyệt đối không được lơ là! Nếu như không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi chuẩn bị đi."
"Đại pháp sư, khoan đã!" Đương lúc đại pháp sư muốn họ lui ra, Thanh Long vốn im lặng nãy giờ bỗng mở miệng: "Đại pháp sư, các ngài có nghĩ rằng nếu như Ma Vương cắn nuốt hai phân thân còn lại, sau khi trở thành Ma Vương thực sự sẽ bỏ qua cho Linh tộc chúng ta ư? Bỏ qua cho chúng sinh tam giới ư?"
Tôi đã quá quen với giọng nói này, chỉ vừa mới nghe đã nhận ra đây chính là giọng của Thanh Long. Thanh Long khác họ, Thanh Long vẫn ở thế giới bên ngoài, đi theo Linh Trường Sinh chinh chiến Đạo giáo, nhưng vẫn biết rõ an nguy của tam giới. Còn người ở sâu trong sào huyệt của Linh tộc, họ quanh năm suốt tháng sinh sống ở trong không gian ẩm ướt tối tăm này nên đương nhiên không thể nào hiểu được nỗi đau khổ của người dân. Lúc nghe thấy những lời Thanh Long vừa nói, trong lòng tôi rất cảm động, cũng rất cảm kích hắn ta.
Mặc dù lập trường của hắn và tôi khác nhau, nhưng lúc này chỉ cần là người trong lòng mang tam giới, nhất định sẽ là người cùng chung chí hướng.
Giống như hắn ta đã nói, nếu ba phân thân Ma Vương thật sự hợp lại làm một thể, thì trong tam giới, bất kể là tiên gia, người tu đạo hay bách tính bình dân đều sẽ trở thành con rối của Minh Vương.
Không có tư tưởng, mất hết tính người, đây mới là địa ngục trần gian thực sự.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận