Bán quỷ?! Tôi giật nảy mình, có người muốn bán quỷ trong buổi đấu giá ở chợ quỷ ư?
Chợ quỷ đều toàn là quỷ hồn, nói thật, chẳng cần phải buôn bán, chỉ cần đánh tiếng với tiệm cầm đồ Âm Dương là bất cứ lúc nào cũng có thể mang quỷ hồn của chợ quỷ đi. Hơn nữa, người có thể vào trong chợ quỷ đều là người tu đạo.
Muốn bắt quỷ thì cho dù có là người trong Phật môn cũng không sánh được người Đạo gia chúng tôi, thế nên có ai còn cần buôn bán quỷ hồn nữa đâu?
Trông thấy vẻ sửng sốt trên khuôn mặt tôi, tài xế xe tang vốn còn đang nghiêm túc cũng phải cười phá lên: "Đạo huynh, anh không nghe nhầm đâu, bán quỷ thật đấy! Tôi biết nhiều người nghe tin này xong cũng cảm thấy khó tin, nhưng chuyện này quả thực chính xác trăm phần trăm!"
Tôi hoài nghi mãi, không sao hiểu được chuyện này, nên đành phải tiếp tục thăm dò: "Đạo hữu, rốt cuộc chuyện là sao thế, anh kể kĩ lưỡng hơn tí xem nào!"
"Đạo huynh, thật ra tôi cũng không rõ lắm, bởi vì tôi không có đồ để bán đấu giá nên không có tư cách vào trong tham gia buổi đấu giá. Tôi chỉ là nghe được từ miệng một vị đạo hữu trong lúc vô tình nhắc đến sau khi đi xem về thôi, anh ta kể buổi đấu giá vốn dĩ định bán đấu giá pháp khí, âm vật các kiểu, nhưng bỗng dưng lại biến thành tranh nhau đấu giá quỷ hồn là chính. Nghe người ta kể lại xong tôi cũng tò mò lắm." Nói đến đây, tài xế xe tang lắc đầu cười khổ ra vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng chợ quỷ có quy tắc của chợ quỷ, tất cả những chuyện xảy ra bên trong chợ quỷ đều không thể truyền ra ngoài. Ai mà phá vỡ quy tắc, người phụ trách chợ quỷ sẽ không tha cho kẻ đó!"
Nghe đến đây, tôi đại khái cũng đã hiểu được phần nào. Chính là ngay cả tài xế xe tang này cũng không rõ có chuyện gì đã xảy ra trong buổi đấu giá ở chợ quỷ.
Anh ta cũng chỉ là nghe lời truyền miệng, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, chỉ cần có người lan truyền chuyện này ra ngoài thì hẳn nhiên chuyện này là thật.
Tôi đang suy nghĩ nên ứng phó với tình hình của chợ quỷ như thế nào thì xe tang đã đến trước cổng chợ. Tôi vừa xuống xe, vị tài xế kia đã cười bảo: "Đạo huynh, đến chợ quỷ rồi đấy! Tạm biệt nhé, không chừng lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau tại buổi đấu giá đó!"
Nụ cười ấy có chút nham hiểm, không biết đang tính toán cái gì.
Tôi gật đầu, không nói gì nữa, lúc này vị tài xế kia mới vui vẻ rời đi.
Tôi không vào chợ quỷ ngay mà đứng bên ngoài đánh giá một lúc. Chợ quỷ đêm nay nhộn nhịp lạ thường, chỗ nào cũng có thể trông thấy người tu đạo và những cô hồn dã quỷ vô chủ.
Dõi mắt trông theo, đường phố bên trong lại càng thêm phần sầm uất. Không chỉ có trà lâu, tửu lâu mà ngay cả thanh lâu cũng có, náo nhiệt phồn hoa như Trường An thời thịnh Đường vậy.
Có lẽ cũng chỉ có ở chợ quỷ này người và quỷ hồn mới ở chung với nhau hòa thuận đến thế. Nhưng chỉ cần ra khỏi chợ quỷ là chính tà hai bên đối đầu nhau ngay.
Đây là buổi đấu giá năm năm mới có một lần của chợ quỷ, chắc chắn sẽ thu hút vô số người tu đạo đến tham gia. Thế nhưng phần lớn người tu đạo mà tôi trông thấy đều không đến từ Đạo quan chính thống, có lẽ là từ một vài gia tộc môn phái nhỏ và thần bí.
Thế nhưng, chỉ cần là người tu đạo thì họ sẽ có cách để kiếm tiền, nên tiền bạc đối với người tu đạo mà nói cũng không phải chuyện khó.
Sau khi quan sát một lúc, tôi phát hiện ra những người tu đạo đến đây đều là người bình thường, chứ không hề nhìn thấy người của các gia tộc lớn hay cao thủ nào đó đến chợ quỷ.
Canh gác ở cổng chợ vẫn là âm binh. Tôi xem giờ, có lẽ vẫn chưa đến mười hai giờ, nhưng tôi muốn đi vào trong để biết rõ vị trí của buổi đấu giá.
Thế nhưng còn chưa kịp đi vào thì tôi đã bị một người kéo góc áo lại và hỏi: "Anh nè, có phải anh đang muốn đến chỗ đấu giá ở chợ quỷ đúng không?"
Tôi quay đầu lại nhìn, trông thấy người đang kéo áo tôi là một cô nhóc chừng tám chín tuổi, thắt bím hai bên, khuôn mặt nho nhỏ tròn trịa, đôi mắt to tròn xoe chớp chớp như biết nói, trông đáng yêu vô cùng.
Người bình thường sẽ không nhìn ra điều gì khác lạ, nhưng cô nhóc trước mặt tôi đây không phải là người sống, mà là một tiểu quỷ ở chợ quỷ. Quỷ hồn kiểu này khá vô hại, nói lá gan của họ còn nhỏ hơn con người khéo cũng chẳng ngoa.
Được cái cơ duyên của họ tốt, sinh ra ở chợ quỷ là có thể ở lại chợ quỷ mãi mãi, sẽ không bị hồn bay phách tán theo thời gian.
Tôi ngắm khuôn mặt trắng xám nhưng vẫn đáng yêu của cô nhóc một lát rồi mới cười hỏi: "Em gái, có chuyện gì à?"
Thấy tôi mở lời, cô nhóc này mới buông góc áo tôi ra, nhiệt tình nói: "Anh, em đang bán mặt nạ âm dương í, anh muốn đi vào chỗ đấu giá của chợ quỷ thì tốt nhất là nên đeo cái này. Bởi vì đến lúc vào trong đó anh sẽ không biết người đấu giá mua bán với anh là người hay là quỷ đâu!"
Câu nói này của cô nhóc bỗng chốc đã nhắc nhở tôi, mục đích tôi đến đây là để tìm tung tích Diệp Đường, nói không chừng cô ta hoặc người của lão tổ Diệp gia cũng sẽ tới, cho nên tôi nhất định phải cẩn thận một chút.
Tôi xem mặt nạ bày trên sạp hàng của cô nhóc, mặt nạ tạo hình nào cũng có, có đầu trâu mặt ngựa, có Hắc Bạch Vô Thường, còn có cả các nhân vật trong Tây Du Ký.
Tôi lựa một lúc, cuối cùng chọn một cái mặt nạ Chung Quỳ. Tuy Chung Quỳ không phải nhân vật của Đạo môn, nhưng ông ấy cũng là hình tượng đại diện cho việc đánh quỷ, hàng yêu phục ma, xua đuổi tai ương.
Chọn mặt nạ xong, tôi mới hỏi cô nhóc: "Em gái, cái này hết bao nhiêu tiền? Trên người anh không có tiền âm gian, có thể dùng thứ khác để đổi không?"
"Không cần đâu anh!" Cô nhóc cười khúc khích: "Cái này cũng không đáng tiền, ngày nào em cũng có thể làm ra được nhiều lắm! Cơ mà anh nè, em có một tâm nguyện, hi vọng anh có thể thực hiện giúp em."
Tôi không ngờ cô nhóc này lại hiểu chuyện như thế, bèn vội vã gật đầu: "Em gái, em cứ nói đi, chỉ cần là chuyện anh làm được, anh nhất định sẽ làm giúp em!"
Cô nhóc cười khì: "Anh, nếu sau này anh còn quay lại chợ quỷ, anh có thể mang giúp em một cái váy đẹp đẹp được không ạ? Váy bên trong chợ quỷ này toàn là váy liệm, mặc vào trông xấu lắm, lại còn không thoải mái nữa. Từ khi sinh ra cho đến giờ em vẫn luôn ở chợ quỷ, chưa từng đến dương gian, nhưng nghe người ta nói váy vóc quần áo ở dương gian đều rất đẹp. Nhưng mà em lại không có tiền, chỉ có thể dùng mặt nạ mình làm để đổi. Nhưng họ đều toàn gạt em thôi. Cơ mà em cũng quen rồi, he he he."
Không biết tại sao, khi trông thấy cô nhóc lạc quan cởi mở như thế này, tim tôi bỗng dưng thấy xót xa. Cô nhóc này không phải là người sống, mà là một tiểu quỷ, váy trên người cô nhóc là kiểu váy liệm bằng giấy, đốt xong là có thể mặc.
Nhưng cái áo liệm mà cô nhóc đang mặc lại cực kỳ cứng, giống như quần áo làm từ giấy bìa cứng vậy, lại còn chỉ có ba màu đen, trắng, đỏ.
Không cần nghĩ cũng biết bao nhiêu năm nay cô nhóc này chắc chắn đã dùng không ít mặt nạ để trao đổi với người tu đạo ở chốn dương gian, thế nhưng đến cuối cùng, họ vẫn lừa gạt cô nhóc.
Ở trong mắt họ, lời hứa với một cô nhóc chỉ như gió thoảng qua, thổi qua rồi là thôi, chẳng còn ai để ý đến nữa.
Cho dù bị gạt nhiều lần như vậy rồi mà cô nhóc vẫn không từ bỏ và tôi vẫn có thể nhìn thấy sự lương thiện trong đôi mắt trong veo đó của cô nhóc. Tôi ngồi xổm xuống, xoa mái tóc mềm mại trước trán của cô nhóc rồi nói: "Em gái, anh đồng ý với em, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện này giúp em!"
"Thật ạ?" Cô nhóc ấy không hề thất vọng vì lúc trước từng bị người khác lừa, vẫn dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn tôi.
"Thật chứ." Tôi cười xòa, gật đầu chắc nịch: "Anh bảo đảm với em, chắc chắn anh sẽ quay trở lại!"
"Cám ơn anh!" Cô nhóc reo lên đầy hân hoan, rồi bỏ chạy về sạp hàng của mình. Bên sạp hàng của cô nhóc còn có một quỷ hồn tuổi tác khá già, có lẽ là ông nội của cô nhóc.
Tôi vẫy tay chào tạm biệt cô nhóc rồi mới mang theo mặt nạ Chung Quỳ bước vào chợ quỷ. Lúc này đã có không ít người tu đạo bắt đầu đi vào trong chợ.
Tôi nhẩm tính thời gian, hiện tại có lẽ đã là mười hai giờ, cũng chính là lúc buổi đấu giá của chợ quỷ bắt đầu, nên tôi nhanh chân trà trộn vào trong đội ngũ, đi theo phía sau họ.
Sau khi quẹo qua hai con phố, phía trước mặt tôi xuất hiện một tòa nhà khá lớn. Tòa nhà này được xây dựng rất cao, mang phong cách kiến trúc cổ đại, thoạt trông rất tráng lệ, nhìn phát là biết do người có tiền xây dựng nên.
Ở chỗ cửa lớn có không ít âm binh quỷ sai đang canh gác. Thế nhưng cửa vẫn còn chưa được mở, nên tất cả người tu đạo đều đứng tụ tập lại hết ở chỗ cửa lớn này.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nóc tòa nhà, bên trên có treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ chìm ghi năm chữ to "Phòng đấu giá chợ quỷ" theo lối viết cổ. Nhưng kỳ lạ thay, phòng đấu giá này hình như không được mở cửa sổ, tất cả các cánh cửa trong tầm mắt mà tôi có thể trông thấy đều được đóng kín mít.
Phòng đấu giá thiết kế như vậy, có lẽ là do sợ có người vào ăn trộm hoặc cướp đồ vật đi.
Tôi tự nhủ: "Xem ra đây chính là nơi bán đấu giá của chợ quỷ ha! Mình ngược lại muốn xem thử xem, phòng đấu giá này định bán quỷ như thế nào?" Đúng lúc này, bên trong phòng đấu giá bỗng vang lên một hồi âm thanh leng keng, nghe như có người đang gõ chuông vậy.
Tôi còn chưa kịp định thần, người tu đạo xung quanh đều đã đeo mặt nạ hết cả lên. Ngay sau đó, tất cả chúng tôi nghe thấy một tiếng cót két chói tai vang lên, cánh cửa lớn của phòng đấu giá cuối cùng cũng đã mở.
Cửa vừa bật mở, một người mặc áo bào dài màu xanh da trời từ bên trong đi ra. Ông đeo một chiếc mặt nạ Diêm Vương Gia, tuy không nhìn thấy mặt nhưng thoạt trông có vẻ tuổi tác cũng không hề nhỏ.
Hơn nữa, ông ta không phải là quỷ hồn, mà là người sống.
Ông ta đi đến vị trí chính giữa, cất giọng hô vang: "Giờ Tý đã điểm, bắt đầu bán đấu giá! Phòng đấu giá quy định, sau khi vào trong, cửa lớn sẽ tự động đóng lại, chỉ khi tan cuộc mới có thể rời đi. Người rời đi lúc giữa chừng, giết không tha! Người gây chuyện phá hoại, giết không tha! Người đập búa ra giá mà không mua, ngũ mã phanh thây! Giờ thì xin mời các vị nắm giữ bảo vật và các vị đấu giá vào trong phòng!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận