Tất cả mọi người ăn uống chè chén thoải mái, nói nói cười cười, vô cùng náo nhiệt! Đám đệ tử đạo môn này, ban đầu không ai quen biết ai, nhưng qua một trận chiến, khỏi cần nghi ngờ, họ kết giao được không ít bạn bè đâu.Sau khi mọi người giới thiệu với nhau, dần dần họ cũng quen thuộc hơn. Khi nhắc tới thế hệ trước đó, ít nhiều gì còn có cội nguồn với nhau nữa. Qua ba tuần rượu, Vương Kỳ Bằng mới đứng lên, "Mọi người nghe tôi nói đôi câu nhé, trận chiến này do anh Cửu lãnh đạo! Nếu không có anh Cửu, không một ai có thể ngăn được Linh tộc, chưa biết chừng bây giờ đạo môn đã bị Linh tộc thôn tính từ lâu rồi. Ly rượu này, chúng tôi xin kính ba người, thứ nhất là anh Cửu, thứ hai là Lỗi gia, thứ ba là anh Long, chính họ đã mang thái bình tới cho đạo môn, chúng ta cùng kính họ nào!"
Vương Kỳ Bằng giơ ly rượu lên, tất cả mọi người cùng đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía tôi và Vương Lỗi. Hai chúng tôi cũng đứng dậy theo, đang định cạn ly với họ thì Vương Lỗi bảo mọi người đợi chút đã, anh ta có lời muốn nói.
Chỉ thấy anh ta nắn nắn cổ họng, a a á á thử giọng rồi mới cười hì hì và bảo, "Giờ phút này đây, Lỗi gia tôi cực kỳ phấn khởi, máu nghệ thuật nổi lên trong người, muốn cất cao tiếng hát, để mọi người cùng được nghe đã tai mới thôi!"
"Xì!" Nghe anh ta đòi hát hò, tất cả mọi người đồng loạt "xì" một tiếng, như thể ai cũng biết chuyện anh ta hát rất khó nghe vậy.
"Cái đám nhóc này!" Vương Lỗi mắng một tiếng, sau đó chính anh ta cũng bật cười, "Ôi, là do mấy người không có phúc phần này nha, không thể trách ông đây được. Chỉ một câu thôi, tất cả các cậu đều rất giỏi."
Vương Lỗi nói xong, ánh mắt của mọi người hướng về phía tôi, dường như muốn bảo tôi cũng nói thêm vài câu. Tôi mỉm cười với họ, "Con người tôi không biết nói gì nhiều, các cậu vất vả rồi. Chỉ mong các cậu cố gắng duy trì nền hòa bình mà các cậu đã đánh đổi bằng xương máu! Cạn ly nào!"
Dứt lời, tôi giơ cốc rượu lên, sau khi ra hiệu cho mọi người, tôi ngửa đầu nốc cạn. Ngay sau đó, tất cả mọi người chơi đùa điên cuồng. Tuyết càng rơi càng nặng hạt, trên đầu và trên vai mọi người toàn là hoa tuyết trắng xóa.
Nhưng không một ai trong số chúng tôi cảm thấy giá rét, mặc cho tuyết cứ rơi. Lâm Y Y uống được rượu, cũng không biết vì lý do gì mà cô ấy uống khá nhiều, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trông càng đáng yêu và động lòng!
Khi tôi đang bàn giao với ông thợ làm vàng mã về chuyện của phái Phù Lục thì hai anh em nhà Dương lão tam cũng trở về, mặt mũi hằn rõ vẻ phong trần, trông rất mệt mỏi.
Tôi lập tức bảo người ta nhường chỗ cho họ, sau khi ngồi xuống bên cạnh tôi, họ uống một ngụm rượu trước rồi Vương Lỗi mới cất tiếng hỏi: "Lão Tam, chuyện mà tôi dặn dò anh, anh nghe ngóng thế nào rồi?"
Dương lão tam gật gật đầu, trả lời: "Lỗi gia, anh Cửu, chúng tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi và bảo vệ nhóm anh Long! Đến khi chúng tôi đến huyện thành thì có người đón họ đi mất."
"Hửm?" Tôi thoáng sững người rồi hỏi anh ta: "Lão Tam, anh có biết ai đã đón họ đi không?"
Dương lão tam "ừm" một tiếng rồi mới đáp: "Trước kia tôi không biết thân phận của họ, thấy họ đón anh Long đi mất, tôi và lão Thất mới bước ra ngăn cản. Sau này mặt đối mặt với nhau mới biết họ là người của phái Luyện Đan. Họ nói rằng chỉ có phái Luyện Đan mới cứu được anh Long. Chúng tôi sợ có biến cố gì nên muốn đi cùng với họ, nhưng lão quỷ bảo chúng tôi quay về, nhờ chúng tôi nói với các anh rằng có ông ta ở đó rồi, không có vấn đề gì đâu. Thế nên chúng tôi mới chạy suốt đêm về đây."
"Phái Luyện Đan." Tôi lầm bầm một tiếng, không ngờ người của phái Luyện Đan sẽ xuất hiện. Phái Luyện Đan là một môn phái khá thần bí, gần như không qua lại với người trong đạo môn.
Điều duy nhất mà tôi biết là chưởng giáo phái Luyện Đan tên Lý Tiêu Vũ, còn về phần các thông tin khác thì hoàn toàn mù tịt. Phái Luyện Đan giỏi luyện đan, chưa biết chừng họ thực sự có khả năng giúp Tử Long khôi phục cơ thể.
Phái Luyện Đan là một môn phái lớn, tôi tin rằng họ sẽ không làm hại Tử Long.
Vương Lỗi sững sờ trong chốc lát rồi nói: "Ngày thường phái Luyện Đan này không lộ diện, cho dù đạo môn xảy ra chuyện lớn như thế này, họ cũng ra tay giúp đỡ. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, Lỗi gia tôi lo rằng họ cũng không có lòng tốt gì. Nhưng chắc hẳn họ cũng biết về tôi và anh Cửu, nếu họ dám làm hại anh Long, Lỗi gia tôi sẽ cho bọn họ quỳ xuống mà hát "Đại Hải"!"
Bây giờ biết được tung tích của Tử Long, tôi cũng không cần lo lắng gì nữa, bèn bảo hai anh em Dương lão tam ăn cơm trước đã. Khi ăn được hơn một tiếng đồng hồ thì thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, một số đệ tử đạo môn không thắng nổi men rượu nên say ngất ngưởng, nằm la liệt trên nền đất.
Sau khi nhờ người đưa họ về phòng, tôi mới bảo mọi người đi đốt pháo hoa. Mấy chục thùng pháo hoa được châm lên cùng lúc, khoảnh khắc ấy cứ như một cơn mưa pháo hoa, chiếu sáng cả một vùng trời của thôn Ma Câu.
Tất cả mọi người đều đang ngắm nhìn trận mưa pháo hoa hoành tráng ấy, cùng với từng âm thanh pháo nổ liên tiếp vang lên, trên gương mặt của từng người cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tôi thấy Lâm Y Y uống cũng kha khá rồi bèn kéo cô ấy về phòng, nhưng cô nàng này không muốn về phòng, cứ đòi lôi tôi đi dạo một vòng xung quanh thôn, tới khi trên đầu và trên vai chúng tôi toàn là tuyết trắng, cô ấy mới cười hì hì nói, "Anh Cửu à, anh nhìn dấu chân của chúng ta trên nền đất này, có phải đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ được bên nhau đến khi đầu bạc răng long không?"
Khi nói câu này, Lâm Y Y nhìn tôi với biểu cảm đầy mong mỏi, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng như sắp đứng không vững, nhưng vẫn cứ đợi đáp án từ tôi. Tôi cười cười, gạt nhẹ lên mũi cô ấy, gật gật đầu: "Cô ngốc này, chúng ta nhất định sẽ được bên nhau đến khi đầu bạc răng long,"
Nghe được đáp án của tôi, cô ấy vui vẻ chạy nhảy, đơn thuần như một đứa trẻ con.
Đến khi tôi đưa cô ấy về phòng, vừa mới bế cô ấy lên giường, cô nàng này đã ôm chặt cổ tôi không chịu buông, gương mặt đỏ bừng như một quả táo chín, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, "Anh Cửu, lần trước ở trại Cổ Miêu chúng ta mới chỉ bái thiên địa, còn chưa kịp động phòng, chưa thực sự là vợ chồng. Ban nãy Y Y uống rất nhiều rượu rồi, em không căng thẳng nữa. Anh Cửu, Y Y muốn được trở thành người phụ nữ của anh, một cách trọn vẹn."
Vừa dứt lời, cô nàng này bắt đầu ôm lấy tôi mà hôn hít loạn xạ, cơ thể mềm nhũn ra như bùn. Cảm nhận được cơ thể mềm mại và hương thơm thoang thoảng trên người cô ấy, nhịp thở của tôi dần dần trở nên gấp gáp, đến cả ánh mắt cũng mơ màng.
Lúc này trong lòng tôi chỉ có một thứ khao khắt sắp mất khống chế, nhưng tôi biết rằng, tôi không thể làm vậy được. Tôi làm như thế chỉ khiến bản thân mình càng thêm tự trách. Chỉ cần Lâm Y Y vẫn giữ được tấm thân trinh trắng, sau này cô ấy vẫn có thể gả cho người khác.
Tôi là một người sắp chết, tôi không còn phúc phần này nữa.
Để khống chế bản thân mình, tôi cắn răng véo mạnh một cái vào đùi mình, cơn đau thấu tận tim gan bỗng chốc khiến tôi tỉnh táo hơn khá nhiều.
"Y Y, em say rồi, ngủ một giấc đi." Tôi nhẹ nhàng đẩy Lâm Y Y ra, không dám nhìn vào đôi mắt của cô ấy.
Lâm Y Y nhíu mày, trông như rất ấm ức, cô mím mím môi, nhưng sau cùng vẫn cất tiếng hỏi, "Anh Cửu, có phải anh không thích Y Y không?
"Cô ngốc này, em nghĩ gì thế?" Tôi cười cười và đáp: "Y Y, bây giờ anh rất mệt. Đợi khi nào em tỉnh táo hơn rồi chúng ta hẵng động phòng, cũng không gấp gáp gì một hai ngày, em nói đúng không nào?"
"Nhưng mà, nhưng mà người ta muốn..."
"Được rồi, Y Y, mau ngủ đi." Cô ấy chưa kịp nói dứt câu, tôi đã vội vàng cắt ngang, tiện thể đắp chăn cho cô ấy: "Y Y, nếu tình cảm đôi bên dài lâu, hà tất phải ở bên nhau sớm tối. Chính em đã dạy anh câu này, chúng ta còn phải sống bên nhau đến khi đầu bạc răng long, còn cả đời để sống. Thời gian sau này, anh sẽ ở bên em. Cho dù anh không ở bên cạnh em nữa, cũng biến thành mưa gió giữa nhân gian, mãi mãi bảo vệ em!"
Lâm Y Y không nghe ra được ý tứ của câu nói phía sau, cô ấy mỉm cười "ừm" một tiếng rồi nhắm mắt lim dim ngủ mất. Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, đợi khoảng mười phút, cô ấy mới ngủ say hẳn.
Trên gương mặt Lâm Y Y vẫn luôn nở nụ cười thoáng qua, lông mi dài rung rinh, trông cực kỳ rung động. Lúc này đây, tôi thật sự ao ước được ở bên cô ấy mãi mãi, mãi mãi không bao giờ chia lìa.
Nghĩ rồi mà nước mắt lặng lẽ lăn ra khỏi khóe mắt tôi. Tôi nhẹ nhàng tì trán mình lên trán cô ấy, ổn định tâm trạng, khẽ khàng nói: "Y Y, kiếp này anh Cửu không có phúc phần được trở thành chồng của em. Kiếp sau anh Cửu nhất định sẽ tới tìm em. Không cần biết em ở nơi đâu, cho dù là chân trời góc bể, anh Cửu cũng sẽ tìm được em!"
Nước mắt của tôi nhỏ xuống trán của Lâm Y Y, trán cô ấy giật giật nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ túm lấy tay tôi trong mơ. Tôi cứ ở bên cạnh cô ấy như vậy, lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy, chắc phải ngồi đến nửa canh giờ.
Bấy giờ tôi mới đặt phong thư đã viết sẵn lên mặt bàn, bên trong có cả lời từ biệt dành cho cô ấy và Vương Lỗi, cũng có vài đề nghị với phái Huyền Chân và phái Phù Lục. Tôi viết rất dài, trọn vẹn vài trang giấy.
Tôi không dám từ biệt trước mặt họ, chỉ có thể chọn cách lặng lẽ bỏ đi. Mà tối nay chính là cơ hội tốt nhất!
"Lý Sơ Cửu, mày nên lên đường rồi!" Tôi mỉm cười nhắc nhở bản thân, sau khi hít thở sâu một hơi, bấy giờ tôi mới mở cửa phòng và bước ra. Vừa đi ra ngoài tôi đã nghe thấy tiếng hát khó nghe của Vương Lỗi, càng hát càng hăng say.
Đưa mắt nhìn qua, tôi thấy ngay Vương Lỗi ngã vật ra nền tuyết, hát hò vui vẻ. Tôi biết anh ta đã say rồi, mà bên cạnh anh ta cũng có không ít đệ tử đạo môn đang nằm lê lết, ai cũng say sưa hết cả.
Tôi không bước tới chỗ họ, chỉ đứng từ phía xa cúi gập người chào họ, "Các anh em, tạm biệt nhé!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận