Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 760: Sông ngầm ở Côn Lôn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:26
Vừa nghe thấy Đoạt Phách nói cái đĩa sáng tròn xoe kia chính là vòng quay vận mệnh, lòng tôi bỗng thấy chột dạ, bởi vì tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày tôi nhìn thấy được vòng quay vận mệnh nắm giữ ngũ tệ tam khuyết của người tu đạo chúng tôi.
Vòng quay vận mệnh này chỉ nhắm vào người tu đạo, ngay từ khi chúng tôi bái lạy Tam Thanh tổ sư gia, thứ này đã nguyền rủa chúng tôi như con giòi trong xương, tới tận khi chúng tôi rời khỏi nhân thế mới có thể thoát khỏi lời nguyền của vòng quay vận mệnh.
Không chỉ có ngũ tệ tam khuyết mà còn có cả bước ngoặt trong vận mệnh của chúng tôi. Những người bói toán và nhìn thấy tiền đồ phía trước sẽ dựa theo quy luật biến đổi của vòng quay vận mệnh này mà bói toán, bốc quẻ.
Trước kia tôi luôn tưởng rằng vòng quay vận mệnh nằm ở thiên giới, làm thế nào cũng không nghĩ được rằng nó ở ngay trong đại điện của cung Ngọc Hư trên hốc Côn Lôn.
Mà Vương Lỗi, chắc hẳn chính là người canh giữ vòng quay vận mệnh.
Tử Long cũng thông qua vòng quay vận mệnh này để tính ra số phận thê thảm của chúng tôi nên mới luôn muốn phá vỡ nó, giúp tất cả chúng tôi nghịch thiên cải mệnh.
"Lý Sơ Cửu, mày nhìn đi! Ngũ tệ tam khuyết và cả bước ngoặt trong số phận của những người tu đạo như các ngươi nằm hết trong vòng quay vận mệnh bé tí kia. Nực cười thay, vọng tưởng ban đầu khi tu đạo của các ngươi là trường sinh bất lão, thoát khỏi tam giới, nhưng lúc nào cũng bị vòng quay vận mệnh khống chế, cô - độc - tàn - tử! Đến cả vòng quay vận mệnh mà các ngươi còn chẳng thoát nổi, còn khoác lác cái gì mà người tu đạo?" Đúng lúc này, Câu Hồn lạnh lùng chế nhạo.
Câu Hồn không chỉ chế nhạo tôi mà còn cười nhạo người tu đạo trong khắp Đạo giáo. Tôi không hề bị chọc giận mà chỉ mỉm cười thản nhiên, sẵng giọng đáp trả: "Nói thẳng ra, trước kia tao cũng từng có suy nghĩa phá vỡ vòng quay vận mệnh, nhưng sau này nghĩ lại, nếu không có đạo lý cuộc đời do vòng quay này quy định, chỉ e âm dương sẽ mất đi cân bằng, tam giới sẽ sớm loạn lạc. Thứ gì tồn tại ắt sẽ hợp lý, vòng quay vận mệnh tuy đối xử rất tàn nhẫn với người tu đạo như chúng tao, nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải đây là sự trói buộc tốt nhất dành cho người tu đạo hay sao? Chúng tao xem trộm thiên cơ, đảo lộn sự cân bằng âm dương, đây là hình phạt của ông trời với chúng tao, cũng đồng thời chứng minh rằng, thần linh mà chúng tao bái lạy không phải không tồn tại."
"Hồ đồ, đúng là hồ đồ!" Nghe xong câu nói của tôi, Đoạt Phách lập tức quát lên hai tiếng, trừng mắt nhìn tôi: "Đây chính là chỗ cổ hủ của những người tu đạo như các ngươi. Nếu các ngươi phá vỡ vòng quay vận mệnh, còn ai thay đổi được số mệnh của các ngươi nữa? Không có sự trói buộc của vòng quay vận mệnh, các ngươi có cơ hội xếp vào hàng tiên, từ đó trường sinh bất lão!"
Tôi không biết tại sao Đoạt Phách lại nói với tôi những câu chẳng đầu chẳng đuôi như thế, tôi cũng không quá để tâm tới lời hắn ta nói, chỉ mỉm cười điềm nhiên: "Người không có tình yêu, không có các anh em cùng vào sinh ra tử, trường sinh bất lão có ý nghĩa gì? Trước kia khai sơn tổ sư gia Thuần Phong của Huyền Chân giáo khi ở thời kỳ đỉnh cao đã đạt tới cảnh giới được xếp vào hàng tiên từ lâu rồi. Trước kia tao không hiểu nổi, tại sao ông ấy từ bỏ cơ duyên trời ban như vậy, sau cùng chọn cách đi tìm một con bạch hồ yêu vương mắt xanh. Sau này tao mới hiểu ra lựa chọn của ông ấy, không phụ đạo nghĩa không phụ nàng, chỉ ngưỡng mộ uyên ương chứ không ngưỡng mộ tiên. Tình và ái, các ngươi mãi mãi không trải nghiệm được sự kỳ diệu trong đó. Bởi vì các ngươi không phải người, không biết rung động, thế nên mãi mãi không nếm trải được. Ha ha..."
Nói đến sau cùng, tôi không kiềm chế được mà bật cười ha hả. Tôi cười vì tôi hạnh phúc hơn chúng, sở hữu những thứ mà chúng không bao giờ trải qua được.
Câu Hồn và Đoạt Phách không có trái tim nên đâu thể nào hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của tôi, nhưng nghe thấy tôi bật cười không kiêng dè, cả hai có vẻ phẫn nộ, liên tục quát ầm lên: "Câu Hồn, phá hủy vòng quay vận mệnh của chúng! Để chúng biết rằng, bất tử mới là vĩnh hằng! Thứ tình nghĩa và tình yêu của chúng chẳng đáng một xu!"
Câu Hồn vừa dứt lời, tôi lập tức thấy hắn ta biến thành một làn khói đen tà ác, nhắm thẳng về phía đỉnh đại điện. Ngay khi sắp tiếp cận vòng quay vận mệnh, Câu Hồn lại lần nữa ngưng tụ thành hình người, nở nụ cười đắc ý: "Chỉ cần phá hủy vòng quay vận mệnh của Đạo giáo, không một ai có thể ngăn cản chủ nhân được nữa. Đến lúc đó, chủ nhân sẽ là chúa tể thực sự của tam giới. Ha ha..."
Khi nói những lời này, Câu Hồn đã giơ tay ra định lấy vòng quay vận mệnh. Nào ngờ, bàn tay của hắn ta chưa kịp chạm tới vòng quay vận mệnh thì nó đã tỏa ra hào quang, lập tức thiêu rụi làn khói đen tà ác trên tay hắn ta thành hư vô.
Câu Hồn đau đớn đến mức kêu la thảm thiết, cơ thể đột ngột rơi xuống. Khi hắn ta rơi xuống dưới, tôi còn nghe thấy âm thanh cháy khét "xèo xèo" phát ra từ cơ thể đó, như thể vòng quay vận mệnh này... là khắc tinh của chúng.
Đoạt Phách nhanh chóng đỡ lấy Câu Hồn, lúc này tôi cũng phát hiện ra trạng thái khác thường của hắn ta khi bàn tay của hắn ta bỗng rất nhạt, làn khói đen kia như sắp bị thổi bay, toàn thân hắn thỉnh thoảng còn run rẩy. Có thể cảm nhận được rằng tổn thương mà vòng quay vận mệnh mang đến cho chúng rất lớn.
Nhìn thấy cảnh này, tôi lập tức kích động bật cười ha hả rồi cao giọng nói: "Câu Hồn, Đoạt Phách, hóa ra... vòng quay vận mệnh chính là khắc tinh của các ngươi. Nói cách khác, chắc chắn nó cũng là khắc tinh của chủ nhân các ngươi. Ha ha, chỉ cần có vòng quay vận mệnh ở đây, chủ nhân của các ngươi đừng hòng thống nhất tam giới!"
Mà ngay khi tôi vừa dứt lời, giọng nói của Thạch Minh Thánh Hàm đột ngột vang lên: "Câu Hồn, Đoạt Phách, giết Lý Sơ Cửu cho tôi!"
Nghe thấy âm thanh này, ánh mắt của tôi vội vàng nhìn theo hình bóng của cô ta, nhưng chưa kịp nhìn rõ đã thấy một bóng người màu xanh tung mình nhảy vào vực sâu tăm tối bên dưới đại điện.
Vực sâu này thông thẳng tới long mạch, tôi hoàn toàn không ngờ Thạch Minh Thánh Hàm sẽ chọn ra tay vào lúc này. Cô ta nhảy vào vực sâu, chỉ trong thoáng chốc đã không thấy tung tích.
"Lý Sơ Cửu, tôi tiễn cậu lên đường đây!" Đoạt Phách cười khẩy, nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt tôi, hoàn toàn không cho tôi bất kỳ cơ hội phản kháng nào đã ra tay.
Đoạt Phách tưởng rằng tôi vẫn đang bị thương nặng nên không hề dùng hết sức. Khi hắn ta định vung chưởng về phía tôi, tôi đã đi trước một bước, lao vọt về phía vực sâu, tốc độ nhanh khủng khiếp khiến hai kẻ đó không kịp trở tay. Tôi cũng nhún mình nhảy vào trong vực sâu tăm tối.
"Không thể để Lý Sơ Cửu sống sót, chủ nhân bảo chúng ta nhất định phải giết nó..." Khi tôi nhanh chân nhảy xuống, giọng nói của Câu Hồn và Đoạt Phách cũng vang lên trong đại điện, nhưng những lời sau đó tôi không nghe rõ nữa vì đã bị tiếng gió vù vù bên tai thay thế rồi.
Xung quanh tôi tối đen đến mức xòe bàn tay không rõ năm ngón, cũng không rõ vực sâu này sâu đến mức nào, chỉ biết càng rơi xuống dưới thì tốc độ càng nhanh. Thực ra tôi cũng không dám chắc, không biết nhảy xuống liệu có chết vì ngã trước không?
Nhưng cứ nghĩa đến việc phải bảo vệ long mạch của Hoa Hạ, tôi cũng không kịp nghĩ tới chuyện gì khác mới nhảy theo Thạch Minh Thánh Hàm. Sau khi rơi khoảng bốn năm phút, ở đoạn cuối của vực sâu mới xuất hiện ánh sáng màu trắng.
Càng kỳ lạ, bây giờ tôi không thể nào cảm nhận được trọng tâm của cú rơi, giống như thể sau khi ánh sáng xuất hiện, tốc độ rơi của tôi đột nhiên giảm đi khá nhiều. Giống như phần đáy của vực sâu có một luồng khí lưu nâng đỡ cơ thể tôi mới khiến tôi không rơi thẳng xuống vực, mà bắt đầu chậm lại.
Vả lại, điều khó tin hơn hẳn là tôi có thể cảm nhận được linh khí của trời đất ở xung quanh rất dồi dào, không biết nó tinh thuần hơn thế giới bên ngoài bao nhiêu lần?
Sau khi tốc độ trở nên chậm hơn, tôi lộn một vòng trong không trung, chúc đầu xuống dưới, cắm mạnh vào bên dưới khiến tốc độ vừa giảm đi bỗng nhanh hơn hẳn.
Mà gần đến phần đáy của vực sâu, ánh sáng màu trắng kia càng thêm chói mắt, nhất là ở lối ra, tôi thậm chí không mở nổi mắt. Đợi khi hoàn toàn hòa nhập vào phạm vi của vùng sáng trắng, tôi mới thử hé mắt ra thật chậm.
Tôi không dám mở mắt đột ngột, chỉ sợ ánh sáng trắng này sẽ làm tổn thương đôi mắt mình. Mà đợi khi tôi mở mắt ra, hai chân của tôi cũng đã giẫm lên nền đất.
Còn chưa kịp quan sát tình hình xung quanh, tôi đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, mà đợi khi quen với ánh sáng xung quanh, tôi lập tức thấy chấn động với cảnh tượng trước mắt.
Vị trí mà tôi đang đứng chắc hẳn ở sâu trong lòng của hốc Côn Lôn, vừa vặn xuất hiện một bờ sông không thể thấy được hai đầu. Dòng chảy không quá rộng, có lẽ chưa đến mười mét, nhưng nước chảy rất xiết, không biết có phải là do địa hình ở thượng nguồn khác biệt? Hay vì có dòng chảy khác đổ vào?
Vả lại, xung quanh không hề có hiện tượng đóng băng. Nền đất và vách núi dưới chân tôi, ngoại trừ mềm ẩm và tơi xốp thì không thấy một miếng băng nào. Thậm chí một số nơi trên vách núi còn mọc rêu xanh rì.
Khi nhìn lại, hướng chảy của dòng sông và hướng đi của hang động hoàn toàn đồng nhất, dòng sông uốn lượn chảy xuống, phần đỉnh của hang động cũng uốn lượn theo, giống như thể hang động bị dòng sông xói mòn vậy.
Không khó để nhận ra, chắc hẳn đây là con sông ngầm của hốc Côn Lôn. Trên mặt sông tỏa ra hơi lạnh, nhưng kỳ lạ là hơi lạnh này không hề lạnh lẽo, ngược lại còn khá ấm áp.
Ở chỗ giữa của dòng chảy còn xuất hiện không ít hòn đá kỳ lạ. Đáng lý ra, ở trong hang động dưới lòng đất này, ánh sáng phải cực kỳ yếu mới phải. Nhưng lạ lùng thay, hang động này không những không tối tăm mà còn cực kỳ sáng sủa.
Nhất là ánh sáng trắng xung quanh, sáng đến chói mắt. Trên mặt sông thậm chí còn xuất hiện không ít quầng sáng đang dao động. Nếu phóng mắt nhìn ra, ở nơi mà tầm mắt chạm đến, chỗ nào cũng có quầng sáng đang lay động, giống như vô số đèn pin đang chiếu lên mặt sông.
Cảm giác này đẹp đến nỗi không thốt lên thành lời, giống như nó đang chảy trong dòng sông tinh tú vậy.
Nhưng những quầng sáng dày đặc này không phải là ánh sáng của đèn pin, cũng không phải là ánh trăng, mà đến từ những hạt châu phát sáng ở trên đỉnh của hang động...

Bình Luận

0 Thảo luận