Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 381: Kinh Phật hàng ma

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Vốn dĩ bác Diệp muốn hấp thu hồn thức của tổ sư gia xong mới giết tôi, thế nhưng Hà thiên sư đột nhiên xuất hiện khiến ông ta phải dừng tay, đưa mắt nhìn về phía con đường vào sơn động.
Nghe thấy giọng nói của Hà thiên sư, tôi cũng kinh hãi, vô thức nhìn về phía con đường vào sơn động. Vừa nhìn, tôi liền thấy một cái bóng đen loạng chà loạng choạng giống như uống say bước vào.
Người này hơi gầy, lưng hơi gù, vừa thấy vậy tôi lập tức nhận ra ngay, ngoại trừ Hà thiên sư ra thì còn ai vào đây nữa?
Nhưng giọng nói lúc nãy không đúng lắm, mặc dù là giọng nói của hắn nhưng giọng điệu nói chuyện đó hoàn toàn thuộc về một người khác. Lúc này người mà tôi có thể nghĩ tới chính là con bạch hồ mắt xanh kia!
Đợi đến lúc Hà thiên sư đi đến cửa lối vào, tôi mới hoàn toàn nhìn rõ được dáng vẻ của hắn. Chỉ thấy Hà thiên sư hai mắt khép hờ, sắc mặt trắng bệch, bờ vai một cao một thấp, giống như có thứ gì đó đang đè lên một bên vai của hắn, trông rất kỳ quặc.
Nhất là lúc này Hà thiên sư lại đứng ở bên mép cầu thang đá, nghiêng qua nghiêng lại, cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng có thể lăn xuống dưới vậy.
"Không ai có thể đưa Thuần Phong của ta đi. Ta chờ chàng mấy trăm năm chính là để gặp chàng lần cuối! Ta sát hại nhiều sinh linh như vậy cũng chỉ để chàng tới tìm ta! Ai đưa chàng đi, ta sẽ giết kẻ đó!" Hà thiên sư há miệng, thốt thành tiếng.
Hắn đang nhắm mắt, cảm giác giống như là người đang nói mơ vậy.
Lúc này bác Diệp cũng phản ứng lại, nhíu chặt lông mày lầm bầm: "Ngươi là bạch hồ mắt xanh?"
Hà thiên sư không đáp mà nhắm mắt gật đầu. Lúc này tôi âm thầm mở thiên nhãn ra. Thiên nhãn vừa mở, tôi liền nhìn thấy một con bạch hồ đang ngồi trên vai Hà thiên sư.
Con bạch hồ vừa mở miệng, Hà thiên sư cũng mở miệng nói: "Đây là nơi trước đây ta và Thuần Phong sống với nhau, các ngươi đều cút hết đi cho ta!"
Trên mặt Hà thiên sư không hề có một biểu cảm nào, dương hỏa trên bả vai bị bạch hồ mắt xanh đè tắt, trông rất suy yếu. Nhưng câu nói này của hắn lại tràn ngập sự phẫn nộ.
"Ha ha..." Bác Diệp lại cười lạnh, đáp: "Bạch hồ mắt xanh, nếu không phải trước đó ta sai người chặt đứt đầu của Già Lam Bồ Tát, cho bách quỷ xông tới cửa miếu, ngươi nghĩ là mình có thể thoát ra ngoài sao? Về tình về lý đều là ta thả ngươi ra. Ngươi nên báo đáp ta, làm việc cho ta, giết Lý Sơ Cửu mới đúng!"
Tôi cũng đang bực bội trong lòng, vì sao bạch hồ mắt xanh lại ra đây vào lúc này? Huyền Khổ đại sư đã tìm lại được đầu Phật của Già Lam Bồ Tát, lúc nãy ông ấy cũng đã quay trở lại. Lẽ ra dù bạch hồ mắt xanh có làm gì thì cũng không thể phá tan phong ấn của miếu Bồ Tát mới đúng chứ?
Thế nhưng vì sao cô ta vẫn xuất hiện? Lẽ nào Hà thiên sư lại bị cô ta mê hoặc rồi?
Nhưng nghĩ lại tôi lại cảm thấy không đúng, Hà thiên sư và Huyền Khổ đại sư ở cạnh nhau, bạch hồ mắt xanh không thể mê hoặc Hà thiên sư được. Khả năng duy nhất chính là bạch hồ mắt xanh đã mạnh mẽ xông ra khỏi phong ấn. Nếu không bây giờ cô đã không ở trong hình dạng bạch hồ.
"Cậu ta? Không giết cậu ta được, cậu ta là chuyển thế của Thuần Phong! Nhưng ngươi phá huỷ kim thân của Thuần Phong, đáng chết!" Miệng Hà thiên sư mấp máy, tôi và bác Diệp đều không ngờ hắn sẽ nói ra lời này.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Hà thiên sư lập tức mở bừng mắt. Đôi mắt đó vừa mở liền làm tôi giật nảy mình. Đâu còn con ngươi đen và lòng trắng nữa, hai mắt của hắn đã biến thành màu xanh lá, hoàn toàn không có con ngươi.
Đôi mắt kia giống y như mắt của bạch hồ mắt xanh.
Chỉ qua mấy giây, sau khi mở mắt, Hà thiên sư lập tức nhảy xuống. Hắn nhảy thẳng đến trước mặt bác Diệp, đá vào lồng ngực ông ta.
Bác Diệp không phản ứng kịp, tức khắc bị đá bay ra ngoài. Thân thể của ông ta đập mạnh vào bàn đá, khiến cái bàn đá vỡ nát. Tôi thấy ông ta đau đến mức mặt mũi trắng bệch, phun ra một búng máu. Ông ta đưa tay ấn vào bụng mình, vật lộn một lúc mới lảo đảo đứng lên được.
Lúc này, Hà thiên sư bị bạch hồ mắt xanh khống chế đang đứng dưới hồn thức của tổ sư gia, ngẩng đầu nhìn với vẻ ngơ ngác. Chỉ một giây sau, tôi thấy trong mắt Hà thiên sư bỗng chảy ra một giọt nước mắt màu xanh lá.
"Thuần Phong, chàng biết không? Ta chờ chàng suốt mấy trăm năm chỉ để gặp lại chàng một lần nữa! Không ngờ chàng lại nhẫn tâm bỏ ta, để ta sống khổ sở một mình mấy trăm năm. Chàng thật là nhẫn tâm..."
Thấy những lời này thốt ra từ miệng Hà thiên sư, cả người tôi không khỏi rùng mình một cái, nổi hết cả da gà. Đây rõ ràng là những lời giận dỗi chỉ những người yêu nhau mới nói.
Thế nhưng cảnh tượng này lại không hề khiến tôi thấy cảm động, trái lại còn thấy khó chịu trong lòng.
Hà thiên sư lắc đầu, giọng điệu lập tức trở nên sầu não: "Sớm biết như vậy, vì sao lúc đó chàng còn dẫn ta theo. Nếu không thể ở bên nhau, ta thà rằng chưa từng gặp chàng. Chàng có biết chỉ có một mình, ta đã khổ sở đến thế nào không? Mỗi ngày mỗi đêm đều hận chàng, lại muốn chờ chàng trở về. Hu hu..."
Nói đến câu cuối cùng, Hà thiên sư bỗng khóc thút thít. Dáng vẻ của hắn lúc này vừa kỳ lạ lại vừa khiến người ta muốn bật cười. Trên mặt hắn không hề có biểu cảm gì, nhưng trong lời nói lại tràn ngập cảm giác đau thương.
Lúc giọt nước mắt màu xanh lá rơi xuống từ khóe mắt, Hà thiên sư còn khẽ đưa tay lên, dùng ống tay áo lau nước mắt, hoàn toàn giống như biểu hiện của một người phụ nữ.
Nhất là nốt ruồi đen to trên mặt Hà thiên sư, lúc hắn khóc thút thít, cọng lông đen trên nốt ruồi đen to cũng đong đưa qua lại. Nói thật thì tôi nhìn mà phát ớn cả người, ngoại trừ muốn nổi hết cả da gà thì trong lòng lại càng khó chịu như bị mèo cào.
"Bạch hồ mắt xanh, ngươi cưỡng chế phá tan phong ấn, bây giờ còn không thể hóa thành hình người. Ta cứu ngươi nhưng ngươi không chịu đền ơn, vậy ta để ngươi sống cũng chẳng có tác dụng gì, để ta tiễn ngươi đi chết!" Lúc này tôi hoàn toàn không chú ý đến bác Diệp, mãi đến lúc ông ta xông đến, tôi mới thấy không biết từ lúc nào mà ông ta đã kết thành ấn Bất Động Minh Vương.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, thủ ấn kia nhanh chóng xoay chuyển, ông ta nhẩm kinh văn trong miệng. Kinh văn kia là kinh văn của Phật gia, tốc độ đọc rất nhanh, tôi chẳng thể nghe rõ được.
Nhưng lúc ông ta đọc kinh văn, tôi thấy thân thể của Hà thiên sư co giật một cách kịch liệt, giống như là bị điện giật vậy. Nhất là khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn lại đau đớn đến mức nhe răng nhếch miệng, để lộ bộ răng vàng khè.
Trong khoảnh khắc hắn nhăn mũi, tôi bất ngờ trông thấy mặt của hắn đã biến thành khuôn mặt nhọn hoắt của bạch hồ. Điều càng làm tôi kinh ngạc hơn là dương khí trên người Hà thiên sư càng ngày càng yếu.
Trước đó tôi từng thấy ma nhập vào người nhưng chưa bao giờ thấy yêu nhập vào người! Ma nhập vào người, cách giải quyết và chú pháp của Đạo giáo sẽ có hiệu quả nhất. Còn muốn đối phó với yêu tinh và quỷ, lợi hại nhất đương nhiên là người của Phật giáo.
Tôi lại nhìn sang bạch hồ mắt xanh trên bả vai Hà thiên sư. Lúc này trông cô ta cũng rất đau đớn, cô ta dùng chân trước ôm đầu mình, không ngừng kêu thảm.
Cô ta vừa kêu rên, Hà thiên sư cũng kêu rên theo.
"Đây là kinh hàng ma Bất Động Minh Vương, đừng nói là ngươi, cho dù là ma quỷ bình thường cũng không dám phản kháng! Trước khi cứu ngươi, ta đã phải phòng trước chiêu này! Yêu vô tình, quỷ vô tâm, ta vô cùng hiểu rõ. Ha ha..." Lúc này bác Diệp đột nhiên ngừng lại. Sau khi lạnh lùng trào phúng vài câu, ông ta đột nhiên chuyển đề tài, quát lớn: "Bạch hồ mắt xanh, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngày sau ngươi chịu nghe theo lời ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
"Đừng hòng!" Hà thiên sư vốn đang ôm đầu kêu rên thảm thiết lại đột ngột ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu xanh lá oán hận trừng trừng nhìn bác Diệp, nói: "Cả đời này của ta chỉ thuộc về một mình Thuần Phong. Dù có chết, ta cũng phải chết trước mặt chàng!"
"Hồ đồ ngu xuẩn, đi chết đi!" Bác Diệp tức giận, lại tiếp tục kết ấn Bất Động Minh Vương trong tay, đọc tiếp kinh văn hàng ma. Âm thanh niệm kinh lần này của ông ta còn gấp rút hơn lần trước, giọng điệu cũng uy nghiêm đáng sợ hơn nhiều.
Hai mắt của Hà thiên sư đã nhỏ máu, trông có vẻ vô cùng đau đớn. Hắn đưa hai tay ôm đầu, đột nhiên ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn trên đất.
Trông thấy hắn đau đớn như vậy, tôi cũng phải hít vào một hơi, giống như lúc còn nhỏ ở thôn Ma Câu nhìn thấy bà nội bị đau viêm túi mật vậy.
Hiện giờ bạch hồ mắt xanh không còn yêu lực, còn không thể biến thành hình người. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Hà thiên sư cũng sẽ bị cô ta hại chết. Cô ta nhập vào xác Hà thiên sư, chắc chắn sẽ không muốn rời khỏi. Chỉ cần thoát khỏi thân xác của hắn, cô ta sẽ không thể nói tiếng người được nữa.
Thấy thế, tôi vội vàng hướng người xuống dưới, tay phải dùng sức chống xuống đất, vặn bả vai một cái, chỉ nghe thấy tiếng rắc từ xương cốt phát ra. Lúc này tôi kêu to một tiếng, há to miệng thở dốc liên tục, mồ hôi không ngừng chảy xuống thành dòng!
Lúc nãy vai phải của tôi bị bác Diệp dùng một chưởng làm trật khớp, nhất định phải đưa nó về vị trí cũ thì mới có thể hoạt động được. Bây giờ tôi đã vặn khớp bả vai về chỗ cũ, tuy rằng đau gần chết nhưng tay phải đã có thể dùng sức!
Tôi cố nén cơn đau nhức, từ từ đứng lên, muốn lặng lẽ qua đó đánh lén bác Diệp. Thế nhưng bác Diệp vẫn luôn chú ý đến tôi, nhìn thấy tôi muốn tiến tới đánh lén mình thì lập tức không đọc kinh hàng ma nữa mà lao thẳng đến chỗ tôi, nhảy lên rồi đá liên tục mấy cú vào người tôi.
Tôi chỉ còn một tay có thể cử động, một tay thì khó mà địch nổi hai chân. Tôi vừa đỡ được hai chân của bác Diệp, ông ta lại nhảy lên đá chéo chân, đá thẳng vào mặt tôi.
Cú đá mạnh ấy khiến tôi bay ngược ra ngoài, đập thẳng vào người Hà thiên sư. Tôi còn chưa vùng được dậy thì bác Diệp đã lớn tiếng cười lạnh: "Lý Sơ Cửu, bạch hồ mắt xanh, hôm nay ta sẽ tiễn hai ngươi cùng lên đường!"

Bình Luận

0 Thảo luận