Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 585: Trở lại bình thường

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Sự thay đổi này chắc không chỉ có một mình tôi thấy được. Ngay cả lão tổ Diệp gia lúc này đã bắt đầu sợ hãi, giọng điệu cũng thay đổi: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là... là người hay là ma?"
Tử Long cười lạnh, đôi mắt màu đỏ kia càng thêm tà mị. Anh ấy lạnh lùng đáp: "Ta là người!"
Tiếng nói vừa dứt, Tử Long lao thẳng đến chỗ lão tổ Diệp gia rồi ra tay. Nhưng lão tổ Diệp gia là một tên cáo già, thấy Tử Long ra tay với mình, lão ta lập tức ném hai lão đạo sĩ bên cạnh mình ra ngoài.
Hai người này chẳng có cơ hội để phản kháng, trường kiếm của Tử Long đã đâm xuyên qua ngực bọn họ. Một chiêu trí mạng, chẳng hề dườm dà. Tôi không quan tâm mấy lão đạo sĩ này sống hay chết, nhưng tôi lo lắng cho Tử Long.
Lúc này, anh ấy như thể đã hoàn toàn biến thành người khác. Sau khi giết mấy lão đạo sĩ kia, khóe miệng anh ấy lại cong lên nụ cười thoải mái. Không ai thích giết chóc cả, nhưng bộ dáng hiện tại của Tử Long lại giống như đã say mê giết chóc vậy!
Tôi cảm thấy trạng thái của Tử Long không ổn, cứ tiếp tục như vậy thì tôi cảm giác anh ấy càng lúc càng xa lạ. Lúc Tử Long muốn đuổi theo bọn họ, tôi lập tức gọi anh ấy lại: "Tử Long, dừng tay, đừng giết người nữa!"
Tôi vừa kêu như thế, Tử Long lập tức dừng lại. Anh ấy quay đầu lại nhìn tôi, khẽ lắc đầu rồi lạnh lùng nói: "Sơ Cửu, bọn họ làm tổn thương đến em và mẹ em, đáng chết!"
"Đừng!" Tôi thấy Tử Long còn muốn xông lên, lập tức hô to: "Tử Long, dừng lại đi. Anh nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình đi, quả thực còn đáng sợ hơn cả ác ma!"
Tôi không cố tình muốn nói những lời này để kích thích Tử Long, tôi chỉ muốn anh ấy tỉnh táo lại. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy biến thành ác ma. Nếu không thì sau này khi đối diện với anh ấy, sao tôi có thể đối diện với sư phụ?
Mà lời nói của tôi như đã làm Tử Long tức giận. Chỉ thấy lông mày Tử Long nhíu lại, ánh mắt nhìn tôi như tức giận: "Sơ Cửu, em chỉ cần chờ anh một lát! Chờ anh giết sạch bọn họ, anh sẽ đưa hai người đi! Không ai ngăn cản được anh, bao gồm em!"
"Tử Long!" Thấy dáng vẻ hiện tại của Tử Long, tôi cảm thấy hơi hoảng. Ngày thường anh ấy luôn cho người ta cảm giác chính trực cả đời. Nhưng anh ấy của hiện tại lại tràn ngập tà khí, khiến người ta không dám tới gần.
Tôi kêu tên của anh ấy, Tử Long mới ngừng lại. Lúc quay đầu lại nhìn tôi, trên mặt anh ấy đã xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn.
"Tử Long, em không quan tâm đám lão đạo sĩ này sống hay chết! Nhưng anh không thể hại những người trẻ tuổi kia của Đạo môn. Họ đều là tương lai của Đạo môn, nếu họ không còn nữa thì ít nhất Đạo môn sẽ thụt lùi thêm mấy chục năm. Hơn nữa trong những đệ tử này cũng có người thuộc phái Phù Lục của anh. Anh phải nhớ kỹ, anh là chưởng môn của phái Phù Lục! Trách nhiệm của anh là bảo vệ họ chứ không phải là giết họ!"
"Ha ha..." Nghe được lời tôi nói, Tử Long cười lạnh đáp: "Sơ Cửu, trên đời này có thể không có Đạo môn, thậm chí có thể không có âm dương, nhưng duy nhất không thể không có em!"
Cuối cùng tôi vẫn không thể khuyên Tử Long, anh ấy lại đuổi theo lão tổ Diệp gia. Những lão đạo sĩ kia đều bị anh ấy giết dưới kiếm của mình. Bây giờ anh ấy đã hoàn toàn giống như một tên ác ma giết người không chớp mắt.
Nhưng những đệ tử Đạo môn bị tà khí khống chế kia lại bị những đệ tử khác chế ngự. Hết thảy những điều này đều có liên quan đến đạo sĩ trung niên chỉ huy đội ngũ kia.
Người này đúng thật là nhân tài của Đạo môn! Nếu để ông ta quản lý Đạo môn thì Đạo môn nhất định sẽ đi lên ngay.
Chỉ là vẫn hy sinh khoảng mười mấy đệ tử, nhưng đây đã là thương vong nhỏ nhất rồi. Những người này đều đã cho tôi cơ hội, cũng cầu xin cho tôi, tôi đã ghi nhớ hết thảy vào trong lòng.
Đương nhiên tôi không muốn nhìn thấy bọn họ bị hại chết, còn lão tổ Diệp gia đã sớm vòng ra sau lưng đệ tử Đạo môn. Trong phút chốc, vô số đệ tử Đạo môn lại vây quanh bảo vệ lão ta.
Nhìn hai ba trăm đệ tử Đạo môn trước mắt, Tử Long cười lạnh nói: "Tốt thôi, nếu các ngươi nhất định phải bảo vệ lão ta, ta sẽ cho các ngươi chôn cùng!"
"Tử Long, dừng tay!"
Khi tôi cất tiếng ngăn cản anh ấy, giọng của Diệp Chu Tinh cũng đồng thời cất lên. Đợi tôi nhìn về phía giao lộ đỉnh núi, đã thấy Diệp Chu Tinh tới đây.
Không chỉ cô ấy, còn có cả chưởng môn của phái Luyện Đan Lý Tiêu Vũ và mười mấy cao thủ phái Luyện Đan.
Giọng nói của Diệp Chu Tinh giống như có tác dụng, Tử Long bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Chu Tinh. Diệp Chu Tinh chậm rãi bước về phía anh ấy, vừa đi vừa nói: "Tử Long, mau dừng lại, nếu không anh sẽ hoàn toàn rơi vào ma đạo. Đi, em dẫn anh về nhà!"
Lúc Diệp Chu Tinh kêu Tử Long, tôi liền thấy khóe mắt của cô ấy đã rưng rưng nước mắt! Có vẻ như bây giờ cô ấy đang rất lo lắng, cũng rất đau lòng cho Tử Long.
Tử Long sững sờ tại chỗ, vẫn không nói gì. Anh ấy chỉ ngơ ngẩn nhìn Diệp Chu Tinh, ánh mắt kia đã không còn hung hãn như trước, ngay cả màu đỏ quỷ dị trong mắt cũng mờ đi rất nhiều!
Diệp Chu Tinh kéo tay Tử Long, cười nhẹ nói: "Tử Long, không đánh nữa, em dẫn anh về nhà! Anh không có gia đình, em cho anh một gia đình hoàn chỉnh! Chúng ta không bao giờ can dự đến chuyện của Đạo môn nữa, em không muốn âm dương cách biệt với anh!"
Lần đầu tiên gặp được Diệp Chu Tinh, cô ấy kiêu ngạo và lãnh nhạt thế nào chứ. Nhưng hiện tại cô ấy lại biến thành bộ dáng nữ tính này vì Tử Long. Thâm tình và lo lắng đều viết hết trên mặt cô ấy.
"Tinh Tinh..." Tử Long ngẩn ra một hồi lâu, sau đó mới gọi tên Diệp Chu Tinh. Vừa hô lên như vậy, thân thể của anh ấy đột nhiên run run, sau đó ngã quỵ ra sau.
Diệp Chu Tinh lập tức đỡ lấy, Tử Long bèn nằm trong lòng cô ấy, hai người nhìn nhau chăm chú. Sau khi Tử Long tỉnh táo lại, những đệ tử Đạo môn bị khí đen quấn quanh cũng tỉnh lại theo.
Lại nhìn vết kiếm hình thành lá bùa trên mặt mà anh ấy tạo ra, chúng đã sớm bị Lý Tiêu Vũ phá hủy. Bùa vừa bị phá, Tử Long lập tức hôn mê!
"Diệp Chu Tinh, rốt cuộc Tử Long bị sao vậy? Sao anh ấy lại biến thành dáng vẻ hiện tại?" Tôi nhìn Diệp Chu Tinh, lớn tiếng hỏi.
Diệp Chu Tinh cười mỉa mai, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái. Nhất là nụ cười kia của cô ấy càng khiến tôi chột dạ trong lòng. Đến lúc quay đầu nhìn về phía tôi, cô ấy mới hờ hững cất tiếng: "Tại sao anh ấy lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ các người không thể hỏi lại bản thân sao! Mãi cho tới bây giờ, Tử Long chưa từng sống vì mình, vẫn luôn sống vì các người! Anh ấy cũng thà là phụ lòng tôi!"
Những lời này của Diệp Chu Tinh khiến tôi cứng họng. Trong lòng tôi biết rõ, hết thảy những việc Tử Long làm đều là vì chúng tôi. Đúng như Diệp Chu Tinh nói, Tử Long vẫn luôn sống vì chúng tôi.
Cho dù biến thành bộ dáng hiện tại cũng là vì chúng tôi. Nhưng không ai biết vì sao anh ấy muốn làm như vậy? Hơn nữa, ngay cả Diệp Chu Tinh cũng không biết.
"Tới đây! Bao vây bọn họ lại cho ta, giết nhiều người của chúng ta như thế, lấy mạng bọn họ hết cho ta!" Sau khi thấy Tử Long ngã xuống, lão tổ Diệp gia lập tức ra lệnh.
Ông ta vừa ra lệnh, mấy trăm đệ tử Đạo môn xung quanh lại bắt đầu bao vây họ.
"Lão tổ Diệp gia, ngươi thật to gan! Trợn to đôi mắt chó của ngươi đi, ta là chưởng môn phái Luyện Đan, Lý Tiêu Vũ! Toàn bộ Đạo môn đều nợ phái Luyện Đan chúng ta. Nếu ngươi dám ra tay với phái Luyện Đan chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi yên thân!" Lý Tiêu Vũ lạnh lùng quát lớn, nhưng trên gương mặt lại chẳng thấy phẫn nộ gì, vẫn bày ra nụ cười quyến rũ.
Dường như lão tổ Diệp gia khá kiêng kị cô ta, cũng bị lời này dọa sợ. Nhưng vì thể diện của mình, lão ta vẫn mở miệng uy hiếp: "Lý Tiêu Vũ, đây là địa bàn của Đạo môn phía Nam ta, phái Luyện Đan phía Bắc của ngươi cũng muốn làm càn ở phía Nam sao? Nói thật cho ngươi biết, rất nhiều thế lực của phía Bắc các ngươi đều đã liên minh với chúng ta. Bọn họ đang nghỉ ngơi ở gần đây, không chỉ có bọn họ, ngay cả người của bộ phận Đặc Biệt cũng ở đây. Hiện tại Đạo môn phía Nam đang trong lúc có rất nhiều việc phải làm, ta tuân theo ý của bộ phận Đặc Biệt, nỗ lực làm cho Đạo môn Nam - Bắc kết hợp và thống nhất. Cho nên ta sẽ không ra tay với ngươi, ngươi có thể rời đi! Nhưng Triệu Tử Long, Lý Sơ Cửu này cần phải chết!"
"Dọa ta? Ngươi cảm thấy ta dễ bị dọa lắm sao?" Lý Tiêu Vũ cười khinh thường, chống nạnh đi về trước hai bước, trông rất quyến rũ! Lúc đi đến trước mặt lão tổ Diệp gia, cô ta đột nhiên nhíu đôi mày liễu lại, lạnh lùng nói: "Lý Sơ Cửu, ta không bảo vệ được! Nhưng Triệu Tử Long, ta chắc chắn bảo vệ được! Ngươi muốn đụng vào hắn, ta dám thề phái Luyện Đan của ta nhất định sẽ dốc toàn lực!"
"Lý Tiêu Vũ, ngươi nói lời này không sợ khơi mào cuộc chiến giữa Đạo môn phía Nam và phía Bắc sao?" Lão tổ Diệp gia lạnh giọng chất vấn.
Lý Tiêu Vũ cười quyến rũ, nói: "Nếu ngươi muốn hiểu như vậy cũng không sai! Ngươi dám đụng vào hắn thì ta thật sự không ngại làm vậy đâu! Diệp Chu Tinh, đưa người đàn ông của cô đi, chúng ta mở đường về nhà!"
Lời này của Lý Tiêu Vũ rất khí phách. Vừa dứt lời, Diệp Chu Tinh liền nâng Tử Long dậy. Lý Tiêu Vũ dẫn đường ở phía trước, cô ta vừa cử động thì đệ tử Đạo môn lập tức chặn đường.
Thuộc hạ của Lý Tiêu Vũ thấy thế thì định xông lên, lại bị Lý Tiêu Vũ phất tay ngăn cản. Cô ta cười nói: "Ta không tin các ngươi đường đường là người tu đạo của Đạo môn lại còn dùng nhiều người bắt nạt ít người? Hơn nữa, ta còn là phụ nữ đấy!"
Sự dịu dàng của phụ nữ hoàn toàn được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người Lý Tiêu Vũ. Đám đệ tử Đạo môn lại trở nên khó xử, cản cũng không đúng mà không cản cũng không phải.
Tất cả đành phải nhìn về phía lão tổ Diệp gia, chờ lão ta ra lệnh. Lão tổ Diệp gia ước gì có thể giết Tử Long và Lý Tiêu Vũ, nhưng lão ta không dám làm như thế. Nếu thật sự khơi mào cuộc chiến giữa Đạo môn phía Nam và phái Luyện Đan, chắc chắn bộ phận Đặc Biệt sẽ không tha cho lão ta!
Trầm tư trong chốc lát, lão tổ Diệp gia chỉ phải phất tay, ý bảo cho bọn họ rời đi. Nhưng lão ta lại chuyển nỗi tức giận lên trên người tôi, lạnh lùng nói: "Đến đây, tiếp tục thi hành hình phạt!"
"Đợi chút!" Nhưng ai ngờ lão tổ Diệp gia vừa dứt lời, Tử Long lại đột nhiên tỉnh lại. Sau khi giãy ra khỏi người Diệp Chu Tinh, anh ấy vội vàng nhảy tới, cắn răng nói: "Lão tổ Diệp gia, hình phạt sau đó của Sơ Cửu, ta sẽ chịu thay em ấy!"

Bình Luận

0 Thảo luận