Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 839: Tuệ Hải ra tay

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Ngay khi Tuệ Hải nói phải cứu người thì từng tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng. Chim đêm trong rừng cũng bị những tiếng thét này dọa sợ bay tứ tung.
Xung quanh chúng tôi bị khí nóng ấm áp bao phủ, nên không nhìn thấy tình hình bên suối nước nóng, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng thét từ nơi đó vang lên. Tử Long là người ra tay đầu tiên, anh ấy vung đạo chỉ vào trong không trung, nhanh chóng vẽ một lá bùa trừ tà.
Bùa trừ tà vừa thành hình đã ngay lập tức tỏa ra kim quang nhàn nhạt. Nhưng không có hiệu quả lắm, kim quang của bùa trừ tà này không thể xua tan khí nóng xung quanh, nó chỉ xuất hiện được một vòng sáng nho nhỏ mà thôi, giống như đom đóm trong sương mù dày đặc vậy.
Đạo hạnh của Tử Long không yếu, vậy mà bùa trừ tà của anh ấy lại không có tác dụng. Rõ ràng là phép thuật của chúng tôi không hiệu quả lắm đối với với làn bạch khí nồng nặc này.
Bạch khí ngày càng đậm, tiếng thét của mấy gã đàn ông kia ngày một yếu, tựa như cổ họng bị nghẹn, giọng khàn khàn trầm đục, cảm tưởng như đang thoi thóp vài hơi tàn.
Tôi không lo lắng được gì thêm nữa, bèn ghép đạo chỉ, xông thẳng về hướng suối nước nóng. Tôi không nhìn rõ đường, chỉ có thể xông lên dựa theo ký ức.
Thế nhưng đúng lúc tôi xông lên ấy, hình như tôi đã va phải một thân hình mềm mại. Còn chưa nhìn rõ xem đã xảy ra chuyện gì thì thân hình mềm mại kia đã đổ gục trong lồng ngực tôi. Có vẻ là người phía trước mặt té ngã, nên tôi vội ôm lấy cô ta theo bản năng.
Giây phút ôm lấy thân hình mềm mại ấy, tôi mới nhìn rõ được người mà mình đang ôm trong vòng tay, chính là cô gái bên trong suối nước nóng. Lúc này cô ta lộ rõ vẻ sợ sệt, quần áo trên người đã bị xé nát. Nhất là chỗ bầu ngực của cô ta, cảnh xuân cứ như ẩn như hiện, vừa khéo đè lên trên lồng ngực rắn chắc của tôi rồi nhẹ nhàng ma sát.
Tôi muốn đẩy cô ta ra, thế nhưng cô ta lại ôm chặt lấy cổ tôi, miệng bô lô ba la cái gì đó tôi nghe không hiểu. Luồng khí phả ra lúc nói chuyện cứ đánh lên trên mặt tôi khiến tâm trí tôi dần mơ hồ.
Vốn dĩ tôi định thăm dò xem những người khác đang ở chỗ nào, chỉ tiếc chúng tôi bất đồng ngôn ngữ, không thể tra ra được manh mối nào từ trong miệng cô ta. Tôi âm thầm kết ấn thái cực, định bụng để cô ta hiện nguyên hình.
Nhưng nào ngờ, tôi còn chưa kịp động thủ thì cô gái kia bỗng chợt ôm chầm lấy tôi rồi ngửa đầu lên hôn. Bờ môi mềm mại ma sát làn môi tôi, đồng thời đầu lưỡi cũng thò vào trong miệng tôi.
Đầu lưỡi kia như một con rắn, liên tục xuyên xỏ qua cuống họng tôi như muốn đi sâu vào trong lục phủ ngũ tạng.
Tôi nhân cơ hội này ôm sát lấy cô ta, ấn Thái cực đã tạo sẵn trong tay đột nhiên đánh mạnh lên lưng cô ta. Cú đánh này khiến cô gái trong vòng tay tôi bỗng phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể đồng thời co quắp kịch liệt, đầu lưỡi đang tiến vào cuống họng tôi cũng phải rụt vội trở về.
Thân thể cô ta chấn động như bị điện giật, khiến cô ta ngã sõng soài ra đất. Giây phút đó tôi mới thấy nguyên hình của cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo phút chốc biến thành gương mặt của một bà lão già nua, mặt đầy nếp nhăn, da dẻ nâu sạm như có một lớp vỏ cây khô héo dán lên trên mặt cô ta.
Nhưng điều này vẫn còn chưa được coi là kinh dị, kinh dị nhất phải kể đến việc từ cổ cô ta trở xuống, cả người đều không hề có chút máu thịt nào, toàn bộ đều là một bộ xương trắng hoàn chỉnh, giống như có một khung xương hoàn chỉnh từ đầu, sau đó đặt lên cổ đầu của một bà lão. Áo ngủ bằng tơ lụa trên người cô ta lúc nãy giờ cũng đã biến thành áo choàng rách rưới.
"Bạch Cốt Tinh! Yêu nghiệt nho nhỏ mà dám ngang ngược trước mặt ta hay sao!" Tôi hừ lạnh một tiếng, ghép đạo chỉ lại một lần nữa rồi giơ về phía cô ta. Một luồng chân khí mạnh mẽ bỗng chốc dâng trào, xuyên thủng qua lồng ngực cô ta.
Không có cảnh máu me be bét, chỉ thấy chỗ lồng ngực cô ta bị chân khí nổ thành một cái lỗ rộng toác. Xương trắng bay loạn xung quanh thì rải rác đầy đất.
Ấy vậy mà Bạch Cốt Tinh này lại không chết, sau khi trúng chiêu, cô ta bèn vội vã lẩn vào bên trong màn sương trắng, kế đó là tiếng nhảy tùm xuống nước.
"Anh Cửu, anh sao rồi?" A Cẩu chạy về phía tôi. Tôi trông thấy cậu ta cầm pháp khí trong tay, vậy ắt hẳn cũng đã gặp Bạch Cốt Tinh rồi.
"A Cẩu, tôi không sao." Tôi lắc đầu, đoạn hỏi: "Những người khác đâu rồi?"
"Tôi không nhìn thấy họ!" A Cẩu cau mày, "Ban nãy lúc anh ra tay, tôi cũng ra tay theo. Vừa mới vào trong màn sương trắng tôi đã gặp phải Bạch Cốt Tinh. Bạch Cốt Tinh này rất khó đối phó, tôi đâm pháp khí xuyên qua ngực ả ta mà ả vẫn có thể sống sót chạy trốn được!"
Xem ra tình cảnh A Cẩu gặp phải cũng giống như tôi y như đúc. Những cô gái ở suối nước nóng ban nãy chính là Bạch Cốt Tinh, nhưng ngẫm kỹ lại thì lại cảm thấy họ không giống Bạch Cốt Tinh của Trung Quốc cho lắm. Bởi vì sử sách Đạo môn ghi chép, toàn thân Bạch Cốt Tinh đều là xương trắng. Là người chết oan, sau khi thi thể hóa thành xương trắng, gặp phải sự xâm nhập của yêu khí, tà khí nên mới biến thành Bạch Cốt Tinh.
Thế nhưng cô gái ban nãy tôi gặp chỉ có thân thể là xương trắng, chứ đầu vẫn có da có thịt, hiển nhiên là khác với Bạch Cốt Tinh của Trung Quốc.
Lúc này, Tử Long cũng đã đi tới, trên tay còn có đầu của một bà lão, chính là đầu của Bạch Cốt Tinh ban nãy, da dẻ trên mặt quắt queo như vỏ cây héo, con mắt mở trừng trừng, rõ là chết không nhắm mắt.
Ở bên dưới cái đầu đó tôi còn trông thấy một đoạn xương trắng.
Tử Long ném cái đầu xuống đất rồi nói: "Yêu vật này rất tà ma, chỉ khi chém đứt được đầu thì mới giết chết được ả, suýt chút nữa đã để ả trốn về suối nước nóng rồi!"
Nghe Tử Long nói vậy là tôi có thể xác định được tình hình. Quả nhiên ban nãy chúng tôi đều gặp phải Bạch Cốt Tinh, họ hóa thành mỹ nữ để dụ dỗ chúng tôi, nhân cơ hội đó hút lấy dương khí của chúng tôi.
Thế nhưng họ không biết đám người chúng tôi là người tu đạo. Mà mấy gã đàn ông lúc trước bị họ mê hoặc, e là đã bị họ ra tay sát hại rồi. Nói thật, thâm tâm tôi cũng không thấy áy náy lắm, tất cả đều là do họ gieo gió gặt bão, nếu như họ không háo sắc thì cũng sẽ không phải trả cái giá nặng nề như thế.
"Lý thí chủ, đây chính là hải nữ!" Tuệ Hải cuối cùng cũng tìm được chúng tôi, cậu ta lúc này đã bỏ mũ xuống, một tay lần Phật châu, một tay giữ tư thế tay Phật, áo trắng bay phấp phới, tuấn tú như một hòa thượng bước ra từ trong tranh.
Tôi ngẩn ra, lập tức hỏi lại: "Tuệ Hải, hải nữ là gì cơ?"
Tuệ Hải mỉm cười gật đầu rồi giải thích: "Hải nữ, hay còn gọi là Nure-onna, gần giống như Bạch Cốt Tinh của Trung Quốc, là một loại nữ yêu có đạo hạnh bình thường. Thứ họ am hiểu nhất chính là hóa thành các cô gái xinh đẹp, dụ dỗ những đàn ông háo sắc, rồi nhân cơ hội đó hút lấy dương khí của họ. Hải nữ hút dương khí xong là có thể ngưng tụ ra thân xác, nhìn không khác gì người sống."
Tuệ Hải vừa giải thích xong, Tử Long bèn cảm thán: "Núi Phạm Âm được xưng là tòa thành của vạn yêu, xem ra lời đồn quả nhiên không phải là giả. Chúng ta vẫn còn chưa chính thức đặt chân lên núi Phạm Âm mà đã gặp phải yêu tinh như thế này thì rõ ràng có thể tưởng tượng được bên trong núi Phạm Âm rốt cuộc có bao nhiêu yêu quái."
Tôi nghe mà lòng cũng phiền muộn hẳn. Âm Dương đạo vốn dĩ tu luyện thuật Âm Dương là chính, sao lại dính líu đến yêu đạo rồi? Chẳng lẽ thiên quân của họ là Tửu Thôn Đồng Tử* trong truyền thuyết?
(*) Tửu Thôn Đồng Tử (Shuten Doji): Là một trong những yêu quái nổi tiếng nhất trong truyền thuyết của Nhật Bản, sống ở thời Heian, tương truyền là thủ lĩnh Quỷ tộc, nghiện rượu, chuyên làm hại phụ nữ và trẻ em.
Lúc này, Tuệ Hải bỗng đi lên phía trước chúng tôi, mắt nhìn chằm chằm vào luồng khí nóng đang bao phủ lấy suối nước nóng, nghiêm giọng hô: "A di đà phật! Phật pháp gia trì, yêu quái nào dám ngăn cản?"
Giọng của Tuệ Hải không lớn, hay có thể nói là vẫn còn non nớt. Nhưng khi lúc cậu ta hô lên, tôi vẫn cảm nhận được mười phần khí thế. Âm thanh cũng biến hóa vô cùng kì diệu, trầm nặng như tiếng chuông ngân ra xa bốn phương tám hướng.
Ngay tức khắc, làn bạch khí xung quanh đều rụt trở lại về phía suối nước nóng như thể bị dọa sợ. Cùng với sự lùi lại của bạch khí, cảnh tượng xung quanh cũng dần rõ ràng hẳn lên.
Toàn bộ bạch khí đã rút về, ở nơi suối nước nóng, ngoại trừ hơi nóng do nước bốc lên thì chẳng còn bóng người nào cả, ngay cả bóng ma cũng không thấy. Đợi đến khi màn sương trắng tan đi, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy một cảnh tượng hài hước vô cùng.
Đông Tử đang ở bên cạnh suối nuốc nóng, đè dưới thân là hải nữ đã bị cậu ta đánh về nguyên hình. Cậu ta vừa khóc vừa đánh đấm hải nữ: "Cái đồ yêu quái xấu xí nhà mi, dám cướp mất nụ hôn đầu của ta! Mẹ kiếp! Đấy là nụ hôn đầu ta để dành cho vợ của ta! Mi dám hủy hoại sự trong trắng một đời của ta, sau này ta sao có thể đối mặt với vợ ta được nữa! Nếu như sau này ta không cưới được vợ, ta sẽ... ta sẽ... sẽ đánh chết mi!"
Trông thấy dáng vẻ khôi hài của Đông Tử, mấy chúng tôi cuối cùng cũng không nhịn được phải bật cười. Con hàng này hợp ở cùng Vương Lỗi, Vương Lỗi mặt dày, điển hình của kiểu không có mưu mô, chỉ có Đông Tử mới có thể khiến Vương Lỗi khóc không ra nước mắt.
Khung xương của hải nữ đã bị Đông Tử đánh cho nát bấy, chỉ còn sót lại mỗi cái đầu là còn hoạt động. Gương mặt ả lộ rõ vẻ sợ hãi và hối hận như thể hối hận biết thế không nên trêu chọc tên thô lỗ này.
Đợi đến khi đánh nát khung xương của ả hải nữ này, Đông Tử mới chạy lại bên người A Cẩu, dựa vào vai cậu ta làm nũng như một cô gái nhỏ: "A Cẩu, tôi không còn trong trắng nữa rồi!"
A Cẩu nhướng mày, đẩy Đông Tử ra, nghiêm nghị mắng: "Đàn ông đàn ang, khóc cái mẹ gì, mất mặt vãi cả ra!"
Bị A Cẩu mắng, Đông Tử lập tức nghiêm chỉnh trở lại. Đúng lúc này, Tuệ Hải bỗng chạy đến bên bờ suối nước nóng, hai tay chắp thành hình tay phật, sau khi vái Phật lễ về phía suối nước nóng thì lạnh lùng nói: "A di đà phật! Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ! Thả người ra đi, nếu không tiểu tăng nhất định sẽ khiến các người hồn phi phách tán!"

Bình Luận

0 Thảo luận