Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 735: Đèn dầu chùa cổ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
"Keng... Keng..."
Tiếng chuông truyền đến từ núi trọc vừa nặng nề lại vừa vang dội, trầm lắng lại lâu dài. Chỉ cần vừa nghe đến tiếng chuông này là biết âm thanh này truyền từ núi trọc!
Khi nghe đến tiếng chuông đột nhiên xuất hiện này, tôi lập tức chạy về nơi đóng quân. Bởi vì thị lực kém nên tôi thấy không rõ lắm, có lẽ chỉ có A Cẩu mới nhìn rõ được tình hình đại khái.
Lúc chạy về đến nơi đóng quân, quả nhiên tôi thấy A Cẩu đang đứng trên một tảng đá, tập trung tinh thần quan sát về phía núi trọc. Những người còn lại cũng đang xem, nhưng tiếc rằng vị trí hai bên quá xa nên trước sau vẫn không thể nhìn rõ tình hình ở núi trọc!
Sau khi thử vài lần, tất cả đều đành ký thác hy vọng vào A Cẩu, chờ anh ta lên tiếng. Tiếng chuông "keng keng" vẫn chưa dừng lại, từng tiếng trầm lắng truyền đến từ phía núi trọc!
Tiếng chuông này hẳn là tiếng gõ chuông của Phật môn, nhưng nghe kỹ lại thì âm thanh này dày nặng hơn tiếng chuông của Phật môn nhiều. Bởi vì tôi nhớ rất rõ rằng tiếng gõ chuông của Phật môn là tiếng "đinh đang".
Chứ tuyệt đối không phải là tiếng dày nặng thế này. Bởi vì tiếng chuông truyền đến từ núi trọc khá giống với tiếng chuông báo tang!
Tôi còn đang trầm tư, A Cẩu bỗng nhiên nhảy xuống khỏi tảng đá, dùng sức chớp mắt vài lần, lại xoa huyệt Thái Dương hai bên rồi mới lên tiếng: "Anh Cửu, các vị, hình như bên dưới núi trọc có một ngôi chùa cổ! Tôi nhìn không rõ lắm, nhưng tôi thấy rõ ngọn đèn dầu ở ngôi chùa cổ này. Có tám chín phần mười bên dưới núi trọc chính là ngôi chùa cổ!"
Về Tây Tạng thì đương nhiên không thể thiếu văn hóa Phật giáo! Tín ngưỡng của dân tộc Tạng là Phật giáo, vì vậy thấy được một đống chùa miếu ở Tây Tạng cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Nhưng tôi không ngờ rằng sâu trong núi Côn Lôn cũng có ngôi chùa cổ!
Vị trí hiện tại của chúng tôi là nơi vô cùng hoang vắng, dọc theo đường đi cũng rất ít khi thấy được súc vật, đừng nói đến dấu vết hoạt động của con người! Thế nhưng vì sao bên dưới chân núi trọc lại có xây dựng chùa cổ?
"Dân tộc Tạng tin Phật, không chừng chùa cổ này là do người dân tộc Tạng trước đó để lại. Nhưng có người gõ chuông, chứng minh rằng trong chùa cổ có người sống!" Lâm Tiêu cố ý nói như vậy là để trấn an những đệ tử khác.
Dù sao tiếng gõ chuông đột nhiên xuất hiện lúc nửa đêm vẫn có thể hù dọa một số người nhát gan.
Lâm Tiêu vừa dứt lời, lập tức có đệ tử tiếp lời: "Mọi người nói xem, có khi nào người gõ chuông kia là người của Âm Dương đạo không?"
Đệ tử này vừa nói như thế, vẻ mặt của tất cả đều trở nên kinh hãi. Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nói gì, dường như trong lòng đã nhận định là đáp án này.
Tôi cũng đang nghĩ đến khả năng này, lẽ nào quả thật là đám người Thạch Minh Thánh Hàm?
Nào ngờ tôi vừa nghĩ đến đây, Trình Tùng đã lắc đầu, cười nói: "Các vị, đây không phải chuông lớn bình thường của Phật môn, mà là chuông U Minh!"
"Chuông U Minh?" Nghe Trình Tùng nói thế, tất cả mọi người lại sửng sốt. Bao gồm tôi, đại đa số đều không biết chuông U Minh là cái gì.
Tôi nghi hoặc nhìn Trình Tùng, hỏi: "Trình đại ca, chuông U Minh là sao?"
Trình Tùng gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Chuông U Minh không giống với chuông lớn bình thường. Chuông U Minh vang lên có thể chấn động Địa phủ, khiến chúng sinh địa ngục nghe thấy tiếng chuông hết buồn phiền, xa địa ngục thì ra khỏi hố lửa, nguyện thành Phật, độ chúng sinh! Nói đơn giản là tiếng chuông U Minh có thể siêu độ chúng sinh địa ngục!"
Trình Tùng vừa dứt lời, tôi tức khắc nhớ đến một người là Địa Tạng vương Bồ Tát ở tầng mười tám địa ngục. Ông ấy ở lại Địa phủ là vì siêu độ ác quỷ.
Nghĩ đến ông ấy, tôi lại hỏi Trình Tùng: "Trình đại ca, chuông U Minh mà anh nhắc đến chính là pháp khí của Địa Tạng vương Bồ Tát?"
"Ừ!" Trình Tùng gật đầu, nói: "Đồn rằng Địa Tạng vương Bồ Tát có hai cái chuông U Minh, một cái ở âm phủ, một cái ở dương gian! Chuông U Minh ở âm phủ bị đưa vào tầng mười tám địa ngục sau khi ông ấy giác ngộ thành Phật. Mỗi ngày ông ấy đều gõ chuông niệm kinh để cảm hóa ác quỷ! Mà cái chuông U Minh ở lại trên dương gian thì không ai biết tung tích! Nhưng tôi không ngờ rằng ông ấy lại đặt cái chuông U Minh còn lại ở sâu trong núi Côn Lôn!"
Vẻ kinh ngạc khiếp sợ trên mặt Trình Tùng không phải là giả, mà là phản ứng chân thực. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được cách nói này, vì vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc. Không chỉ là tôi, đại đa số người đều chỉ mới nghe được cách nói này của chuông U Minh lần đầu tiên. Ai nấy đều bình tĩnh và nghi hoặc một cách khác thường!
Có điều như biết về lời đồn chuông U Minh, Lâm Tiêu bèn tiếp lời Trình Tùng: "Chuông U Minh này là bảo vật tối cao của Phật môn, pháp lực vô biên, có thể trấn áp tất cả những thứ có linh tính hoặc tà tính! Chuông U Minh ở Địa phủ được Địa Tạng vương Bồ Tát dùng để trấn áp ác quỷ ở tầng mười tám địa ngục! Thế nhưng chuông U Minh ở sâu trong núi Côn Lôn thì ông ấy dùng để trấn áp cái gì đây?"
Lâm Tiêu vừa hỏi lời này, sắc mặt của mọi người đều không bình tĩnh. Tất cả không khỏi nhìn về phía núi trọc, nhưng chỉ nhìn lướt qua, sau đó lại nhanh chóng quay đầu.
Có lẽ trong lòng mọi người đã nảy lên một suy nghĩ táo bạo, đó là rất có thể chuông U Minh dùng để trấn áp long mạch của Hoa Hạ?
Lúc nãy Trình Tùng đã nói, chuông U Minh có thể trấn áp tất cả những thứ có linh tính. Trải qua mấy ngàn năm trưởng thành, chắc chắn long mạch của Hoa Hạ đã sớm có linh tính. Nói thật, lúc này ngay cả tôi cũng có ý nghĩ hoang đường này!
Mà người biết đến chuông U Minh chỉ có Trình Tùng và Lâm Tiêu. Lúc này Trình Tùng cau mày, chẳng nói chẳng rằng, không biết đang suy nghĩ điều gì! Trầm mặc khoảng một hai phút, Trình Tùng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc phân tích: "Tiếng chuông của chuông U Minh vẫn chưa dừng lại, chứng minh có người đang gõ! Mà chuông U Minh vang lên nhất định là vì trấn áp tà vật! Nơi đây vốn yên bình, thường thì sẽ không có ai xông tới được. Bây giờ xuất hiện động tĩnh thế này, chắc chắn là đã có người xông vào chùa cổ!"
"Mau, thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát!" Trình Tùng vừa dứt lời, Lâm Tiêu liền vội vã ra lệnh.
Tuy rằng chúng tôi chỉ phân tích nhưng hẳn sẽ không sai, tám chín phần mười chính là đám người Thạch Minh Thánh Hàm. Cũng may căn cứ của chúng tôi chỉ mới làm xong một nửa, nếu không thì nhất định sẽ lãng phí không ít thời gian!
Tất cả mọi người bận bịu thu dọn đồ đạc, nhưng cũng tốn gần hai mươi phút đồng hồ. Sau khi thu dọn xong xuôi, A Cẩu phụ trách dẫn đường ở phía trước, xông về phía chùa cổ với tốc độ cao nhất.
Chùa cổ ở ngay bên dưới núi trọc. Thế nhưng dựa theo suy đoán lúc trước của tôi, núi trọc kia không phải là Côn Lôn Hư chân chính. Nhưng điều tôi không nghĩ ra là vì sao ngôi chùa cổ kia lại xuất hiện dưới chân núi trọc?
Nơi này hoang tàn vắng vẻ, người bình thường chẳng thể sinh sống được chứ đừng nói đến chuyện xây dựng một ngôi chùa cổ ở điều kiện hiểm trở thế này. Ngôi chùa cổ này tuyệt đối không thể là tự dưng xuất hiện được?
Hơn nữa chuông U Minh của Địa Tạng vương Bồ Tát cũng ở trong chùa cổ, vậy chứng minh chùa cổ là một nơi rất quan trọng.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Lẽ nào suy đoán trước đó của chúng tôi là sai lầm? Núi trọc kia chính là Côn Lôn Hư chân chính?
Dọc theo đường đi, mạch suy nghĩ của tôi hoàn toàn rối loạn, tôi chẳng thể nghĩ ra được chút manh mối nào! Tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh, Y Y theo không kịp nên tôi chỉ có thể cõng lấy cô ấy!
Cũng may dọc theo đường đi không có bất kỳ nguy hiểm gì, thời tiết rất ổn định, không nổi gió cũng không có tuyết rơi. Không hề trì hoãn chút nào, tất cả mọi người gắng sức di chuyển, chỉ mong sớm có thể tìm được người của Âm Dương đạo.
Bởi vì thời gian càng dài thì điều chúng tôi lo lắng sẽ càng nhiều! Có thể nói rằng tất cả mọi người đều đang đợi thời khắc này đến!
Vị trí chúng tôi xuất phát cách núi trọc chỉ khoảng nửa ngày đường. Có điều dựa theo tốc độ bây giờ của chúng tôi, nhiều nhất là hai tiếng sẽ đến nơi, tiết kiệm được một nửa thời gian!
Khi chúng tôi càng lúc càng tiếp cận núi trọc, tiếng chuông dày nặng kia cũng biến mất! Lâm Tiêu phụ trách coi sóc đội ngũ, lúc này đột nhiên hô lên: "Mọi người kiên trì thêm một lúc, vượt qua ngọn núi tuyết trước mắt thì chúng ta có thể tìm được vị trí của chùa cổ rồi! Nếu như đúng là người của Âm Dương đạo, vậy chúng ta sẽ cho bọn họ chôn xương nơi đây!"
Lâm Tiêu đang cổ vũ mọi người. Tất cả vốn đang mệt mỏi lại phấn chấn hẳn lên, tăng nhanh tốc độ lần nữa. Nhiệt độ rất thấp, không khí rất lạnh nên hơi nóng mà bọn họ thở ra cũng đại diện cho quyết tâm giết địch của bọn họ.
Lại trôi qua nửa tiếng, chúng tôi mới hoàn toàn vượt qua ngọn núi tuyết ở trước mắt. Thứ xuất hiện trước mắt chúng tôi lại là một hẻm núi. Hẻm núi này không rộng bằng hang tử vong, chỉ có một con đường dẫn đến núi trọc ở sâu bên trong.
Mà hai bên hẻm núi lại là một loạt gò núi cao vút trong mây. Nói cách khác, hẻm núi sâu bên trong mà chúng tôi đang đứng lúc này là cửa ra vào duy nhất! Vượt qua gò núi hai bên lại là hẻm núi, tất cả khe gò núi đều dẫn tới núi trọc.
Tôi không biết chỗ hiện tại đã cao hơn mặt nước biển bao nhiêu mét, nhưng trên bề mặt đã không thấy được đất đông cứng nữa, chỉ toàn là tầng băng cứng rắn. Không nhìn thấy bất kỳ một loại thực vật nào, hoàn toàn là thế giới sông băng.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trên hẻm núi bị tầng mây mù mịt che khuất, chẳng thấy được trời sao, khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh và hoang vu một cách lạ kỳ. Xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở hổn hển của mọi người!
A Cẩu cho đội quân dừng lại trước, còn mình thì chạy lên trước để thăm dò tình hình. Đợi khoảng bốn năm phút sau, A Cẩu mới quay về.
Anh ta vừa về, tất cả mọi người lập tức vây quanh, đều muốn biết A Cẩu đã thăm dò được gì?
A Cẩu thầm hít thở mấy hơi, ổn định hơi thở rồi mới lên tiếng nói: "Phía trước quả thật là một ngôi chùa cổ! Hơn nữa cửa lớn của chùa cổ mở ra. Ở cửa còn có hai hàng đèn dầu đang đốt. Làm cho tôi có cảm giác như chuẩn bị sẵn cho chúng ta vậy..."

Bình Luận

0 Thảo luận