Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 331: Cơn giận của Vương Lỗi

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Đại tư tế vừa dứt lời, tôi đã thấy tay hắn đặt lên mặt Lạc Hoa động nữ, dùng lực, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chiếc nhẫn ở ngón tay cái của hắn còn tỏa ra ánh sáng màu máu kỳ lạ.
Ánh sáng máu cuốn lấy tay hắn, Lạc Hoa động nữ kêu hét thảm thương, còn chưa kịp nói gì thì tôi đã thấy cơ thể cô ấy co giật mạnh như một người mắc bệnh sốt rét.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ từ từ trở nên khô quắt. Như thể sinh khí trong cơ thể cô đã bị hút vào chiếc nhẫn kia.
Chiếc nhẫn đó vốn có màu xanh, nhưng chỉ chưa tới vài giây đã biến thành màu đỏ máu quỷ dị.
"Chết tiệt!"
Tôi muốn lao ra cứu cô ấy nhưng không kịp. Tôi không ngờ chiếc nhẫn trên ngón tay cái của hắn lại lợi hại như vậy. Chỉ khoảng một phút, người thiếu nữ đã bị hút biến thành một cái thây khô, khuôn mặt và cơ thể không còn chút máu thịt nào, khuôn mặt trắng trẻo đầy độ đàn hồi cũng biến thành màu đen khô khốc.
Cơ thể cô giống như bị rút nước, không còn đỡ được bộ quần áo Miêu nặng nề, giống như một cái móc đang móc bộ quần áo rộng lớn, trống rỗng, nhìn rất mất cân đối.
Thấy cảnh tượng này, tôi vô cùng tức giận, nhưng càng cảm thấy khiếp sợ hơn. Rốt cuộc chiếc nhẫn ở ngón cái của đại tư tế là thứ gì mà lại có thể dễ dàng cướp đi sinh mạng của người khác như vậy?
Trong lúc tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng, thì điều càng không ngờ tới lại xảy ra, khuôn mặt vốn khô khốc như vỏ cây của đại tư tế dần trở nên đầy đặn, tuấn tú, trắng bệch như ban đầu.
Tôi thấy tình hình không ổn bèn vội vàng dùng con dao nhỏ cắt đứt sợi dây đang trói Y Y. Ngay sau đó, tôi ôm bức tượng Động thần đang đè trên người cô ấy lên, nó rất nặng, tôi hít thở sâu, đập mạnh lên đồi đá xung quanh khiến bức tượng nứt ra.
Lâm Y Y không còn bị đè nặng, lập tức đứng dậy, kéo tay tôi, đôi mắt chan chứa, cô mím môi, cuối cùng hét lên:
"Anh Cửu, anh không nên tới cứu em."
"Đồ ngốc!"
Tôi thương xót xoa mái tóc vương trên trán cô ấy, cười nói:
"Y Y, anh ở đây, sẽ không còn ai dám làm hại em nữa!"
"Khốn khiếp, cô gái xinh đẹp vậy mà ngươi cũng nỡ ra tay, phí của trời, phí của trời! Nếu hôm nay ông đây không đập được ngươi thì chữ Vương của ta sẽ viết lộn ngược!"
(Đoạn này Vương Lỗi "troll" vì chữ Vương 王có viết lộn ngược cũng không thay đổi.)
Đúng lúc này, Vương Lỗi đột nhiên nhảy ra, tức giận nhìn đại tư tế, nghiến răng ken két.
"Anh Vương Lỗi cũng tới sao?"
Lâm Y Y rất mừng khi thấy Vương Lỗi xuất hiện, Vương Lỗi vốn rất được yêu thích, Y Y cũng quý mến anh ta. Nhưng ngay sau đó, Lâm Y Y bỗng nghĩ ra điều gì đó không đúng, cô nghĩ tới lời Vương Lỗi vừa nói rồi nói với anh ta:
"Anh Vương Lỗi, chữ Vương viết ngược vẫn là Vương mà?"
"Hả..."
Câu hỏi khiến Vương Lỗi sững sờ, anh ta ngẩn người một lúc, vẻ mặt lúng túng, cứng họng bèn trả lời qua loa:
"Y Y, điều đó không quan trọng, quan trọng là Lỗi gia tôi dùng giọng điệu này để thể hiện cơn tức giận của mình. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà bị tên khốn khiếp này hại chết, hầy! Tức chết đi được!"
Vương Lỗi nói tới đây bèn thở dài, sau đó nhìn về phía đại tư tế, tức giận nói:
"Mẹ kiếp ngươi muốn giết người thì giết ta đây này, tại sao lại giết cô ấy! Lỗi gia ta càng nghĩ càng giận! Sơ Cửu, lát nữa Lỗi gia tôi giết hắn, các cậu đừng có cản tôi đấy!"
Vương Lỗi tự hỏi tự trả lời, chúng tôi còn chưa nói gì thì anh ta đã chuẩn bị ra tay. Nhưng khi Vương Lỗi xuất hiện, đại tư tế đã thọc tay vào ngực của Lạc Hoa động nữ.
Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy bàn tay hắn phát ra một lớp ánh sáng màu máu quỷ dị. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn đó là ánh sáng đó khiến tay hắn trở nên sắc nhọn như lưỡi dao, đâm xuyên vào lồng ngực cô gái, vặn mạnh, móc ra trái tim của cô.
Sau khi móc trái tim ra, đại tư tế mới vứt cơ thể khô khốc của Lạc Hoa động nữ xuống đất. Hắn ngửa đầu, cho trái tim thấm đẫm máu vào trong miệng, vừa nhai vừa nuốt vào bụng.
Trái tim vẫn đang đập bị đại tư tế ăn sống, máu chảy dọc theo khóe miệng của hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả ba người chúng tôi đều nín thở, thật sự quá biến thái, quá tàn nhẫn! Đại tư tế trước mặt nào phải con người mà là một tên ác ma!
Trái tim của người thiếu nữ không quá lớn, đại tư tế cắn vài miếng đã nuốt gọn. Tôi thấy cổ họng hắn nuốt xuống, khuôn mặt để lộ vẻ hài lòng.
Nét mặt đó giống như người bình thường được ăn một bữa ăn thịnh soạn.
"Ăn trái tim này, ta có thể sống tiếp rồi! Ha ha..."
Lúc này đại tư tế lau máu nơi khóe miệng, biến thái cười:
"Các ngươi đều phải chết, ta muốn các ngươi biết, sức mạnh hiện tại của ta khủng khiếp tới nhường nào!"
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp ra tay với Vương Lỗi. Khoảnh khắc đó, tôi phát hiện tốc độ của hắn bỗng nhanh hơn trước rất nhiều, chỉ trong chớp mắt, tay hắn đã chộp tới trước mặt Vương Lỗi!
"Anh Cửu, đừng hỗ trợ, hôm nay Lỗi gia tôi sẽ báo thù thay cô nương xinh đẹp kia!"
Vương Lỗi không hề nhúc nhích, quay lưng về phía tôi nói một câu rồi trong nháy mắt, tôi không biết là do mắt tôi bị hoa hay là xuất hiện ảo giác mà tôi nhìn thấy phía sau lưng Vương Lỗi xuất hiện một ảo ảnh hắc long hung ác, bay quanh quẩn phía sau lưng giống như là thần bảo hộ của anh ta.
Ảo ảnh hắc long hung ác kia trợn mắt nhìn đại tư tế đang tấn công Vương Lỗi, nhưng điều kỳ lạ là hư ảnh của hắc long này rất nhỏ, trông nó giống như một con mãng xà to cỡ bắp tay, không giống như cự long có thể làm sụp đổ cả một ngọn núi như lúc trước. Nhưng nó không phải mãng xà mà có sừng rồng, có cả vuốt, còn có cả râu và vảy màu đen, nghiễm nhiên đây chính là một con rồng nhỏ chưa lớn.
Trong lúc tôi còn đang kinh ngạc thì Vương Lỗi đột nhiên ra tay, chộp lấy ngón tay giữa của đại tư tế, đẩy mạnh lên trên, tôi nghe thấy tiếng xương gãy rắc rắc.
Đại tư tế đau đớn kêu lên. Nhưng hắn không dám giãy giụa, Vương Lỗi bẻ ngược ngón giữa của hắn, đồng thời mắng té tát:
"Tưởng hút tinh nguyên của thiếu nữ thì có thể hù dọa Lỗi gia ta à? Ngươi tưởng ngươi ăn tim của cô ấy thì có thể đánh thắng ta sao? Ngây thơ, ấu trĩ, chút tà thuật của ngươi, trước mặt Lỗi gia chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Ngươi tưởng tay ngươi to thì rất ngầu phải không? Hôm nay ta sẽ bẻ gãy từng ngón tay của ngươi!"
Vương Lỗi nói xong lập tức dồn thêm lực lên bàn tay cho tới khi ngón giữa của đại tư tế gãy hẳn, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết của hắn. Đại tư tế còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Vương Lỗi đạp một cước vào ngực.
Cái đạp này không hề nhẹ, đá bay đại tư tế ra ngoài, đập mạnh vào ngọn núi phía sau, đập đổ mấy đồi đá.
Trông thấy cảnh đó, tôi há hốc cả mồm. Vừa rồi tốc độ của đại tư tế rất khủng khiếp nhưng hắn lại bị Vương Lỗi chộp lấy một cách nhẹ nhàng, hơn nữa còn túm chính xác ngón tay giữa của hắn.
Tôi nhận ra mình càng lúc càng không thể hiểu Vương Lỗi. Mỗi lần khi cảm thấy có thể nhìn thấu thực lực của anh ta thì thực lực bạo phát ra lại khiến người ta trở nên hoang mang.
Tên tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Nhưng ngoài khiếp sợ thì tôi cũng thương hại cho đại tư tế. Hắn ta đường hoàng là đại tư tế của trại Vu Sư lại bị Vương Lỗi dùng chiêu thức đánh nhau của con nít để sỉ nhục, chưa nói tới việc bị truyền ra ngoài sẽ mất mặt thì dù đại tư tế có sống sót cũng sẽ gặp ác mộng.
"Anh Cửu, có phải vừa rồi trên lưng anh Vương Lỗi là một con rồng không?"
Y Y cũng nhìn thấy con rồng nhỏ màu đen vừa nãy, nhưng tưởng là xuất hiện ảo giác nên mới hỏi tôi.
"Ừ."
Tôi gật đầu, nói:
"Có lẽ Lỗi gia đã nuốt sức mạnh của hắc long, không biết anh ta đã sử dụng thần thuật thế nào mà khiến hung khí hắc long có thể sống lại. Hơn nữa, chắc chắn con rồng nhỏ đó sẽ còn lớn lên, tới lúc đó, sức mạnh của Lỗi gia sẽ càng khủng khiếp hơn."
Lâm Y Y nghe với vẻ khiếp sợ, sau khi nghe tôi giải thích cô bật cười, nói:
"Vừa rồi em còn tưởng mình bị hoa mắt, không ngờ là thật. Vương Lỗi, anh ngầu quá!"
"Đừng sùng bái tôi, Lỗi gia tôi chỉ là một lữ nhân cô độc mà thôi!"
Tôi phát hiện chỉ cần là lời khen thì Vương Lỗi đều nghe thấy, vừa nghe thấy Lâm Y Y khen ngợi, anh ta lập tức nói một câu rất văn vẻ.
Tôi nghe mà nổi da gà, tên này không thể dùng từ bình thường để miêu tả nữa mà phải dùng từ bị thần kinh!
Lúc này, đại tư tế cũng đứng dậy khỏi đống đá đổ nát, khi hắn ta nhìn Vương Lỗi, tôi thấy sắc mặt hắn hiện rõ sự kinh ngạc và sợ hãi.
Nhìn một lúc hắn mới nghiến răng hỏi:
"Chiêu thức vừa rồi của ngươi phải chăng là thuật Ngự Long trong truyền thuyết? Nghe đồn người của tộc Ngự Long thuật đã sớm bị diệt tuyệt! Rốt cuộc ngươi là ai? Chắc chắn ngươi không phải người của hai giới âm dương!"
"Coi như cũng có chút kiến thức!"
Vương Lỗi thản nhiên cười, sau đó lời nói trở nên sắc bén, vẻ mặt cũng nghiêm túc đến đáng sợ, anh ta lớn giọng nói:
"Ngươi nghe cho kỹ, hôm nay Lỗi gia ta sẽ nói cho ngươi biết thân phận thật sự của ta, để ngươi chết được rõ ràng!"

Bình Luận

0 Thảo luận