Giọng nói đầy quyền lực đột ngột vang lên ấy thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Tôi vẫn tóm lấy cổ Vương Kiệt, nhưng đã thả gã xuống đất.
Tôi còn chưa ngu ngốc đến độ giết người ngay trước mặt cảnh sát.
Tôi nhìn về phía tiếng nói, đúng lúc thấy Sư Tư Triết bước ra từ trong bóng tối, vẫn là bộ vest phẳng phiu, dáng người cao lớn, rắn rỏi.
Anh ta vừa hay cũng nhìn về phía tôi, miệng cười tươi rói, hệt như một cậu trai tràn đầy sức sống.
"Vài gã cảnh sát quèn mà cũng muốn một tay che trời ngay giữa tỉnh thành à? Tưởng không ai trị được các anh thật sao?" Loáng cái Sư Tư Triết đã ngưng cười, vừa đi về phía chúng tôi vừa quở trách mấy viên cảnh sát đang giơ súng.
Đám cảnh sát này vốn dĩ đều là một đám lọc lõi, mắt tinh hơn cú vọ. Thấy dáng vẻ của Sư Tư Triết như vậy, tất cả đều thận trọng hơn hẳn, giọng điệu không còn hung dữ như khi nói với chúng tôi mà trở nên đon đả: "Anh là ai? Chúng tôi đang xử lí việc công. Người không phận sự chớ can dự vào. Hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của nhân dân!"
Viên cảnh sát tai to mặt lớn rất khéo nói, giọng điệu vừa không đắc tội ai nhưng cũng bày tỏ rõ lập trường của gã. Sư Tư Triết chẳng hề bận tâm, thong dong bước đến trước mặt gã, bởi anh ta cao hơn gã đến nửa cái đầu nên khi nhìn gã, đúng kiểu bễ nghễ nhìn xuống.
Sau khi thấy được thẻ công tác treo trên cổ gã thì anh ta bỗng nở nụ cười, cái nụ cười đó khiến tôi nhìn mà thấy cũng chột dạ. Viên cảnh sát tai to mặt lớn kia cũng có vẻ hoang mang, mồ hôi bắt đầu ứa ra. Có lẽ còn muốn vớt vát chút uy phong nên gã quát lên: "Mời anh đi cho, nếu không tôi đưa cả anh về đồn luôn!"
"Ha hả!" Sư Tư Triết cười nhạt nhẽo, giọng nói đầy mỉa mai: "Đừng nói là anh, cho dù có là Sở trưởng của các anh đến đây, nhìn thấy tôi cũng phải tỏ ra cung kính. Tôi nhớ kỹ tên anh rồi, tôi sẽ cho anh biết kết cục của việc hoành hành ngang ngược, không làm tròn bổn phận công tác là gì!"
Sư Tư Triết vừa nói vừa rút ra một quyển hồ sơ, sau đó mở nó ra, đưa tới trước mặt viên cảnh sát nọ, nhìn thấy nội dung bên trong quyển hồ sơ, vẻ mặt viên cảnh sát lập tức thay đổi.
Gương mặt núng nính mỡ run run, mồ hôi đổ ra như tắm, gã cuống quýt cất súng, vẫy tay gọi đám cấp dưới, "Đi, rút quân, chỗ này giao lại cho lãnh đạo xử lý!"
Tiếng nói của viên cảnh sát tai to mặt lớn đã khàn đặc lại, gã không dám nói thêm với Sư Tư Triết lấy nửa lời, quay lưng chuồn vội lên xe. Chiếc xe nổ máy, thoáng cái đã biến mất tăm.
Thấy đám cảnh sát bị dọa chạy hết, sắc mặt Vương Kiệt càng trắng bệch. Ánh mắt của gã nhìn tôi lúc này giống như nhìn thấy trời đã sập xuống, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin tôi.
Lũ côn đồ mà gã dẫn theo còn sót lại không ít, đều đang đợi gã ra lệnh. Gã bị tôi túm cổ, không thốt được lời nào. Sư Tư Triết trừng mắt nhìn chúng, trừng đến độ đám lưu manh cúi rạp đầu xuống, sau đó anh ta quát to: "Tụi bay nhớ lấy, sau này ai dám kiếm chuyện với Lý Sơ Cửu! Bất kể bạch đạo hay hắc đạo, tao cũng sẽ khiến tụi bay hết đường sinh sống. Cút ngay!"
Sư Tư Triết gầm xong, đám lưu manh đã sợ chết khiếp, ném hết gậy gộc trong tay, trèo lên xe chạy thẳng. Chúng đi mất dạng, chỉ còn lại mình Vương Kiệt.
Tôi thả tay, Vương Kiệt ngã ngồi trên đất, tay ôm lấy cổ thở dốc. Thấy Sư Tư Triết đang nhìn mình, gã lập tức quỳ xuống van nài: "Đại ca, em biết em sai rồi, xin anh tha cho em!"
"Chỉ với cái nhà họ Vương nhãi nhép của mày, nếu tao muốn đối phó với mày thì tao có thể khiến nhà mày phải tán gia bại sản chỉ trong một đêm. Nể tình mày còn chưa trải sự đời mấy nên tao tha cho con đường sống. Nhưng nếu như mày còn dám bất kính với anh Cửu, tao sẽ dạy cho mày biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Cút đi!" Sư Tư Triết quắc mắt nhìn gã.
Vương Kiệt tức thì đứng bật dậy, gật đầu lia lịa, "Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca!"
Có lẽ Vương Kiệt đã thật sự coi Sư Tư Triết là một tên đại ca xã hội đen rồi, nhìn cảnh tượng đó tôi không nhịn được muốn cười. Thấy Vương Kiệt chuẩn bị đánh bài chuồn, tôi lập tức gọi gã, "Đứng lại!"
Nghe tiếng tôi gọi, Vương Kiệt giật bắn người, nhưng cũng không dám co giò bỏ chạy, chỉ đành quay đầu lại, sợ sệt nhìn tôi, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Anh Cửu, em không dám nữa mà, anh tha cho em đi ạ!"
Tôi chỉ cười khẩy, nói giọng nghiêm nghị: "Về bảo với ông bố Vương Kiến Vĩ của mày, liệu mà thực hiện chuyện ông ta đã hứa lúc còn ở trên dãy Phượng Hoàng. Để tao mà biết ông ta không thực hiện lời hứa, tao sẽ khiến ông ta ăn không ngon, ngủ không yên đâu đấy!"
Vương Kiệt thấy tôi không nhắm vào gã thì thở phào, sau đó gật đầu lia lịa, cam đoan với tôi: "Anh Cửu, anh yên tâm, em về sẽ lập tức kêu bố em xây trường, sửa đường tới làng Phượng Hoàng, làm nhiều việc thiện!"
Dứt lời, gã quay lưng chạy thẳng. Thấy gã đã chạy xa rồi, tôi mới nhìn sang Sư Tư Triết, cười nói: "Cảm ơn anh vừa rồi đã giữ sĩ diện cho tôi. Không nhờ anh đến thì tôi thực sự không đối phó được mấy viên cảnh sát đó!"
"Chuyện nhỏ!" Sư Tư Triết tươi cười, nói: "Tôi đã nhớ tên gã cảnh sát khi nãy rồi, quay về tôi sẽ gọi điện cho cấp trên của gã, phải cho cuốn gói hết. Ăn tiền thuế của nhân dân mà không làm việc cho nhân dân, loại cảnh sát ấy giữ lại làm gì?"
Không thể không thừa nhận, Sư Tư Triết thực sự đã giải quyết giúp chúng tôi không ít phiền phức.
Tôi đang mải nghĩ, anh ta đã hỏi tiếp: "Đúng rồi, Sơ Cửu, lấy được ấn quỷ Phong Đô chưa?"
Câu hỏi của anh ta làm tôi giật thót trong lòng. Thì ra tên này biết nơi đó có ấn quỷ Phong Đô, nhưng lúc tôi đi, anh ta lại hoàn toàn không nhắc gì đến cả.
Anh ta hỏi như vậy, lẽ nào muốn dò la tôi?
Tôi đang định trả lời thì anh ta đã nói bằng giọng rất nghiêm túc, "Sơ Cửu, bộ phận Đặc biệt cử tôi tới là để thu hồi và phong ấn ấn quỷ Phong Đô. Thứ đó quyết không thể để lọt vào tay Linh tộc, nếu không ắt sẽ có đại loạn! Nhìn dáng vẻ cậu, chắc là không lấy được rồi. Thôi thì tôi cứ thong thả đi hỏi những người khác vậy. Dù gì cấp trên đã cho tôi thời hạn một tháng. Chắc trong một tháng tới tôi sẽ tìm được ấn quỷ Phong Đô thôi. Tôi nói có đúng không hả, anh Cửu?"
Nói đến đây, Sư Tư Triết bỗng nhìn sang tôi, cười tít mắt. Tôi vội vã gật đầu nói hùa theo: "Một tháng thì chắc không thành vấn đề, dù anh không tìm được, tôi cũng sẽ đi tìm giúp anh!"
"Được, vậy tôi xin cảm ơn trước rồi!" Hai chúng tôi đều diễn rất thật, anh ta nói tiếp: "Gần đây Thần Tiêu môn đang tấn công nhà họ Diệp, chắc nhà họ không cầm cự được lâu nữa đâu. Tôi khuyên cậu một câu nhé, đừng xem thường người của các gia tộc Đạo môn, bất kể là nam hay là nữ, vì gia tộc của mình, vì quyền thế, địa vị, họ sẽ không nhân nghĩa như cậu tưởng tượng đâu. Thông minh lên, ngoại trừ người gần gũi nhất ra, với ai cũng phải đề phòng. Tôi đi đây, tôi tiếp tục đi tìm ấn quỷ Phong Đô đây!"
Tôi gật đầu, nhìn anh ta đi khuất hẳn, tôi mới gọi những người còn lại lên xe tiếp tục trở về nhà họ Diệp. Lên xe rồi, tôi không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra ban nãy, chắc chắn Sư Tư Triết đã biết tôi có được ấn quỷ Phong Đô.
Cố tình cho tôi thời gian một tháng, là muốn trong vòng một tháng tôi phải cứu Vương Lỗi ra. Khi đến hạn, tôi sẽ phải giao ấn quỷ lại cho anh ta. Xem ra, họ thực sự đang ngầm giúp đỡ tôi.
Bộ phận Đặc biệt làm như vậy là muốn nâng đỡ tôi trấn áp Linh tộc, để từ đó đạt tới trạng thái cân bằng. Họ là bộ phận thuộc Chính phủ, sẽ không tham dự vào những tranh chấp của Đạo môn dân gian. Nhưng họ cũng phải khống chế sự phát triển cân bằng cho Đạo môn, thông qua việc nâng đỡ bên yếu hơn.
Tính ra, Bộ phận Đặc biệt mới là bên kiểm soát trật tự phát triển của Đạo môn mà không phải Long Hổ tông. Tôi bỗng có một phỏng đoán rất lớn mật rằng, có khi Long Hổ tông cũng do họ dìu dắt lên.
Hiềm nỗi Long Hổ tông đã tự phong bế cả núi, cho nên bộ phận Đặc biệt mới phải chọn tôi.
Thời gian một tháng qua đi rất nhanh, mà tôi thì buộc phải giải quyết vẫn đề của nhà họ Diệp mới có thể đến Địa ngục Cửu U cứu Vương Lỗi.
Tôi còn đang thầm tính toán thì xe của chúng tôi cũng đã tới biệt thự của nhà họ Diệp. Vừa xuống xe, tôi đã trông thấy khắp nơi xung quanh biệt thự đều là các đệ tử nhà họ Diệp đang đi tuần.
So với bình thường, số người tăng gấp mấy lần, bảo vệ nhà họ Diệp gần như không một kẽ hở. Xem ra, Diệp Thiếu Khanh đã thực sự ra tay.
Thấy chúng tôi trở về, đệ tử tuần tra lập tức chạy đi thông báo với Diệp Đường. Chỉ chốc lát, tôi đã thấy Diệp Đường đi ra, và người đứng cạnh cô ấy chính là bác Diệp.
Lão cáo già này đã về rồi cơ đấy!
"Sơ Cửu, cậu về rồi à? Không bị thương chứ?" Thấy tôi, Diệp Đường lo lắng hỏi han.
Tôi lắc đầu, cười đáp: "Diệp Đường, tôi không sao hết."
Nói đoạn, tôi nhìn sang bác Diệp, vờ làm ra vẻ bất mãn: "Bác Diệp, bác về rồi thì phải báo với cháu một tiếng chứ, bác không biết cháu lo lắng cho bác thế nào đâu."
"Ôi!" Bác Diệp thở dài, cười bảo: "Bác cũng muốn thông báo cho các cháu, nhưng bác bị thương nặng quá, thập tử nhất sinh mới chạy thoát về được, nhưng rồi lại không liên lạc được với các cháu. May mà cháu không sao, thế là bác yên tâm rồi."
Tôi cười tủm tỉm, chỉ hỏi những chuyện xảy ra gần đây với nhà họ Diệp. Sau khi vào biệt thự, Diệp Đường mới bắt đầu kể, rằng người của Thần Tiêu môn thường xuyên tới tìm bọn họ đòi đấu pháp, nhưng lại ra tay tàn độc, hễ người của nhà họ Diệp thua là bị chúng giết chết ngay.
Trong khoảng thời gian mà tôi đi vắng, nhà họ Diệp đã mất không ít người. Nhưng Diệp Đường đã cho gọi toàn bộ đệ tử nhà họ Diệp trở về, thông báo việc Thần Tiêu môn đang tìm cơ hội đối phó nhà họ.
Nghe xong, tôi cũng không đắn đo mà trực tiếp mở lời: "Diệp Đường, bây giờ tôi sẽ đến gặp Môn chủ của Thần Tiêu môn. Cô đưa người phụ nữ bị giam ra đây, tôi sẽ đi ngay trong đêm, xem xem có trì hoãn được cuộc chiến này hay không. Không cần dẫn theo ai khác, bác Diệp đi cùng tôi là được!"
Tôi chỉ đích danh muốn bác Diệp đi cùng mình là để thăm dò bác ấy, cũng nhằm chứng minh mối nghi hoặc trong lòng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận