Lúc này, Chung Càn đã sắp chết đến nơi. Ông ta biết chủ nhân đã bỏ mặc mình! Từ lúc dùng trái tim của mình để giao dịch, ông ta đã bị ý nghĩ xấu của mình khống chế.
Không phải vì câu cuối cùng của tôi đã khiến Chung Càn cảm động hiểu ra, mà là ông ta muốn báo thù, muốn tôi giết chết vị chủ nhân đã vứt bỏ ông ta, bởi vậy ông ta mới bằng lòng nói cho tôi biết chủ nhân sau lưng mình là ai.
Có điều bây giờ thân thể của Chung Càn khô quá nhanh. Chỉ trong hai ba phút ngắn ngủi, nửa người dưới của ông ta đã khô hết. Tôi thấy mà sốt ruột trong lòng, lại không dám thúc Chung Càn, chỉ có thể chờ ông ta nói ra thân phận của hắn.
Hầu kết của Chung Càn động đậy, tôi biết ông ta sắp nói ra đáp án, trong lòng vô cùng kích động. Nhưng lúc này bên ngoài đột nhiên thổi đến một cơn gió tà!
Cơn gió tà này thổi đến rất đúng lúc, sức gió cũng rất mạnh, còn kéo theo lá khô và bụi vào trong.
"Chết tiệt! Sứ giả câu hồn đến rồi!" Cảm nhận được cơn gió tà quen thuộc này, tôi lập tức kêu to. Tầm mắt của tôi trở nên mơ hồ, khắp bầu trời đều là cát và lá khô, tôi vô thức giơ tay che, đồng thời hô to tên của Chung Càn: "Chung Càn, mau nói đi, rốt cuộc hắn là ai?"
Trong lúc gọi Chung Càn, tôi cũng đưa tay ra bắt lấy ông ta. Nhưng cái bắt này của tôi chẳng bắt được gì cả, Chung Càn không ở trước mặt tôi. Lúc nãy ông ta cách tôi rất gần, tôi cũng ở ngay trước mặt ông ta, thế nhưng bây giờ tôi lại không bắt được ông ta!
Chỉ trong nháy mắt này, cơn gió tà kia đột nhiên biến mất. Cát bụi và lá khô khắp trời lập tức rơi xuống đất. Đợi đến lúc tôi mở mắt ra nhìn về trước thì đã không còn thấy bóng dáng của Chung Càn đâu nữa.
Điều tôi lo lắng nhất là hai sứ giả câu hồn dẫn ông ta đi, để ông ta được sống lại lần nữa. Đến lúc đó, ông ta lại sẽ là một mối họa!
"Lão tam, lão thất, mau đi tìm Chung Càn. Nhất định phải tìm được ông ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Tôi quay đầu hô lên với hai người Dương lão tam, bảo bọn họ hỗ trợ tìm kiếm!
Nhưng không hiểu sao sau khi tôi nói vậy, hai anh em lại sững sờ ở tại chỗ, lông mày nhíu chặt. Tôi còn chưa phản ứng lại, Dương lão tam đã chỉ vào cây đại thụ nằm phía trước tôi ở bên trái.
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, nhìn thấy trên cây đại thụ đang treo một cái xác khô! Cành cây đâm thủng lồng ngực của ông ta, treo ông ta lơ lửng trên cây!
Lúc này Chung Càn đã hoàn toàn biến thành một cái xác khô, thân thể co lại hơn nửa, bộ áo Tôn Trung Sơn trên người trông rất lớn, trông giống như một đứa trẻ mặc đồ người lớn vậy.
Một cơn gió đêm thổi tới, cái xác treo trên cây hơi đong đưa! Chỉ từ cách ăn mặc tôi đã nhận ra được, ông ta chính là Chung Càn!
"Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì Chung Càn đã nói ra người ở sau lưng ông ta rồi!" Tôi thầm mắng, sau đó lập tức sắp xếp: "Lão tam, lão thất, lấy xác của Chung Càn xuống, thiêu trong đêm đi!"
"Vâng, anh Cửu!"
Thấy bọn họ đi xử lý xác của Chung Càn, tôi mới quay trở lại phòng của bí thư chi bộ thôn. Trình Vũ Phi, bí thư chi bộ thôn, chủ thầu đều ở trong sân. Vừa nhìn thấy tôi trở về, bọn họ vội vàng xông lên, hỏi tôi: "Lý đạo trưởng, đã giải quyết xong hết rồi sao?"
"Ừ." Tôi gật đầu đáp: "Đã giải quyết hết rồi, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tà ma như vậy nữa!"
Tôi trả lời chủ thầu, sau đó mới nhìn về phía Trình Vũ Phi, lắc đầu nói: "Vũ Phi, cảnh sát Đinh chết rồi, ngay trong phòng Chung Càn!"
Nghe được tin dữ này, Trình Vũ Phi không khiếp sợ như trong tưởng tượng, chỉ cắn môi rồi gật đầu đáp: "Tôi biết phải xử lý chuyện của anh ta thế nào, đến lúc đó tôi sẽ báo cho cấp trên là anh ta hy sinh vì nhiệm vụ!"
"Như vậy là tốt rồi!" Tôi cười cười, sau đó nhìn bí thư chi bộ thôn, nói: "Bí thư chi bộ thôn, thầy đồng là một anh hùng, nhưng lần này có lẽ không thể để ông ấy được chôn cất với đầy đủ hài cốt! Trên người thầy đồng có tà khí, chỉ là đã bị ông ấy trấn áp. Nhưng tôi sợ sau này lại xảy ra chuyện nên chỉ có thể thiêu xác! Không cần làm pháp sự, chôn cất trong đêm nay đi. Thầy đồng là người tu đạo, chết rồi cũng không để ý đến những chuyện này, chỉ cần chôn ở chỗ ông ấy thích nhất là được!"
Hiện tại tâm trạng của bí thư chi bộ thôn đã ổn định hơn nhiều, vẻ mặt cũng bình tĩnh. Ông ấy chỉ thản nhiên nói: "Lý đạo trưởng, tôi nghe lời cậu!"
"Được rồi, mọi người đi xử lý chuyện này đi!" Bây giờ tôi rất mệt mỏi, không phải là mệt mỏi về cơ thể, mà là mệt mỏi tinh thần! Mỗi lần cảm giác bản thân gần đến điểm cuối thì đều xảy ra rất nhiều chuyện khó tin.
Tôi quyết định rồi, đợi sau khi giải quyết chuyện ở thôn Ma Câu, cứu hồn phách của mẹ tôi, đưa bà ấy đi đầu thai chuyển thế xong thì tôi sẽ rời khỏi Đạo môn.
Ông nội và sư phụ Tiêu Dao Tử đã nói, người tu đạo không có đường lui, một khi bước lên con đường này thì chỉ có thể đi đến hết đời. Thế nhưng con đường này quá tàn nhẫn cũng quá cô độc, bất cứ lúc nào cũng phải đối diện với sinh ly tử biệt, thật ra tôi đã sắp quen cảm giác chết lặng này rồi. Chỉ có điều thỉnh thoảng lúc ngủ, tôi vẫn gặp ác mộng, nhớ tới cảnh tượng chết thảm của bọn họ.
Người tu đạo chân chính thật ra không hề tốt như bề ngoài. Người có đạo hạnh càng cao thì càng khó ngủ vào buổi tối. Họ biết được càng nhiều, dòm ngó được càng nhiều bí mật thì trong lòng lại càng bất an! Chỉ có những người ở trong gia tộc Đạo môn mới trải qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp!
Bây giờ tôi thật sự đã hiểu được lựa chọn của tổ sư gia, có lẽ năm xưa người cũng mệt mỏi quá nên mới từ bỏ Huyền Chân giáo, quay về Bồ Tát Man sống cuộc sống lánh đời! Cũng có thể là vì bạch hồ mắt xanh.
Tôi nằm trên ghế mây ở trong sân, nhắm mắt lại, không muốn để ý đến những chuyện ở xung quanh nữa. Mặc kệ Linh tộc hay là Địa ngục Cửu U, bây giờ tôi chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc!
Cơ thể vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới, tôi cứ vậy mà ngủ thiếp đi trên ghế mây!
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi cảm thấy hơi chói mắt. Đợi đến lúc từ từ mở mắt ra, tôi phát hiện lúc này đã giữa trưa, mặt trời đã cao trên đỉnh đầu.
Bây giờ trời đã bắt đầu lạnh, mặt trời sáng chói nhưng nhiệt độ không cao lắm.
Tôi dụi mắt, xốc chiếc khăn lông đắp trên người mình ra, vươn vai đứng dậy. Trong sân không có ai, không biết đã đi đâu rồi! Tôi ngủ mãi đến bây giờ, thời gian ngủ dài quá nên cả người cũng khó chịu.
Sau khi tôi hoạt động thân thể, chủ thầu và Dương lão tam cùng lúc đi vào. Bây giờ chủ thầu rất phấn khởi, vội vã chào hỏi tôi: "Lý đạo trưởng, cậu dậy rồi! Nếu cậu mệt thì ngủ tiếp đi, tôi trông cho cậu, không để ai làm phiền cậu đâu!"
Tôi khẽ lắc đầu, không thấy Trình Vũ Phi và bí thư chi bộ thôn nên hỏi bọn họ đã đi đâu. Dương lão tam nói Trình Vũ Phi đã về cục cảnh sát, lúc gần đi có nhắn tôi rằng mùa xuân năm sau sẽ đến Huyền Chân giáo tìm tôi! Bây giờ bí thư chi bộ thôn đang tiếp đãi Chính phủ và những nhà đầu tư kia. Chuyện lần này đã giải quyết viên mãn, thôn của họ cũng phải bắt đầu phát triển tiếp, kêu gọi đầu tư thương mại vào thôn!
Tôi gật đầu, sau đó lại hỏi: "Lão tam, xử lý xong cái xác chưa?"
Dương lão tam cười cười, đáp: "Anh Cửu yên tâm đi, đã xử lý xong hết rồi. Tôi đã chôn hết tro cốt của Chung Càn và những thợ nâng quan dưới quyền ông ta ở tiệm quan tài Tam Thập Lý, cũng đóng cửa tiệm quan tài rồi. Đó là nhà của họ, xem như cho họ lá rụng về cội vậy! Haizz..."
Lúc nói đến đây, Dương lão tam cũng không kìm lòng được mà thở dài, nói: "Từ nay về sau, trên đời không còn ai có thể đóng được hung quan, quan tài đồng tử và quan tài cửu long nữa! Cũng không còn những người thợ nâng quan bí ẩn. Cuối cùng bọn họ vẫn biến mất khỏi dòng sông lịch sử dài của Đạo môn!"
Điều này chỉ có thể trách chính bản thân Chung Càn có mưu đồ xấu xa nên mới dẫn đến cục diện hôm nay! Tiếc là tay nghề làm quan tài của ông ta còn chưa truyền được cho ai, e rằng sẽ giống như lời cảm thán của Dương lão tam, trên đời không còn tiệm quan tài Tam Thập Lý nữa!
Nhưng điều khiến tôi vui mừng là Dương lão tam không nói đến chuyện lão nhị và lão tứ bị giết. Với anh ta thì chuyện này chính là một kiểu trưởng thành. Sau này anh ta còn phải đối diện với nhiều chuyện gian nan hơn nữa. Chung Càn cũng nhận được báo ứng của mình, người chết rồi, thù hận cũng nên tiêu tan!
Trong lúc tôi đang đăm chiêu suy nghĩ, chủ thầu lên tiếng: "Lý đạo trưởng, tôi đã xử lý xong chuyện của những công nhân kia rồi. Việc đã đến nước này, tuy rằng bất lực nhưng tôi có thể bảo đảm cho người thân của bọn họ không lo cơm áo cả đời! Dù sao chúng tôi cũng đến từ một nơi, chỉ cần tôi còn kiếm được tiền một ngày thì tôi sẽ không bạc đãi người thân của họ!"
Trước nay tôi thường không tin lắm vào những người làm quan và buôn bán. Người làm quan có hai cái miệng, kẻ buôn bán còn tính toán chi li hơn! Tôi đã tính rồi, theo như những gì chủ thầu hứa với tôi thì lần này anh ta cần bồi thường khá nhiều tiền. Lúc đầu tôi còn cho rằng anh ta lừa mình, không ngờ rằng anh ta lại làm thế thật!
Tôi vui mừng cười cười, vỗ vai anh ta nói: "Anh đó, làm nhiều việc thiện sẽ không sai đâu, làm thiện sẽ được báo đáp! Anh có lòng thiện như thế, sau này nhất định sẽ có phúc!"
Chủ thầu nghiêm túc gật đầu, không nói nữa, tiếp đó bí thư chi bộ thôn cũng về đến. Chốc lát sau, vợ của ông ta đã làm xong bàn cơm. Chúng tôi đều đã đói, không khách sáo mà ngồi vào bàn, ăn như hổ đói!
Tôi đã quyết định trong lòng, đợi sau khi giải quyết xong những chuyện vặt vãnh này, tôi sẽ tiếp tục đi về thành phố Kiềm, sau đó đến trạm cuối cùng của chúng tôi, thôn Ma Câu!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận