Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 626: Xác chết vùng dậy giữa đường

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Sau khi ngất đi, tôi chẳng còn cảm giác được gì nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi thấy cổ mình lành lạnh, rất thoải mái. Đến khi mở mắt ra, tôi mới thấy A Cẩu đang bôi lên cổ tôi thứ gì đó.
Thấy tôi tỉnh lại, A Cẩu ngây ra thoáng chốc rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh Cửu, cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi cứ sợ cậu bị rắn đen cắn chết thật rồi!"
"A Cẩu, trong cơ thể tôi có Âm cổ của trại Cổ Miêu, còn có cả cổ Kim Tàm của cửu động thập trại, có thể nói là bách độc bất xâm đấy! Tuy độc của loài rắn đen này rất lợi hại, nhưng không làm tôi bị thương nổi đâu, tôi ngất đi là do lúc nãy anh làm đầu tôi đập vào tảng đá đấy!" Tôi tức mình trừng anh ta một cái. A Cẩu lập tức lúng túng đưa tay ra sau gáy, giọng phân trần: "Xin lỗi anh Cửu, tôi không chú ý đến độ cao của hang núi kia, lúc đó lại cuống quá nên chỉ nghĩ đến chuyện cõng cậu ra ngoài!"
"Không sao!" Tôi bất lực lắc đầu, sau đó đưa tay lần mò vị trí đỉnh đầu mình. Không sờ thì không sao, sờ rồi mới phát hiện ra đỉnh đầu mình đang u một cục, ấn nhẹ vào là đau muốn chết.
Tôi xuýt xoa một hơi, bấy giờ mới phát hiện ra A Cẩu đã dốc hết đan dược mà Lý Tiêu Vũ cho anh ta, thậm chí còn dùng khá nhiều vào vết thương trên cổ tôi.
Bảo sao tôi lại thấy vết thương trên cổ dễ chịu thế, hóa ra là do đã dùng không ít đan dược giá cao trên trời.
Từ đầu đến cuối A Cẩu đều có vẻ lúng túng không dám nhìn tôi. Tôi cười, chuyển sang đề tài khác: "Phải rồi, A Cẩu, rắn đen trong đó sao rồi?"
"Anh Cửu, nhắc đến cũng lạ thật. Sau khi chúng ta chạy ra khỏi cái hang mộ phong táng đó thì chúng đều không đuổi theo nữa!" A Cẩu giải thích.
"Ừ." Tôi gật đầu: "Đám rắn đen kia đều rất quái dị, bị chém thành hai nửa rồi vẫn có thể sống được. Phải nghĩ cách đưa xác của bốn người kia ra ngoài!"
A Cẩu đứng phắt dậy xung phong: "Anh Cửu, để tôi đi cho!"
Tính tình A Cẩu ngay thẳng, nói xong là làm, vừa dứt lời đã định xông thẳng lên.
Sao tôi có thể để anh ta đi vào trong đó được, bèn vội vã gọi anh ta lại: "A Cẩu, anh quay lại đây cho tôi! Trong đó còn có rắn đen, nếu như anh bị cắn thì Đại La thần tiên cũng không cứu được anh đâu! Ở yên bên ngoài canh giữ cho tôi, tôi đi vào cõng họ ra!"
Bách độc bất xâm, đây chính là ưu thế của tôi!
"Anh Cửu, vậy cậu nhớ cẩn thận đấy nhé!" A Cẩu dặn dò xong, tôi liền cầm đèn pin theo rồi vào trong hang một lần nữa.
Lần này được coi như là xe nhẹ chạy đường quen, đèn pin vừa chiếu vào bên trong là tôi có thể nhìn rõ được tình hình ở trong đó. Trên mặt đất chỉ còn lại nửa thân dưới của rắn đen, còn nửa thân trên có đầu rắn thì không thấy đâu nữa.
Loài rắn đen này thích bóng tối, có lẽ đã trốn vào trong các khẽ hở của vách núi rồi. Mà loài rắn này quả đúng là rất quái dị, bị chém thành hai nửa rồi mà phần đầu kia vẫn có thể sống được!
Phần đuôi rắn cũng vẫn đang động đậy, chỉ tiếc là không có đầu, nên chúng cứ bò loạn xạ khắp nơi như con ruồi không đầu.
Tôi cũng không dám trì hoãn thêm, bèn cõng thi thể của cha Phương Bình An trước. Người sau khi chết đều rất nặng, tôi chỉ có thể cõng từng người một ra ngoài.
Tôi ngậm đèn pin ở trong miệng, nhanh chóng đi ra ngoài hang. Phải cõng một cái xác ở cái nơi đen thùi lùi này, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Hơn nữa, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tôi. Tiếng chân này mang theo tiếng vang, một tiếng rồi lại một tiếng, không ngừng quanh quẩn, tựa như mãi mãi sẽ chẳng dừng lại vậy.
Lúc đầu tôi còn không nghĩ ra, thế nhưng sau khi đi được một đoạn, tôi bắt đầu thấy sởn da đầu. Bởi vì tiếng bước chân vọng lại không phải chỉ có một, hay nói cách khác, bên trong hang núi này, ngoại trừ có tiếng vang bước chân của tôi ra thì còn có cả của những người khác!
Đây không phải là chứng nhạy cảm nghề nghiệp, mà là tôi nghe được tiếng vọng bước chân của những người khác thật. Hơn nữa tiếng vang này còn ở ngay sau lưng tôi. Nói cách khác là có người đi theo sau lưng tôi!
Thế nhưng trong hang núi này ngoại trừ ba bộ thi thể ra thì làm gì còn người sống nào!
May mà đã từng trải qua nhiều chuyện như thế này nên cũng gần như không còn cảm giác gì nữa. Tôi thầm hít sâu một hơi, không vội vã quay đầu lại mà cố tình bước chậm lại.
Hơn nữa, tôi lại còn nhón chân mà đi nên bước chân của tôi sẽ không phát ra tiếng.
"Bình... bịch..."
Thế nhưng tiếng bước chân bình bịch vẫn cứ xuất hiện. Lần này nghe được rõ hơn, chúng ở ngay phía sau tôi. Tôi cố gắng cúi đầu xuống thấp, đồng thời chiếu đèn pin xuống đất.
Khi vừa chiếu đèn pin xuống, tôi phát hiện đi theo phía sau tôi có ba cái bóng. Chúng chỉ cách tôi khoảng một mét, tư thế đi rất kì quặc, kiểu vung tay vung chân cùng một hướng.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là ba cái xác kia đã vùng dậy rồi.
Nhận ra được điều này, tôi bèn lặng lẽ cắn nát đầu ngón tay trỏ. Để đối phó với những thứ tà vật như xác chết vùng dậy này, cách tốt nhất chính là lấy máu ngón trỏ điểm lên ấn đường của chúng. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó phải là thân đồng tử mới được!
Tôi không ra tay ngay mà muốn dẫn dụ chúng đến vị trí cửa động rồi mới ra tay sau. Dù sao hang núi này đã bắt đầu hẹp rồi, cách vừa nói lát nữa chắc chắn sẽ không áp dụng được.
Thế nhưng sau khi đi thêm được mấy bước, tôi phát hiện ra có điều không bình thường. Ba cái xác vẫn đi theo tôi, nhưng cái xác mà tôi đang cõng lấy này bỗng càng ngày càng nặng.
Giống như không phải đang cõng một cái xác mà là một tảng đá nặng trăm cân vậy! Lúc đầu thì không có cảm giác gì, nhưng giờ đi được một quãng rồi, tôi phát hiện ngay cả chân cũng không bước nổi nữa.
Chân nặng như đeo chì, mỗi một bước đi đều cực kỳ khó khăn.
Xác đè người! Tôi có thể cảm nhận được những cái xác này không muốn tôi sống sót đi ra ngoài. Chỉ tiếc là chúng lại không biết rằng tôi chính là đạo sĩ.
Tôi giả vờ tiếp tục đi về hướng cửa hang, lúc này tôi có thể cảm nhận được thi thể mà tôi cõng trên lưng đã có phản ứng. Tay hắn bất giác ôm lấy cổ tôi. Cái cảm giác lạnh thấu xương đó khiến tôi không nhịn được phải rùng mình, da gà da vịt trên người đều thi nhau nổi hết cả lên.
Sức nặng của thi thể ngày càng đè xuống, tôi sắp không cõng nổi nửa rồi. Từ đây đến cửa hang còn khoảng ba, bốn mét nữa. Tôi đã có thể nhìn thấy A Cẩu, nhưng anh ta không nhận ra tình hình phía sau lưng tôi.
Những thi thể này không phải không có ý thức, chúng biết trốn ở sau lưng tôi lặng lẽ đi ra theo.
Chắc chắn tôi không thể kiên trì cho đến lúc ra được đến cửa hang. Tôi vẫn chưa động thủ, là bởi vì tôi muốn biết tại sao xác chết lại vùng dậy, chứ đối phó với họ có lẽ là một chuyện dễ dàng thôi.
Nhưng tôi cảm thấy, tình hình trong cái hang mộ phong táng này không hề đơn giản, nhất định còn có bí mật đằng sau.
Chân càng ngày càng nặng. Cái xác trên lưng cũng phải nặng đến cả tạ rưỡi rồi. Thật sự là không cõng nổi nữa, nên lúc này tôi mới điểm máu ở đầu ngón tay mình lên trên đùi hắn.
Thi thể trên lưng rùng mình như bị điện giật, sau khi run cầm cập một trận thì cái tay đang ôm lấy cổ tôi đã buông lỏng ra nhiều.
Quan trọng hơn là thi thể cũng bớt nặng hơn. Trên người đã không còn áp lực đè ép nữa, lúc này tôi cũng chẳng để ý được điều gì khác nữa, vội vàng xông ra ngoài và kêu lên: "A Cẩu, mau hỗ trợ, bắt chúng lại giúp tôi!"
A Cẩu lúc này còn đang nghiên cứu củ nhân sâm rừng trong tay, nào chú ý đến tình hình của tôi. Thấy tôi đột nhiên lao ra, anh ta đứng sững ra rồi nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lúc này tôi đã ném thi thể trên lưng xuống dưới đất, nhân lúc thi thể này còn chưa đứng dậy, tôi nhanh chóng điểm máu trên đầu ngón tay mình lên trán hắn. Thi thể ngay lập tức đã đứng nguyên lại tại chỗ.
Vừa giải quyết thi thể này, ba thi thể khác cũng vọt từ trong hang ra ngoài cửa. Trong đó có hai thi thể đánh thẳng về phía tôi, tốc độ nhanh kinh người, như thể quả bom bằng thịt người đang ập đến vậy.
Tôi không dám lùi về phía sau, vì như vậy sẽ đụng vào A Cẩu. Thế nên tôi đành phải nằm thẳng xuống đất, duỗi hai chân lên, chống lại được hai thi thể đang định nhào đến này.
Thi thể của họ quá nặng, hai chân tôi sắp không chịu được nữa. Khi hai chân tôi bị đè xuống một chút là họ cũng ép xuống theo, hai tay còn vươn thẳng về phía cổ tôi.
Tôi vội vàng lấy tay tách tay họ ra, nhanh như chớp điểm lên trán họ. Máu ở đầu ngón tay vừa điểm lên, hai thi thể này tức thì đều đứng hình nguyên tại chỗ.
Chân tôi dồn sức, nâng hai cái xác lên xong, tôi vội vàng lăn sang bên cạnh một vòng, vừa hay thoát khỏi họ. Đến khi tôi đứng dậy thì trông thấy A Cẩu đang đuổi theo một thi thể khác.
Tôi ngớ người ra, vội vã kêu lên: "A Cẩu, anh đang làm gì đấy?"
A Cẩu quay đầu lại đáp: "Anh Cửu, cái thi thể này giật mất nhân sâm rừng rồi!"
"Sao cơ? Thi thể giật mất nhân sâm rừng rồi á?" Anh ta nói vậy khiến tôi càng hoang mang, vô thức phải hỏi lại một câu.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa, thi thể kia đã nhảy thẳng xuống dưới vách núi. Không ai ngờ rằng thi thể này sẽ nhảy xuống vách núi, chẳng ai chú ý cả.
A Cẩu đứng trên vách đá cheo leo, đưa mắt nhìn xuống dưới, ngay lập tức định nhảy xuống đuổi theo. Nhưng chúng tôi không biết tình hình bên dưới vách núi ra sao, bèn vội vàng gọi lại: "A Cẩu, quay về, đừng đuổi nữa!"
"Haizz!" A Cẩu ảo não vỗ đùi một cái rồi giải thích: "Anh Cửu, đều tại tôi sơ suất quá, không ngờ rằng thi thể kia còn có thể cướp được nhân sâm rừng!"
"A Cẩu, cái này cũng không trách anh được. Lúc trước tôi đã thấy chuyện này có gì đó là lạ, giờ xem ra quả nhiên tôi đã đoán đúng. Những xác chết biết vùng dậy này có linh trí, còn cướp được nhân sâm rừng đi. Vậy chứng tỏ là nhân sâm rừng này rất quan trọng, nếu không thì đã không dùng thi du và máu tươi để trồng nhân sâm rừng. Nói cách khác, có người hoặc là có thứ gì đó muốn có nhân sâm rừng này!" Hiện giờ tôi không cảm thấy tiếc nuối lắm, ngược lại còn rất hân hoan.
Chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, sau lưng chắc chắn có điều mờ ám...
A Cẩu nhìn chung cũng đoán được ý của tôi, anh ta cất tiếng hỏi: "Anh Cửu, vậy giờ chúng ta đuổi theo nó ư?"
"A Cẩu, không phải vội!" Tôi bật cười, trong đầu đã có dự tính sẵn: "Phải xử lý những thi thể này trước đã, chờ xử lý xong, chúng ta sẽ từ từ đi tìm thứ mờ ám ở đằng sau câu chuyện này! Yên tâm đi, hắn không chạy thoát được đâu!"

Bình Luận

0 Thảo luận