Cách dùng người giấy để đổi mệnh này tôi cũng từng được tiếp xúc. Có những người có tiền không muốn chết, hoặc là muốn sống thêm vài năm, đều sẽ tìm một thợ làm vàng mã có đạo hạnh cao, dùng người giấy đổi mệnh để họ được sống thêm vài năm.Trước đây tôi cũng từng bị âm binh câu hồn, lúc đó lão Diệp đã dùng người giấy để thay đổi mệnh cho tôi, có như thế mời lừa được âm binh câu hồn.
Âm binh hoặc quỷ sai chỉ biết tên và địa chỉ của người sắp chết chứ không hề biết dung mạo của họ. Dùng người giấy, viết họ tên, bát tự, ngày sinh tháng đẻ của người sắp chết, sau đó thợ làm vàng mã vẽ mắt lên cho người giấy là có thể lừa được âm binh quỷ sai thông thường.
Nhưng người của địa phủ đâu phải kẻ ngốc, đâu dễ dàng mà qua mắt được họ. Ngoại trừ những cách đó ra, điều quan trọng nhất là còn phải hối lộ âm binh quỷ sai.
Có tiền là có thể sai khiến được cả ma quỷ, chỉ cần âm binh hay quỷ sai nhận tiền hối lộ là họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Coi như Diêm Vương gia tra ra thì họ cũng có thể giải thích là họ bị người giấy phù phép qua mắt.
Nhưng cách để người giấy đổi mệnh này chỉ đối phó được với quỷ sai thông thường. Mà tôi thì khác, là Phán quan đích thân điểm danh đến câu hồn tôi. Những trò đổi mệnh bình thường thì làm sao có tác dụng được chứ!
Vương Lỗi nhìn thấu tâm tư của tôi, bật cười: "Anh Cửu, thợ làm vàng mã không chỉ có mỗi ngón nghề đó, nói không chừng khéo lại có cách khác thật. Ngay cả con lừa trọc Địa Tạng vương cũng lén giúp chúng ta rồi, chúng ta tuyệt đối không được bỏ cuộc. Chỉ cần có một chút cơ hội thôi, chúng ta cũng đều phải thử!"
Giờ chẳng còn cách nào, chỉ đành xem ông thợ làm vàng mã xem sao vậy. Tôi gật đầu đồng ý rồi cùng Vương Lỗi đi xuống núi. Vừa mới đi từ cuối làng vào, Dương lão tam đã trông thấy tôi, vội vàng chạy lại hỏi: "Anh Cửu, cậu đi đâu thế? Cô Y Y khóc dữ lắm, đang đi khắp nơi tìm anh đấy!"
Vừa nghe nhắc đến Lâm Y Y, tim tôi bất giác quặn lại. Tôi ra đi không một lời từ biệt như thế, quả là quá tàn nhẫn với cô ấy.
Tôi khẽ cười, nói qua loa: "Không có chuyện gì, tôi với Lỗi gia nghiên cứu thuật phong thủy ở sau núi mà thôi, phải rồi, Y Y giờ đang ở đâu?"
"Chắc là đang ở trong phòng, anh Cửu mau đi xem thế nào đi!"
"Ừ." Tôi đáp lại, sau đó lập tức chạy về phía phòng của Lâm Y Y. Lúc đến cửa, Vương Lỗi kéo tôi lại, dặn dò: "Anh Cửu, lát nữa Lỗi gia tôi sẽ đưa ông thợ làm vàng mã đến nhà văn hóa thôn, cậu nói chuyện xong với Y Y thì phải qua đó ngay lập tức, tuyệt đối không được chậm trễ!"
"Được!" Dứt lời, tôi đi thẳng vào trong nhà. Không nhìn thấy Lâm Y Y ở nhà chính, tôi liền vòng đến căn phòng ở phía hậu viện. Tôi khe khẽ đẩy cửa, trông thấy Lâm Y Y đang nằm ngoài trên chiếc bàn tròn, thoạt nhìn như đang ngủ thiếp đi.
Tôi đi tới vỗ nhẹ vai Lâm Y Y, cô ấy ngay lập tức liền tỉnh lại. Vừa nhận ra người vỗ vai là tôi, cô ấy giật mình sửng sốt, sau đó còn dụi dụi mắt như không tin vào mắt mình. Sau khi xác nhận đó là tôi xong, cô ấy mới vội ôm chầm lấy hỏi: "Anh Cửu, anh đã đi đâu thế? Y Y sợ lắm, sợ anh ra đi không một lời từ biệt!"
"Ngốc ạ!" Tôi vuốt phần tóc mái trước trán của cô ấy rồi nói: "Y Y, anh Cửu không đi đâu cả, chỉ là tối qua đến sau núi để nghiên cứu phong thủy với Lỗi gia, xem xem có thể thay đổi phong thủy của thôn Ma Câu này hay không thôi, nên mới về muộn!"
"Là thế à!" Nghe tôi giải thích xong, Lâm Y Y mới mỉm cười, vừa lau nước mắt vừa nói: "Anh Cửu, sau này anh đi đâu, em sẽ theo anh đến đó. Nếu như anh dám rời đi mà không nói tiếng nào, em sẽ khiến cho anh không bao giờ tìm được em nữa!"
"Ngốc ạ, còn chưa cưới vào cửa đã dữ như vậy rồi?" Tôi bật cười, ôm chặt lấy Y Y, "Y Y, chỉ cần anh Cửu còn sống, anh nhất định sẽ không rời xa em!"
"Dạ vâng." Lâm Y Y ngoan ngoãn đáp lại, cọ má vào lồng ngực tôi một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Anh Cửu, anh có đói không? Để em đi chuẩn bị đồ ăn cho anh."
"Anh không." Tôi lắc đầu cười: "Y Y, anh Cửu giờ vẫn chưa ở lại với em được, phải đi xử lý chút chuyện trong thôn. Đợi xử lý xong rồi anh sẽ lại về nói chuyện với em nhé!"
"Dạ." Lâm Y Y hiểu ý gật đầu, còn dặn dò tôi đừng làm việc quá sức. Sau khi dặn dò cô ấy xong, tôi mới bước ra khỏi phòng. Đã nói chuyện ổn thỏa với Lâm Y Y rồi, tôi không còn gì để lo lắng nữa.
Đệ tử Đạo môn trong thôn giờ cũng không rảnh rồi, ai cũng đang tất bật khôi phục lại nguyên trạng của thôn Ma Câu. Giờ người trong thôn nhiều, nên trông thôn cũng có sức sống hơn hẳn, không giống thôn quỷ lúc trước, ngay cả âm binh cũng không dám tới.
Đến khi tôi đi đến nhà văn hóa thôn, vừa khéo trông thấy Dương lão Thất đang đứng gác cổng. Nhìn thấy tôi đi đến, anh ta lập tức mở cửa cho tôi vào, miệng thì nói: "Anh Cửu, Lỗi gia và lão tiên sinh đang chờ anh ở bên trong!"
"Ừ." Tôi gật đầu, đoạn dặn dò anh ta: "Lão Thất, chúng tôi cần bàn việc quan trọng ở bên trong. Lát nữa bất kể là ai đến cũng không được để cho người đó đi vào. Cho dù là Y Y có đến, anh cũng phải báo trước cho tôi biết."
"Anh Cửu cứ yên tâm đi!" Dương lão Thất vỗ ngực đảm bảo, sau đó tôi mới bước vào nhà văn hóa thôn. Xương trắng bên trong đã được đem đi chôn cất, Vương Lỗi và ông thợ làm vàng mã đã an vị trên ghế.
Tôi thấy sắc mặt của ông thợ làm vàng mã có chút nghiêm trọng, có lẽ ông ta cũng không có cách nào.
Sau khi tôi ngồi xuống bên cạnh họ, ông thợ làm vàng mã mới mở miệng nói: "Sơ Cửu, ban nãy Lỗi gia đã kể chuyện của cậu cho tôi biết rồi. Chỉ là, chuyện liên quan đến bắt giam số mệnh này, cậu nên nói sớm cho tôi biết chứ!"
"Haizz!" Tôi thở dài: "Lão tiên sinh, tôi làm vậy cũng là vì không muốn để mọi người phải lo lắng. Hơn nữa, Phán quan sẽ đích thân điểm danh rồi đến câu hồn tôi, nếu như tôi nói cho những người khác biết, Phán quan sẽ xuống tay với họ!"
Ông thợ làm vàng mã hơi gật đầu: "Thật không dám giấu, tôi từng xử lý những chuyện như thế này cho rất nhiều người, nhưng chưa từng nghe nói Phán quan sẽ đích thân đến dương gian để câu hồn cả. Xem ra Phán quan nhất định phải bắt cậu xuống địa ngục. Thế này thì cách dùng người giấy đổi mệnh như bình thường sẽ không có tác dụng, vì chuyện này rất rắc rối!"
Ông thợ làm vàng mã vừa dứt lời, Vương Lỗi liền hỏi: "Lão tiên sinh, ông nói thẳng đi, rốt cuộc là có cách nào hay không?"
"Cách thì có..." Ông thợ làm vàng mã nói đến đây chợt dừng lại, vẻ mặt ra chiều khó xử, ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
Vương Lỗi nhướng mày, thúc giục: "Nói thì nói lẹ lên coi, làm cho Lỗi gia tôi thấp thỏm nãy giờ! Nếu không phải do con lừa trọc Địa Tạng vương ngăn cản, thì địa phủ vẫn chưa có người nào có thể câu hồn anh Cửu đi đâu!"
Tôi cũng đang nhìn ông thợ làm vàng mã, nếu như ông ta có cách thật, vậy thì tôi cũng muốn sống tiếp. Tôi gật đầu với ông thợ làm vàng mã, ra hiệu cho ông ta nói tiếp.
"Được rồi." Ông thợ làm vàng mã nói tiếp: "Cách thì có, nhưng nếu như bị địa phủ biết, thì cái giá phải trả rất lớn, e là một mạng đổi một mạng. Nhưng nếu như có thể che giấu được là sẽ thành công! Cách này chỉ có người trong dòng chúng tôi mới lưu truyền xuống, ấy là hồi bé tôi phạm phải cấm kỵ, âm binh muốn đến câu hồn, sư phụ tôi đã dùng cách đó để tôi sống tiếp. Nhưng chuyện này tôi chưa từng kể với ai, sợ là sẽ làm liên lụy đến sư phụ!"
Tôi thấy ông thợ làm vàng mã nói chuyện thận trọng như thế nên cũng không có ý ngắt lời, chờ ông ta tự nói. Lúc này ông thợ làm vàng mã cũng không hoảng hốt, thong thả cuốn một điếu thuốc rồi châm lửa hút, mãi sau mới nói tiếp: "Cách này là cách cổ, gần như là đã thất truyền, người biết cách cũng không nhiều. Đó là phải làm loạn thời gian của Sơ Cửu ở âm tào địa phủ, nhân lúc thời gian sai lệch thì cứu Sơ Cửu về. Chỉ cần Sơ Cửu qua được chênh lệch thời gian của cúng tuần đầu và tuần thứ hai, địa phủ làm xong thủ tục là sẽ không quay lại tìm cậu nữa."
"Cách thì là như thế, đến lúc đó Phán quan đến câu hồn, chúng ta không được ngăn cản họ. Cứ để họ câu hồn của Sơ Cửu đi, sau đó chúng ta sẽ làm một đám tang giả cho Sơ Cửu để qua mắt họ, để họ cho rằng Sơ Cửu đã mồ yên mả đẹp. Theo quy củ của địa phủ, đến ngày cúng tuần đầu, cũng chính là đêm hồi hồn, địa phủ sẽ có người giải hồn phách của Sơ Cửu về. Đến lúc đó, chúng ta sẽ hối lộ quỷ sai, nhất định phải để họ nhận hối lộ, như thế mới có thể bịt miệng họ được. Sau đó, chúng ta lại chờ đến cúng tuần thứ hai, đến lúc này, hồn phách của Sơ Cửu sẽ lại trở về một lần nữa, nhưng sẽ biến thành một loài động vật, ví dụ như côn trùng hoặc là bướm đêm. Đến lúc đó chúng ta cần phải chuẩn bị trước uế vật, chính là băng vệ sinh của phụ nữ. Sau đó tiếp tục hối lộ quỷ sai, rồi chuẩn bị trứng gà nhuộm đỏ đã bóc vỏ, thêm mấy vại rượu mạnh nữa!"
"Hơn nữa miệng vại nhất định phải cực nhỏ, khi nhét trứng gà vào phải vừa khít, nhưng lại không thể để cho trứng gà rơi ra. Quỷ sai áp giải hồn phách thích nhất là trứng gà nhuộm đỏ đã được bóc vỏ. Muốn ăn được quả trứng đó thì phải uống cho hết rượu. Chờ sau khi bọn họ say khướt rồi thì đi tìm Sơ Cửu lúc đó đã biến thành côn trùng, rồi giấu vào trong băng vệ sinh. Quỷ sai không tìm được hồn phách, đến khi hừng đông, họ nhất định phải trở về âm tào địa phủ. Đến lúc đó tôi sẽ dùng người giấy để qua mắt quỷ sai. Lúc đó họ uống say, sẽ không phân biệt được ba hồn bảy vía hay là người giấy. Nếu thuận lợi, Sơ Cửu sẽ được sống lại, nhưng nhất định phải dùng chân khí để bảo vệ thể xác của Sơ Cửu, không thể để cho thân thể lạnh đi, nếu không thì cho dù có đưa được hồn phách về cũng không thể cứu được!"
Nghe thấy cách này, Vương Lỗi kích động đến mức đứng bật dậy, vỗ tay khen tấm tắc: "Lão tiên sinh, hay, cách này quả nhiên là rất hay! Như thế này thì Lỗi gia tôi cũng không cần phải ra tay nữa. Khá lắm, cứ làm theo cách như vậy đi! Lão tiên sinh, giờ hai chúng ta đi chuẩn bị những thứ cần thiết. Còn về Sơ Cửu, cậu đi giải thích rõ cho Y Y đi, không thì lại gặp phiền phức đấy!"
Tìm được cách sống sót rồi, trong lòng tôi cũng dấy lên hi vọng một lần nữa. Tiễn Vương Lỗi và lão tiên sinh xong, tôi thầm nghĩ, phải đi giải thích cho Y Y thật rõ ràng mới được! Sau đó là chờ đến canh ba, Phán quan đến câu hồn...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận