"Thứ gì?" Nghe được lời của anh Hà, tôi vội vàng truy hỏi. Nghĩ thầm những thứ dơ bẩn kia không vào được, nhất định là vì thứ đồ mà những lão đạo sĩ kia để lại!
"Mọi người đi theo tôi!" Anh Hà không nói rõ mà dẫn chúng tôi đến sân sau.
Sân sau có rất nhiều phòng, bởi vì thời gian dài không có ai ở nên rất nhiều phòng đã giăng đầy mạng nhện. Đến lúc bước đến căn phòng cuối cùng, anh Hà mới dừng bước.
Mà lúc này tôi cũng nhìn thấy trên xà nhà và trên cửa sổ đều có dán bùa trừ tà. Nhưng sau khi trải qua thời gian lâu dài, mực đỏ trên bùa trừ tà đã phai màu.
Những lá bùa trừ tà này gần như không còn bất kỳ tác dụng gì, nhưng chúng vẫn dán sát trên cửa sổ. Chứng tỏ thường ngày người nhà họ không tiến vào căn phòng này.
"Hai vị đạo trưởng, năm đó họ đã ở trong căn phòng này. Sau khi họ rời đi, cha tôi đã dặn tôi rằng tuyệt đối không được bước vào căn phòng này! Từ nhỏ tôi luôn nghe lời cha mình, bởi vậy cũng không dám vào trong. Đã mấy chục năm trôi qua, không biết trong phòng này có thay đổi gì không nữa!"
Từ trong lời của anh Hà, tôi biết anh ta không tiến vào trong căn phòng này. Trong lòng tôi bắt đầu buồn bực, năm đó vì sao đám đạo sĩ kia lại để lại đồ trong căn phòng này?
Thân phận của họ đã rõ, chính là những tiền bối đi truy sát Âm Dương đạo Nhật Bản năm đó! Họ là tổ chức tự phát, cũng là anh hùng của Đạo môn.
Hơn nữa rốt cuộc mục đích năm đó của họ là gì? Lẽ nào thật sự có liên quan đến bí mật phía sau đạo giáo sao?
Nghĩ đến những điều này, cơn tò mò trong tôi lại càng tăng lên. Tôi đưa tay đẩy cửa ra trước, chẳng dùng nhiều sức nhưng lại nghe tiếng cọt kẹt vang lên, không ngờ cánh cửa lại bị tôi đẩy hỏng luôn.
Cánh cửa này không mở ra suốt mấy chục năm, đương nhiên đã mục nát. Nhưng tôi không ngờ rằng bản thân lại đẩy cả cánh cửa lên. Tiếng ầm vang lên, cửa rơi xuống đất rồi vỡ ra thành từng mảnh.
Bụi bặm bị hất lên càng khiến tôi vô thức lùi lại mấy bước. Tôi giơ tay quạt mấy lần trong không khí mới thổi bay được bụi bặm phả vào mặt mình.
Đợi đến lúc bụi bặm rơi xuống hết, tôi mới nhìn vào trong phòng. Chỉ là bên trong quá tối, hơn nữa hình như còn không có cửa sổ nên chẳng thấy được gì.
Tôi bảo anh Hà đi tìm nến, châm nến xong thì tôi dẫn đầu vào trong! Vừa vào trong phòng, tôi liền ngửi thấy mùi mốc. Mùi này rất nặng, cũng rất gay mũi.
Hơn nữa hình như căn phòng này chưa từng thông gió, tôi chỉ hít thở vài lần đã thấy nghẹt thở và tức ngực!
A Cẩu nhạy cảm nhất với mùi hương. Sau khi vào phòng, tôi liền thấy anh ta vẫn luôn cau mày. Còn chưa vào trong, A Cẩu nhìn về phía tôi, nói: "Anh Cửu, để căn phòng này thông gió trước đi, chứ ở trong đây thời gian dài sẽ nghẹt thở!"
Tôi cũng thấy hơi choáng váng, gật đầu rồi lui ra ngoài. Tôi ở bên ngoài nhìn bố cục của căn phòng, lẽ ra căn phòng này phải có cửa sổ mới đúng.
Nhưng bên trong đen khịt, chẳng thấy có tia sáng, giống như hoàn toàn bị lấp kín vậy.
Đợi gần mười phút, A Cẩu vào trong trước để thăm dò, nói bên trong không sao thì chúng tôi mới vào trong lần nữa. Sau khi đi vào, tôi hết hồn vì cảnh tượng bên trong.
Không phải là vì khủng khiếp, mà là vì cách trang trí trong căn phòng này thực sự quá kỳ lạ. Bốn vách tường trong căn phòng này đều dùng vải vàng đắp lên, trên vải vàng đều là bùa văn được viết bằng mực đỏ.
Không chỉ là bùa văn mà còn có một dòng chữ thảo. Ở chính giữa vài tấm vải vàng còn thấy được không ít cái tên.
Ngoài ra còn có một cái tủ treo quần áo, một cái giường và một cái bàn. Trong phòng toàn là mạng nhện, tấm vải vàng bay lên thì tro bụi liền rơi xuống.
"Anh Cửu, những thứ dơ bẩn kia không dám vào đây hình như là vì bùa văn trên vải vàng. Chắc chắn năm đó những tiền bối kia không có thời gian, bởi vậy mới dùng cách thế này để bảo vệ cả nhà anh Hà!" A Cẩu quan sát một lúc rồi cất tiếng.
Tôi gật đầu không nói, bị thu hút bởi chữ viết trên tấm vải vàng ở chính giữa. Tôi cầm ngọn nến đi tới, giơ lên soi mới thấy rõ chữ viết trên đó.
"Lần này bốn mươi hai người tu đạo chúng tôi đến Côn Luân Tây Vực là vì ngăn cản giặc Oa hủy nền móng của Hoa Hạ! Nền móng Hoa Hạ liên quan đến sự sinh sôi phát triển của nước ta, quyết không thể để giặc Oa hủy diệt. Đây là bí mật của Hoa Hạ chúng ta, cũng bí mật mà người tu đạo Hoa Hạ nhất định phải bảo vệ. Nền móng còn thì Hoa Hạ còn. Nền móng mất thì Hoa Hạ mất. Lần này vào đó, thề phải chôn sâu giặc Oa dưới lòng đất! Những thứ lưu lại trong căn phòng này đều là học vấn suốt đời chúng tôi. Nếu người hữu duyên tìm tới đây, hy vọng mọi người có thể mang những thứ chúng tôi để lại về Đạo môn. Chúng tôi cũng hi vọng người tu đạo có thể gánh vác trách nhiệm này, bảo hộ nền móng Hoa Hạ... Long mạch chính của Hoa Hạ! Ngày sau nếu giặc Oa còn chưa hết hy vọng, còn muốn xâm phạm long mạch Hoa Hạ ta. Bất kể giặc Oa có bao nhiêu người, chúng ta nhất định phải khiến chúng có đi mà không có về!"
Sau câu nói này là một loạt cái tên, những cái tên này đều là do từng vị tiền bối viết lên. Họ làm vậy là vì bày tỏ quyết tâm thề sống chết bảo vệ Hoa Hạ.
Suốt bốn mươi hai cái tên, kiểu chữ lưu loát, khiến tôi thấy mà sôi trào nhiệt huyết. Giờ phút này, tôi là người tu đạo Hoa Hạ, trong lòng ngoại trừ kiêu ngạo thì là tự hào!
Mà mãi đến tận bây giờ, cuối cùng tôi cũng coi như đã hiểu ra. Bí mật họ muốn bảo vệ, dùng tính mạng để bảo vệ chính là long mạch chính của Hoa Hạ.
Bí mật phía sau tam đại phái Đạo giáo là long mạch chính của Hoa Hạ. Nếu như tôi đoán không sai, tín vật chưởng giáo của tam đại giáo phái Đạo môn chắc chắn có liên quan đến long mạch chính của Hoa Hạ.
Bộ phận Đặc Biệt và những tiền bối kia của Đạo môn, họ dùng cách như vậy là để bảo vệ bí mật này mãi mãi. Long mạch chính liên quan đến vận mệnh Hoa Hạ chúng tôi. Nếu năm đó bọn chúng phá huỷ long mạch thì cũng sẽ không có Hoa Hạ bừng bừng sức sống như bây giờ!
Nhưng tôi không thể ngờ được rằng nhà của Vương Lỗi lại ở đây. Nói cách khác, ngoại trừ tam đại giáo phái biết vị trí của long mạch chính, Vương Lỗi chính là bản đồ sống.
Nhưng tôi không nghĩ ra một điều, Vương Lỗi là người của gia tộc thượng cổ thì sao lại xuất hiện ở nơi khởi nguồn long mạch?
Đương nhiên anh Hà không hiểu mối quan hệ trong những việc này, chỉ tò mò quan sát đồ vật trong phòng. Trong lòng A Cẩu đã sớm kích động không thôi, nhưng ở trước mặt anh Hà, anh ta vẫn cố nén lại, hơn nữa còn nghĩ cách đẩy anh Hà đi nơi khác, nói: "Anh Hà, anh có thể đi chuẩn bị chút đồ ăn cho chúng tôi được không? Sau khi ăn no, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai sẽ giúp anh giải quyết chuyện quỷ chú!"
"Được rồi, để tôi đi làm!" Anh Hà chẳng suy nghĩ gì nhiều, vội đồng ý rồi đến nhà bếp làm đồ ăn cho chúng tôi.
Đợi anh ta đi khỏi, A Cẩu đột nhiên hít một hơi, nói: "Anh Cửu, vốn dĩ những tiền bối này đều chết vì bảo vệ long mạch. Chẳng trách sư phụ tôi vẫn căm hận người của Âm Dương đạo, cuối cùng giờ tôi mới hiểu được!"
"Ừm." Tôi gật đầu, đáp: "Năm đó chiến sự cấp bách, giặc Oa không thể đánh thắng được nên mới dùng sức mạnh của Âm Dương đạo! Long mạch liên quan đến vận mệnh Hoa Hạ chúng ta, nếu bọn chúng tìm được long mạch, chặt đứt long mạch thì vận mệnh của Hoa Hạ chúng ta sẽ mất hết. Bọn chúng quả thật đã nghĩ rất chu toàn, chỉ tiếc lại gặp phải người tu đạo Hoa Hạ chúng ta. Họ không phải là kẻ sợ chết, cũng không phải là loại người nhát gan, họ tự phát thành tổ chức, liều mạng bảo vệ long mạch. Họ mới thật sự là anh hùng vô danh, chỉ tiếc người ngoài còn chẳng biết đến tên của họ. Nếu không phải hôm nay có duyên nhìn thấy những cái tên này, e rằng những anh hùng vô danh này sẽ không bao giờ được biết đến!"
A Cẩu ừ một tiếng, nói: "Anh Cửu, lát nữa tôi sẽ ghi lại tất cả tên của họ, sau này làm linh vị rồi cung phụng mãi mãi. Họ không chỉ là ân nhân cứu mạng của sư phụ tôi, còn là anh hùng của Hoa Hạ!"
Tôi đồng ý với yêu cầu của A Cẩu, để anh ta ghi lại những cái tên của các anh hùng này. Còn đạo thuật mà họ để lại thì tôi cũng để A Cẩu cất hết đi.
Mà giờ phút này, trong lòng tôi ngoại trừ sự tự hào thì chính là cảm khái. Câu chuyện về những anh hùng này khiến tôi nghĩ đến những anh hùng vô danh trong trận đấu pháp Trung Thái năm tám mươi ba.
Hài cốt của họ chôn sâu trong lòng sông Hắc Thủy, không ai biết tên của họ, không ai biết họ đến từ đâu. Điều duy nhất mà chúng tôi biết được là họ đều là đạo sĩ Hoa Hạ.
Họ không cần danh, không cần lợi, chỉ vì bảo vệ lãnh thổ Hoa Hạ, dù chết cũng không tiếc! Mà tình cảm lớn lao này của họ cũng chính là thứ mà những người tu đạo bây giờ thiếu.
Nếu tất cả đều đứng lên thì sao Hoa Hạ có thể không mạnh được?
Sau khi kích động, tôi cũng nghĩ đến mấy người Thạch Minh Thánh Hàm. Âm Dương đạo làm việc vì quốc gia của bọn họ, là tổ chức chính thức. Bây giờ bọn họ không ngừng tiến vào Đạo môn Hoa Hạ, điều tôi lo nhất là bọn họ vẫn chưa hết hy vọng, còn muốn hủy diệt long mạch chính của Hoa Hạ chúng tôi!
Dù sao hiện tại Hoa Hạ đã là rồng ngẩng đầu. Quốc gia bắt nạt Hoa Hạ tôi năm đó cũng đã bị chúng tôi đạp xuống chân. Đương nhiên bọn họ sẽ không cam tâm, chắc chắn muốn ngóc đầu lại!
Nếu như đây mới là mục đích thực sự của Thạch Minh Thánh Hàm, vậy chứng tỏ giữa Đạo môn và Âm Dương đạo chắc chắn sẽ lại có một cuộc chiến sinh tử.
Có điều tôi vẫn thích câu nói kia của Lỗi gia, cho dù ở bao xa, chỉ cần xâm phạm Hoa Hạ ta thì dù xa cũng giết!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận