Lâm Tiêu nhắc tới cái quan tài trong tháp kia, tôi lập tức nghĩ đến người nằm trong quan tài. Lúc trước Lâm Tiêu dùng đèn pin chiếu qua, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của một bộ phận cơ thể, cũng không thể xác định rốt cuộc thứ nằm bên trong nằm có phải là người hay không?
Nhưng vật liệu của chiếc quan tài kia thì chúng tôi có thể xác định, chắc chắn vật liệu chính là thứ thái tuế quỷ dị này!
Lâm Tiêu đoán ra điểm này, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc! Nhưng đối với tôi mà nói, tôi lại quen với những thứ đồ quỷ dị như vậy. Đừng nói quan tài làm từ thái tuế, cho dù là quan tài từ cổ trùng tôi cũng từng gặp rồi!
Năm đó ở trại Cổ Miêu, Diệp Đường đã bị nhốt vào cỗ quan tài trong cây thần! Loại quan tài đó chính là do cổ trùng tích tụ lại mà thành. Cho đến bây giờ nhớ lại, tôi vẫn còn lạnh cả sống lưng!
Thấy tôi sững sờ không lên tiếng, Lâm Tiêu lại nói: "Sơ Cửu, cậu xem những thứ thái tuế quỷ dị này cắn nuốt người sống, sau đó chúng đều leo lên đỉnh tháp! Mà đỉnh tháp đó, chính là nơi để quan tài. Tôi có cảm giác, chuyện thái tuế nuốt người này chắc chắn có liên quan đến quan tài đó!"
Lâm Tiêu nói tới đây, tôi lập tức hiểu ý ông ta, hai người mỉm cười ăn ý, bước ra khỏi căn phòng người chết.
Chúng tôi không dám kinh động đến những thái tuế nằm trên mặt đất kia, mà đi vòng từ bên hông ra phía sau tháp. Tòa tháp này không dễ leo, chúng tôi từ trong phòng lên tầng ba của tháp, cũng chính là tầng cao nhất.
Lần này tôi cũng lấy đèn pin ra, khi lên đến tầng trên cùng, cả hai chúng tôi vẫn không bật đèn pin, xung quanh tối đen như mực!
Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lâm Tiêu ở cự ly gần.
Sau khi ổn định vị trí, hai người chúng tôi đồng thời bật đèn pin, ánh sáng mạnh của đèn pin chiếu lên trên, vừa vặn chiếu sáng chiếc quan tài thái tuế đang treo trên đó.
Tôi phụ trách đầu quan tài, Lâm Tiêu phụ trách đuôi quan tài, cộng thêm hai luồng ánh sáng mạnh, chiếu rõ mồn một chiếc quan tài thái tuế. Có điều dường như màu sắc của quan tài này đã đậm hơn so với trước đây.
Lúc đầu, chúng tôi thấy sắc vàng là chủ đạo, nhưng bây giờ phần lớn đã chuyển sang màu nâu đỏ, giống như một viên ngọc bích tuyệt đẹp.
Và khi đèn pin lướt tới đáy của chiếc quan tài thái tuế, chúng tôi cũng thấy rõ ràng: Quả thực, trong quan tài thái tuế này có một người đang nằm! Từ chiều cao và đặc điểm của người nọ thì hẳn là một người đàn ông cao lớn trưởng thành!
Có điều quan tài thái tuế này được bao bọc quá dày, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể thấy đường nét bên trong!
"Lâm đại ca, anh trông phía dưới giúp tôi, để tôi đi xem trên nóc! Tôi muốn xem thử, đám thái tuế nuốt người sống kia, có phải để nuôi xác chết trong quan tài thái tuế này không?!" Tôi báo cho Lâm Tiêu một tiếng rồi chuẩn bị mở cửa sổ leo lên.
Lâm Tiêu cản tôi lại bảo: "Sơ Cửu, hay là để tôi đi!"
"Không sao đâu!" Tôi mỉm cười đẩy cửa sổ ra, ngậm đèn pin vào miệng. Lâm Tiêu nhắc tôi cẩn thận, sau đó tôi leo theo cửa sổ trèo lên trên.
Đây là một ngôi nhà gỗ, không phải nhà gạch, rất dễ leo trèo! Lâm Tiêu ở phía dưới chiếu sáng cho tôi, sau khi bò tới dưới mái hiên, tôi dùng chân móc lấy mái hiên trước.
Sau khi thử móc mạnh vài cái, gạch ngói trên mái hiên không rớt xuống, rất rắn chắc, tôi mới chậm rãi buông tay ra, cả người lập tức treo ngược dưới mái hiên.
Sau khi thân thể ổn định trong trạng thái thẳng tắp, tôi mới lợi dụng lực hông, chậm rãi nâng nửa người trên lên. Đến khi tay bám được lấy mái hiên, hai tay tôi mới vận sức kéo cả người, sau đó từ từ buông lỏng hai chân đang móc ở mái hiên ra.
Tiếp đó, trong bóng tối, tôi lật một cái bật lên mái nhà. Vừa đứng lên đã thấy dưới chân rất trơn trượt, suýt nữa thì ngã từ trên nóc nhà xuống. Cũng may trên mái nhà có rãnh ngói, lòng bàn chân vừa vặn đáp được phía trên, nên mới không bị ngã xuống.
Lâm Tiêu nghe thấy động tĩnh của tôi ở bên trên, vội vàng hỏi nhỏ: "Sơ Cửu, cậu không sao chứ?"
"Lâm đại ca, tôi không sao đâu, anh đừng lo. Anh giúp tôi để ý tình hình xung quanh nhé!" Tôi cũng cố gắng hạ thấp giọng, chỉ nghe thấy Lâm đại ca ừ một tiếng, ánh đèn pin phía dưới lập tức biến mất.
Sau đó, tôi mới từ trên cao quan sát tình hình của thôn quỷ này. Vị trí hiện tại của tôi, hẳn là điểm cao nhất trong thôn. Từ góc độ của tôi, vừa vặn có thể nhìn thấy tất cả tình hình của thôn quỷ!
Mặc dù không có tầm nhìn khoáng đạt, bao quát như trên đỉnh núi, nhưng cũng có thể trông thấy toàn cảnh.
Vừa nhìn một cái, tôi càng cảm thấy thôn quỷ này không bình thường. Nhất là dãy nhà được xây san sát nhau bên cạnh tường thành, từng gian từng gian nối tiếp, vừa vặn quây thành một vòng tròn.
Còn vị trí trung tâm, tất nhiên chính là tòa tháp mà tôi đang đứng bây giờ!
Tôi càng nhìn càng cảm thấy thôn quỷ này được xây dựng dựa theo một loại trận pháp nào đó, nhưng theo hiểu biết của tôi thì hình như chưa từng thấy trận pháp như vậy bao giờ. Có lẽ chỉ là yếu tố bệnh nghề nghiệp của người tu đạo, cứ cảm thấy cách thức xây dựng của nơi này tương đối kỳ lạ.
Tôi quan sát một hồi, nhưng không rút ra được kết luận gì, bấy giờ mới chuẩn bị leo lên chỗ cao nhất trên mái nhà. Cấu trúc của mái ngói trên nóc nhà không bằng phẳng như ngôi nhà gạch.
Mà do ở trung tâm có xà ngang, nên ở giữa cao, xung quanh thấp.
Hiện tại tôi chỉ đứng ở một bên, tôi nhớ quan tài thái tuế ở ngay chính giữa, cũng là vị trí cao nhất. Nhưng trên nóc nhà này rất trơn, có không ít chất lỏng nhầy nhụa, hẳn là do cái thứ thái tuế kia lưu lại.
Tôi cẩn thận bước bên trên, vừa liếc mắt qua vị trí cao nhất ở giữa thì đột nhiên bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.
Tại nơi cao nhất kia lại có chín thái tuế hình người, hình dạng giống như cánh hoa. Chúng còn duy trì dung mạo và vóc người của những đệ tử Đạo môn, đồng loạt úp mặt nằm sấp xuống.
Lúc đầu, tôi không nhìn thấy rõ ràng, nhưng đến khi tiến thêm một vài bước, tầm nhìn tăng lên, lúc này tôi mới thấy rõ. Chỗ thái tuế hình người ở trung tâm, căn bản không có ngói, vừa vặn lộ ra một cái hố cùng quan tài lớn nhỏ.
Mà dưới cái hố dài hình chữ nhật kia, vừa vặn treo cỗ quan tài thái tuế. Chỉ là phía trên có một tầng thái tuế mỏng che đậy, nhìn không rõ rốt cuộc thứ nằm bên trong là gì.
Nhưng nhìn từ đường nét thì hẳn là giống với những gì chúng tôi nhìn thấy ở quan tài phía dưới. Lớp thái tuế đắp trên quan tài tuy mỏng, nhưng màu sắc rất đậm, căn bản không nhìn xuyên qua được.
Cho dù tôi dùng đèn pin chiếu vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy có một người đàn ông trưởng thành cao lớn nằm bên trong.
Tại sao trong quan tài thái tuế này lại đặt một người đàn ông trưởng thành?
Tôi không dám đến gần quan sát, vừa cảnh giác những thái tuế hình người nằm sấp kia, vừa trầm tư suy nghĩ. Điều tôi nghĩ đến nhiều nhất bây giờ, chính là thái tuế nuôi thi!
Đây chỉ là một suy đoán gần sát thôi, không ai biết tính chân thực, cũng không biết nguyên lý của nó, e rằng chỉ có thầy phép nuôi thi mới biết rõ.
Nhưng dùng thái tuế nuôi thi ở trong thôn quỷ thì điều này hoàn toàn vượt ngoài tầm nhận thức của tôi!
Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, lại phát hiện thêm một điểm bất thường! Chính là chín thái tuế hình người nằm sấp trên nóc nhà, lúc này chúng như dung hợp vào với quan tài thái tuế.
Khuôn mặt của chúng đều úp xuống dưới, miệng vừa vặn tiếp nối với thân chiếc quan tài thái tuế. Ngay khi ánh đèn pin chiếu vào, tôi còn có thể nhìn thấy chỗ tiếp xúc có chất lỏng màu đỏ tươi chảy vào trong quan tài thái tuế!
Lúc trước tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao quan tài thái tuế này có chỗ màu nâu đỏ! Đến bây giờ mới hiểu thì ra nguyên nhân chính là do máu!
Những thái tuế hình người này cắn nuốt người sống, bây giờ lại đến nuôi thứ bên trong quan tài thái tuế này, rốt cuộc là chúng muốn nuôi thứ gì? Khi nghĩ tới đây, tôi càng thêm tò mò.
Tôi không để ý đến chín con thái tuế hình người này nữa, mà rút kiếm Long Uyên ra, chậm rãi tiến lên! Nhưng may mắn thay, dường như chín con thái tuế này đang ngủ, chúng không hề nhận thấy tôi tiến đến gần.
Tôi quan sát chừng một hai phút, thấy đám thái tuế này không có dấu hiệu tỉnh lại, bấy giờ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thứ trong quan tài thái tuế này vẫn luôn thu hút tôi, tôi hít một hơi thật sâu, rồi mới dùng kiếm Long Uyên cắt lớp màng thái tuế đang đắp trên chốc quan tài!
Màng thái tuế này rất mềm, cũng rất dai, cho dù Kiếm Long Uyên chém sắt như chém bùn, cũng phải cắt một hồi lâu mới rách ra được một lỗ. Nhưng sau khi cắt ra được một chỗ thì tiếp đó cắt dễ hơn nhiều.
Sau khi tôi kéo một đường kiếm xuống, màng thái tuế đắp trên quan tài hoàn toàn bị rạch ra.
Ngay khi màng thái tuế bị cắt ra, đập vào mắt tôi là một người đàn ông xanh xao nằm bên trong! Vừa thấy rõ dung mạo của người này, tôi lập tức sững sờ tại chỗ, mãi lâu sau vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, thậm chí tim cũng như ngừng đập...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận