"Hối hận hay không sau này hẵng nói, đối phó với tên Quỷ Vương này trước đã!" Tôi cười toét miệng, nhìn hắn ta, "Tên Quỷ Vương này đã nuốt âm khí của cô hồn dã quỷ, anh đã không còn là đối thủ của gã nữa."
Người này cười ngượng ngùng, nói: "Được, vậy chúng ta liên thủ đi!"
Hắn ta nói xong, tung ngay đòn tấn công. Chúng tôi một trước một sau bao vây lấy Quỷ Vương. Vì Quỷ Vương đang lơ lửng trong không trung nên tôi đánh không tới gã. Nhưng tên Linh tộc kia thì có thể không ngừng dùng roi quất hắn!
Tôi thấy có cơ hội thì lập tức lấy bùa ngũ lôi ra, đánh thủ quyết, đọc to chú ngữ: "Thiên lôi cuồn cuộn, địa lôi tuôn trào, cửu thiên thập địa, ngũ lôi tề tựu; Lôi công Điện mẫu, trợ ta thỉnh thần; ngũ lôi ngũ lôi, liên tiếp không ngừng; theo ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ta xin Lôi công Điện mẫu lập tức tuân lệnh, giáng ngũ lôi, trảm giết tà!"
Tôi đọc xong câu chú ngữ, lập tức ném lá bùa ngũ lôi trong tay lên không trung. Bùa vừa rơi xuống thì bắt đầu bốc cháy. Khi lá bùa ngũ lôi bị đốt thành tro thì trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Quỷ Vương giật mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi sau đó lao thẳng về phía tôi. Tốc độ của gã rất nhanh, tôi vội vàng lùi lại mấy bước.
Tôi kết đạo ấn, chỉ về phía gã, một tia sét đánh thẳng lên người gã, cả người gã tỏa ra khói đen. Nhưng sau khi làn khói tan đi hết, tên Quỷ Vương này vẫn không hề bị sao cả.
Chỉ có điều, lớp âm khí bao trùm trên người gã đã giảm bớt không ít. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần tới năm tia sét là đã có thể đánh tan lớp âm khí bảo vệ trên người gã.
Nhận ra điều này, tôi lại triệu tập ngũ lôi. Nhưng tôi còn chưa kết xong quyết ngũ lôi thì Quỷ Vương đã chuyển mục tiêu sang tôi, gã không quan tâm đến những người của Linh tộc nữa mà quyết tâm muốn giết tôi.
Hai bàn tay gã lại vồ đến, móng tay gã lại dài ra, sắc nhọn. Tốc độ của gã quá nhanh, tôi không kịp né tránh, đành phải thôi kết ấn quyết ngũ lôi.
Tôi cầm thước Trấn Hồn chặn lại, gần như chỉ một hai giây sau thôi, tay gã đã vồ tới trước người tôi, bắt lấy thước Trấn Hồn của tôi. Tôi cảm thấy một sức mạnh ngàn cân đã giữ chặt thước Trấn Hồn của tôi. Cho dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể giãy thoát ra được.
Trong khi tay gã giữ chặt thước Trấn Hồn, những hoa văn được khắc trên cây thước phát ra một ánh sáng vàng mờ nhạt, nướng cháy tay gã xèo xèo, bốc cả khói đen, cùng với một cái mùi giống như thịt thối rữa bị đốt, thối um.
Nhưng người gã đang dần dần bay đến đây, trên khuôn mặt máu me be bét đó toát ra một nụ cười âm trầm. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy gã thè lưỡi ra, chiếc lưỡi nhắm thẳng vào ngực tôi.
Quỷ lưỡi dài?!
Tôi giật mình, cũng không quan tâm đến thước Trấn Hồn nữa mà buông tay khỏi thước Trấn Hồn, liên tiếp lộn ngược về sau mấy cái mới tránh được cái lưỡi dài của gã.
Tôi vừa đứng vững thì gã Linh tộc đã bật cười, "Khá đấy, không yếu như tôi tưởng. Đáng tiếc là cậu không có sát chiêu!"
Hắn ta nói xong, quất cây roi vụt ma về phía thước Trấn Hồn rơi ở trên đất. Tiếng kim loại đập vào nhau vang lên rất chói tai, và thước Trấn Hồn nằm trên mặt đất đã bị roi trừ tà của hắn ta vụt bay lên cao. Hắn ta giật tay lại, roi trừ tà quấn lấy thước Trấn Hồn của tôi rồi ném thẳng về phía tôi.
Tôi vừa bắt lấy được thước Trấn Hồn, hắn ta liền nhắc: "Để tôi cầm chân gã, cậu tìm cơ hội ra tay!"
Khi hắn ta nói với tôi thì đồng thời tay hắn ta cũng đã vung roi trừ tà xông lên. Hắn ta quất roi trừ tà cực nhanh, tạo ra vô số cái bóng, chặn kín đường trốn của Quỷ Vương.
Thấy hắn ta đã giữ chân được Quỷ Vương, tôi cũng cất thước Trấn Hồn đi, hai tay lại kết thủ quyết ngũ lôi. Đạo quyết chỉ về phía Quỷ Vương, trên bầu trời xám xịt lại lần nữa xuất hiện một tia sét.
Ầm!
Sau một tiếng nổ, một tia sét lại đánh xuống Quỷ Vương, trông giống hệt như giao long ra khỏi biển, với một sức mạnh tàn khốc không thể ngăn cản.
Quỷ Vương vừa nghe thấy tiếng sấm sét thì giật mình quay người định bỏ chạy. Nhưng cái tên Linh tộc kia đã nhận ra nên chặn đường của gã từ trước. Hắn ta liên tục quất cây roi trừ tà trong tay.
Mỗi cú quất roi đều mang theo một luồng dương khí thuần khiết, chặn kín lối thoát của Quỷ Vương. Chính trong khoảnh khắc này, sét đã đánh xuống, trúng ngay người Quỷ Vương.
Lớp bảo vệ bằng âm khí trên người Quỷ Vương dần dần bị đánh tan, và đồng thời, tiếng la hét của đám cô hồn dã quỷ cũng vang lên. Lớp bảo vệ âm khí duy trì thêm vài giây sau đó biến thành hư vô.
Quỷ Vương không còn lớp bảo vệ bằng âm khí, linh hồn của gã cũng dần bắt đầu trở nên mờ ảo. Chỉ cần tôi gọi thêm được một tia ngũ lôi nữa thì chắc chắn sẽ đánh tan hoàn toàn hình hài của gã.
Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị ra tay thì cái tên Linh tộc đó đột nhiên quát to: "Thu!"
Đám đệ tử Thần Tiêu môn ngồi xung quanh lập tức bưng đèn dẫn hồn đứng dậy. Vòng tròn từ từ thu hẹp lại, bọn họ vừa thu hẹp lại vòng vây vừa đọc câu chú ngữ của thuật nuôi quỷ.
Ánh sáng của ngọn đèn dẫn hồn cũng từ từ tỏa rộng ra, đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới ánh sáng, nhốt Quỷ Vương ở trong. Cái tên Linh tộc kia thấy vậy, vội vàng lấy ra một lá bùa máu cỡ bàn tay ném thẳng vào Quỷ Vương.
Bùa máu đánh trúng Quỷ Vương, Quỷ Vương lập tức kêu thảm thiết. Gã vẫn muốn phản kháng, cái tên Linh tộc kia đã mang ra một chiếc bình. Hắn ta mở nút bình ra, hút luôn Quỷ Vương vào.
Khoảnh khắc Quỷ Vương bị hút vào trong chiếc bình, tôi thấy chiếc bình lập tức bị đóng băng, khí lạnh không ngừng thoát ra. Người Linh tộc vội vàng đóng nút bình rồi lấy ra một lá bùa máu dán lên nút chiếc bình, khí lạnh mới biến mất.
Sau đó, hắn ta cất chiếc bình. Tôi không khỏi nói với ý vị sâu xa: "Oán khí của tên Quỷ Vương đáng sợ như vậy. Nếu không làm cho gã hồn bay phách tán, e là sau này sẽ hại chết nhiều người! Tôi sợ sẽ có người sử dụng những oán quỷ này để đối phó với chúng ta."
Tôi không nói rõ ra, nhưng ý mà tôi muốn nói là sau này Linh tộc bọn họ sẽ sử dụng những ác quỷ đó để đối phó với các đạo sĩ chính thống chúng tôi. Người này cũng không ngốc, hắn ta nghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi, chỉ lạnh lùng đáp lại: "Vừa rồi tôi cũng đã nói, bát tiên quá hải, các hiển thần thông! Quỷ Vương này đã bị tôi thu phục, vậy đương nhiên thuộc về tôi. Tôi nói như vậy không sai chứ?"
Những lời này của hắn ta thật sự khiến tôi cứng họng. Quả nhiên tôi vẫn còn quá trẻ người non dạ, thiếu thốn kinh nghiệm. Nếu biết trước hắn ta muốn chiếm Quỷ Vương này làm của riêng thì tôi nên sử dụng thuật ngũ lôi đánh cho Quỷ Vương hồn bay phách tán rồi.
Nhưng nói cái gì cũng đã muộn. Bây giờ tôi muốn đoạt lại thì chắc chắn sẽ chỉ có chịu thiệt. Đồng thời tôi cũng đã có một cái nhìn mới về Linh tộc. Họ mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều!
Tôi cũng không nổi giận, mỉm cười thử hỏi dò: "Với thực lực này của anh thì cũng không cần mặc quần áo của Thần Tiêu môn nữa chứ? E là Thần Tiêu môn phải làm việc cho các người mới đúng! Nếu đã biết nhau cả rồi thì cũng không cần nói mấy lời quanh co vòng vèo làm gì. Xin được thỉnh giáo đại danh của đạo huynh! Ít nhất sau này gặp lại tôi còn có thể chào hỏi một câu! Cũng không đến nỗi chúng ta đã đứng ở hai bên đối lập, phải quyết sống mái mà không biết tên họ."
Tôi nói những lời này là muốn nói cho hắn ta biết, nếu Linh tộc dám đối phó với Đạo giáo Hoa Hạ thì chúng tôi chắc chắn sẽ không lùi bước.
Người này nghe xong thì nheo mắt nhìn tôi rồi bật cười. Cười xong hắn ta mới nói tiếp: "Được, vậy thì cậu nghe cho kĩ! Tôi là một trong bốn hộ pháp của Linh tộc, Chu Tước! Chỉ có điều, cậu có hối hận khi biết thân phận và tên của tôi không?"
"Ha ha..." Tôi hiểu ý trong lời nói của hắn ta, ngay lập tức cười nói, "Các người muốn giết tôi, đương nhiên là tôi biết. Tuy nhiên, tôi không phải là kẻ dễ ức hiếp. Những kẻ bắt nạt tôi, tôi thề là dù có chết cũng sẽ đánh trả!"
"Hay đấy!" Chu Tước cũng bật cười nói: "Nể mặt cậu vừa nãy cứu mạng tôi, tôi sẽ nhắc nhở cậu một câu. Chúng tôi sẽ không giết cậu, sẽ để cậu sống, đây là mệnh lệnh của Tôn chủ! Nhưng tôi cũng cảnh báo cậu, đừng có dính vào người nhà họ Diệp và những gia tộc Đạo môn khác. Cậu cũng đừng có ngốc quá, đừng để bị người khác lợi dụng mà cũng không biết. Ha ha..."
Tôn chủ Linh tộc không giết tôi sao?
Câu nói này khiến tôi sững sờ. Không phải lão ta luôn muốn giết tôi sao? Tại sao bây giờ lại ra lệnh không giết tôi, rốt cuộc ông ta định làm gì?
Lúc chúng tôi đang nói chuyện, những đám mây đen bắt đầu tan đi. Chỉ mất vài phút, bầu trời tối mịt đã lại trong xanh, còn thấy được cả ánh chiều tà.
Tôi xem thời gian, bây giờ đã là buổi chiều. Gió núi thổi xuống từ lỗ hổng trên đỉnh dãy núi, chỉ chốc lát đã xua tan màn sương mù còn sót lại xung quanh.
Dường như tất cả những gì vừa xảy ra giống như một giấc mơ.
Chu Tước kêu người của mình tập hợp lại. Ánh mắt hắn ta nhìn mãi về phía bức tượng Thổ Bá trên vách núi, rồi anh ta cười nói: "Đã đến lúc mở ra bí mật của tộc Khương Quỷ Ba Thục rồi! Dám tự nhận là cổng Địa ngục, vậy thì tôi sẽ đạp vỡ cổng Địa ngục của các người!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận