Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 413: Có người đánh lén

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Từ những gì con quỷ đòi nợ hóa sinh tử này nói, tôi mới biết ba đứa trẻ bị thiêu cháy này là ba anh em! Chính vì vừa rồi tôi đã chiên dầu con hóa sinh tử nhỏ nhất, nên bây giờ bọn nó đến cửa để đòi nợ!
Nếu trực tiếp đánh nhau, tôi hoàn toàn không sợ bọn nó!
Tôi cười khẩy, nghiêm giọng quát: "Các ngươi vốn đã chết yểu, nhưng lại không đến Âm tào Địa phủ báo danh. Cho dù các ngươi có oan khuất động trời đến thế nào thì Diêm Vương cũng sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi! Nhưng các ngươi oán khí không tan, lại biến thành quỷ đòi nợ hóa sinh tử! Nếu đã đi ngược với lẽ trời thế này, thì ắt sẽ hồn bay phách tán!"
Tôi vốn định nói sẽ đưa bọn chúng đến Âm tào Địa phủ, nhưng chúng đã thành ra thế này, Âm tào Địa phủ cũng không nhận, để lại dương gian chỉ biết hại người, ngay cả cơ hội được siêu độ cũng không có. Cho nên chỉ có thể đánh chúng hồn bay phách tán thôi!
Con hóa sinh tử đầu to nhất, nghe tôi nói xong thì cười lạnh, giọng nói chói tai vô cùng: "Bọn tao là bị con người hại thành thế này, đến chết cũng không tha cho bọn tao. Người sống chúng mày vô tình, cũng đừng trách bọn tao độc ác tàn nhẫn. Chúng mày sẽ trở thành quỷ nô của tao. Tao phải lấy mạng của chúng mày để bù đắp tội nghiệt mà chúng mày phạm phải!"
Con hóa sinh tử này có thể nói ra những câu như vậy, quả thật làm tôi vô cùng kinh ngạc. Trí tuệ của bọn chúng ắt hẳn không phải trẻ con mới mấy tuổi, có lẽ đã có trí tuệ của người trưởng thành từ lâu. Chỉ cần nghĩ kĩ thì sẽ hiểu được, bọn chúng đã chết hai mươi mấy năm rồi. Tính ra còn lớn tuổi hơn cả tôi. Chẳng qua thi thể vẫn giữ nguyên tướng mạo trước lúc chết, nếu vẫn hút máu người liên tục, thì có thể lột xác trưởng thành!
Tôi không vội ra tay, mà muốn moi thêm thông tin từ chúng, muốn biết xem rốt cuộc ai là người đã hại chết chúng.
Tôi dịu giọng, dỗ dành: "Là kẻ đáng chết đó đã hại chết các ngươi, nhưng những người ở sau lưng các ngươi là vô tội. Nói cho ta biết, là ai đã hại chết các ngươi, ta hứa sẽ giết kẻ đó! Lý Sơ Cửu ta lời nói đáng giá nghìn vàng, bất kể là với người hay với quỷ!"
Tôi không ngờ, tôi vừa nói vậy đã kích thích oán khí trong lòng bọn chúng! Nhất là hai con hóa sinh tử này, chúng đã nhe răng, bản mặt hung hăng tàn ác, nói năng giọng the thé: "Kẻ hại chết bọn tao chính là người cha ruột thịt của bọn tao!"
Khi nghe được đáp án này, tôi bất giác lạnh run cả người. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ được rằng, trên đời này lại có người độc ác tàn nhẫn đến mức lấy cành cây gỗ đào xiên con trai ruột của mình lại với nhau, rồi lại thiêu cháy thi thể chúng như thế!
Hổ dữ không ăn thịt con, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc đây là hành vi cầm thú cỡ nào?
Hồi tôi còn nhỏ, lúc ở thôn Ma Câu, khi cha biết tôi không phải con ruột của ông, ông luôn đấm đá tôi, nhưng chưa từng đánh đập nặng tay. Tôi thật sự không ngờ có người lại có thể táng tận lương tâm, mất hết nhân tính thế này!
Chẳng trách, sau khi ba con hóa sinh tử này được người ta đào lên, oán khí lại kinh khủng như thế! Đừng nói là bọn chúng, ngay cả người ngoài như tôi, vừa nghe thấy chuyện này cũng giật mình kinh ngạc không thôi, càng muốn giúp chúng nó báo thù!
Cha giết con, đây mới là thảm kịch lớn nhất giữa thân nhân!
Tôi hít vào một hơi lạnh, cắn răng hỏi: "Các ngươi cứ nói hết ra, ta bảo đảm sẽ trả thù cho các ngươi, để các ngươi được giải thoát hoàn toàn!"
Ai ngờ con hóa sinh tử đầu to nhất không hề tin tôi, vẫn cười một cách ghê rợn, giọng the thé: "Không cần mày đòi nợ giúp bọn tao. Bọn tao sẽ tự mình đến cửa đòi nợ. Chẳng những ông ta mà ngay cả mày cũng phải chết! Mày hại chết em trai tao, sao tao có thể tha cho mày được? Quỷ nô, lên cho tao! Giết sạch không tha cho đứa nào sống hết!"
"Cứng đầu cứng cổ! Ngươi thật sự cho rằng Lý Sơ Cửu ta đây là kẻ ăn chay sao, cho các ngươi cơ hội, lại không biết trân trọng! Xông tới hết đi!" Bây giờ tôi cũng đã thực sự nổi giận, nhưng vẫn rất lý trí.
Tối nay dù có thế nào, tôi cũng tuyệt đối không thể để bọn chúng thoát. Nếu không, chắc chắn đêm dài lắm mộng!
Tôi vừa dứt lời, không chờ bọn chúng hành động, tôi đã nhấc chân đá vào Thước Trấn Hồn đang cắm trên đất. Thước Trấn Hồn bay lên không trung, tôi thuận tay bắt lấy, xông về phía bọn chúng trước!
Lúc xông vào, tôi nhân tiện cắn ngón trỏ, bôi máu ở đầu ngón tay lên Thước Trấn Hồn. Bỗng chốc, Thước Trấn Hồn tỏa ra ánh vàng nhạt nhạt, đồng thời vang ra tiếng kêu vùn vụt giữa không trung!
Lúc cách bọn chúng khoảng hai mét, tôi thả lỏng Thước Trấn Hồn. Đồng thời, toàn bộ chân khí Huyền Chân trong cơ thể từ huyệt Bách Hội cuồn cuộn dâng trào. Ngón tay tôi chắp lại, Thước Trấn Hồn vốn đang rơi xuống lập tức dừng giữa không trung.
Tôi chắp một tay ra sau lưng, còn ngón tay của bàn tay còn lại thì kiểm soát Thước Trấn Hồn. Ngón tay vừa nhấc, Thước Trấn Hồn lập tức bắn ra. Giống như một đường kiếm với thế sắc bén như chẻ tre, chất chứa sức mạnh dào dạt, đâm vào mười mấy con quỷ nô đang ồ ạt xông về phía tôi.
Chỉ nhìn thấy được một đường sáng vàng nhàn nhạt xuyên qua bọn chúng, mười mấy con quỷ nổi điên đang xông đến chỗ tôi lập tức đứng yên tại chỗ giống như bị dán bùa định thân. Tất cả đều đứng im, không mảy may nhúc nhích!
Tôi cong ngón tay, Thước Trấn Hồn bay trở lại tay tôi. Tôi mới bắt được Thước Trấn Hồn, nhìn hai con hóa sinh tử mặt mày kinh tởm, lớn giọng quát: "Ta đã nói với các ngươi, Lý Sơ Cửu ta đây không phải kẻ ăn chay!"
Tôi vừa nói xong từ cuối cùng, đầu của mười mấy con quỷ nô đồng loạt rơi xuống đất, thân thể co giật vài cái rồi ngã ngửa xuống đất, chết thẳng cẳng, ở chỗ phần cổ bị đứt đầu có máu đen tanh tưởi chảy thành bãi!
Bọn chúng chỉ là quỷ nô, không phải hóa sinh tử. Chỉ cần chém đứt đầu thì bọn chúng sẽ chết hẳn. Nhưng trong đó có mấy cái đầu đã có oán khí hình thành ở đầu lưỡi.
Cho dù đã bị chém lìa đầu khỏi thi thể, những vẫn đang hoạt động, đang tìm vật chủ ký sinh mới. Có điều xung quanh ngoài tôi ra thì không còn người sống nào cả, chúng chưa kịp bò đến trước mặt tôi, oán khí ở đầu lưỡi đều đã biến mất, hóa thành một luồng khói đen, biến mất vĩnh viễn trong không trung!
Từ khi tôi được kế thừa hồn thức của tổ sư gia, đã được đả thông trung đan điền, cái này cả tôi cũng không ngờ đến. Chân khí Huyền Chân ở hai bên đan điền bộc phát ra, không ngờ lại mạnh mẽ như thế.
Chờ tôi học được những chú thuật mạnh mẽ của tổ sư gia, dù có gặp phải tôn chủ của Linh tộc, tôi cũng có sức đấu một trận!
Hai con hóa sinh tử kia cũng không ngờ tôi đã giải quyết nhanh gọn đám quỷ nô của chúng chỉ trong một chiêu. Bọn chúng kinh ngạc, la hét ỏm tỏi: "Mày có lợi hại, thì tao cũng không tin, mày có thể chém đứt đầu của tất cả mọi người trong thôn! Ha ha..."
"Thế hả?" Tôi cười khẩy, phản bác: "Các ngươi cho rằng tối nay có thể thoát được à? Nói cho ta biết, người hại chết các ngươi là ai, để ta giúp các ngươi giải thoát triệt để!"
"Tao sẽ không tha cho mày, tao sẽ biến mày thành quỷ nô, từ từ giày vò mày!" Con hóa sinh tử đầu to nhất đột nhiên cười lạnh lùng, nói xong thì chạy trốn.
Tôi vẫn luôn dè chừng bọn chúng, nên đã thủ sẵn chiêu từ trước. Vừa thấy chúng muốn bỏ chạy, tôi lập tức xông lên, chỉ vài bước đã đến sau lưng chúng. Hai con hóa sinh tử này phản ứng rất nhanh, quay đầu nhe răng há mồm với tôi, đầu lưỡi vùn vụt bắn về chỗ tôi.
Tôi vội vã dừng bước, chắn Thước Trấn Hồn ngay trước mặt. Vừa khéo đầu lưỡi bọn chúng quấn lấy Thước Trấn Hồn. Tôi còn chưa dùng sức thì cái đầu quỷ nhỏ trên đầu lưỡi đó đã xông về phía thân thể tôi.
Tôi biết đây là quỷ khí của chúng, oán khí rất nặng, nên không dám trực tiếp tiếp chiêu, đành thả lỏng Thước Trấn Hồn, lăn phắt ra sau, hai tay cầm lấy hai lá bùa trừ tà trong túi.
Tôi vừa đứng dậy, ném mạnh hai lá bùa về phía hắc khí. Bùa trừ tà gặp phải quỷ khí, liền hóa thành tro bụi, nhưng cũng ngăn chặn được hai luồng quỷ khí đó.
Chỉ trong chốc lát, quỷ khí lại quay trở về đầu lưỡi của hóa sinh tử, thụt vào trong lưỡi chúng. Bọn chúng còn chưa kịp tấn công lần hai, thì tay tôi nắm lại giữa không trung, Thước Trấn Hồn rơi nằm trên đất lập tức trở về tay tôi.
Tôi cầm một đầu của Thước Trấn Hồn, vứt thẳng vào một con hóa sinh tử, đâm trúng tay nó. Con hóa sinh tử này kêu la thảm thiết, lao nhanh về phía trước để tháo chạy.
Sao tôi có thể cho chúng cơ hội được? Tôi liền xông lên trước một bước, nhảy lên không trung, con hóa sinh tử này bị Thước Trấn Hồn đả thương ngã lăn ra đất. Đồng thời, tôi giơ tay tóm lấy con hóa sinh tử khác đang muốn chạy trốn.
Nhưng khi tôi muốn tóm lấy mắt cá chân của nó thì đột nhiên một cành gỗ đào bị cháy rụi từ trong bóng đêm bắn tới. Tôi cảm nhận được sự uy hiếp của cành gỗ đào này, nên đành phải thả con hóa sinh tử đó ra, lộn người ra sau. Cành cây gỗ đào bay xượt ngang đầu tôi.
Chờ tôi đứng vững, đâu còn thấy bóng dáng bọn chúng nữa. Trên mặt đất chỉ còn Thước Trấn Hồn, và máu đen còn sót lại!
"Chết tiệt! Để chúng chạy thoát rồi, tối nay thả chúng đi, mình giết một con, lại đánh bị thương một con, rõ ràng là thả hổ về rừng. Với oán khí của bọn chúng, chắc chắn chúng sẽ điên cuồng trả thù! Nhưng người giúp chúng chạy thoát là ai?!"
Tôi bực mình nghĩ thầm, đang lúc tôi định đi thông báo cho bí thư chi bộ thôn, bảo ông ta tập hợp dân làng lại, thì ai ngờ, ba anh em Dương lão tam bỗng dưng chạy về.
Người đi kế bên họ chính là cha dượng của bí thư chi bộ thôn, ông thầy đồng!!!

Bình Luận

0 Thảo luận