Hiện tại ngoài tôi ra, chỉ có bác Diệp là người muốn tìm được Huyền Chân quan. Ông ta đã cầm mất ấn Huyền Chân của tôi, nó là tín vật chưởng giáo của Huyền Chân giáo. Trong tay tôi có Thước Trấn Hồn, cũng là tín vật của Huyền Chân giáo.
Hơn nữa, bác Diệp đi trước tôi, bây giờ nghe Huyền Khổ đại sư nhắc tới, tôi có thể xác định được rõ ràng, người đó chính là bác Diệp, không sai vào đâu được!
Hà Thiên Sư dò hỏi được tin tức này, hắn không biết chuyện về bác Diệp, nhưng hắn là người khôn lỏi, chắc cũng đã nghĩ đến điều gì đó. Hắn cười thần bí với tôi, nụ cười đó làm tôi hơi chột dạ.
Tôi giả vờ ho một tiếng để tránh né ánh mắt thăm dò của Hà Thiên Sư. Tôi chắp hai tay thành chữ thập hành lễ nói: "Đại sư, xin hỏi đạo sĩ hỏi thăm tin tức đó đã đi đâu rồi?"
Huyền Khổ đại sư cười hiền hòa, đáp: "Đạo sĩ đó không lấy được đáp án mong muốn, hình như không tin lời bần tăng, có lẽ hiện giờ đã đi sâu vào dãy núi phía sau núi Tề Vân rồi!"
Khi Huyền Khổ đại sư nói câu này, còn giơ tay chỉ khe núi phía dưới đình Vọng Tiên. Tôi sốt ruột, đi tới bên vách núi cao dốc của đình Vọng Tiên nhìn xuống, hoàn toàn không nhìn thấy đáy, không trung toàn là biển mây, không nhìn rõ phía dưới sâu đến cỡ nào!
"Em nhớ hình như có một con đường nhỏ có thể đi xuống dưới đó. Hồi còn nhỏ, em thường đi với đám bạn đến đó tìm gà rừng!" Thấy tôi quan sát vách núi, Dương Thần và Hà Thiên Sư cũng đi theo.
Dương Thần vừa nói vừa chỉ con đường nhỏ phía bên. Còn đường đó rất dốc, hình như đã lâu không có người đi, nên bị bỏ hoang.
"Tôi đã nói lão hòa thượng này không phải người thường, chắc chắn ông ta biết điều gì đó, chẳng qua không chịu nói cho chúng ta mà thôi! Đạo huynh, lần này có kịch hay rồi đây!" Hà Thiên Sư nhìn chằm chằm con đường mòn kia, vuốt cằm nói.
Tôi nghiêng đầu nhìn Hà Thiên Sư, hắn ta đang cười híp mắt nhìn tôi. Nụ cười rất khoa trương, nốt ruồi đen mọc ra lông đen trên mặt nhô cả lên. Tôi nhìn nụ cười của hắn cũng hiểu, tên này đã bắt đầu nghi ngờ mục đích chuyến đi lần này của tôi.
Tôi mặc kệ hắn, đang định đi hỏi Huyền Khổ đại sư có phải bác Diệp đã men theo con đường mòn đó đi xuống dưới không thì vừa quay đầu đã chẳng còn bóng dáng Huyền Khổ đại sư đâu nữa.
Bên đình Vọng Tiên hoang vắng không một bóng người. Tôi không thấy Huyền Khổ đại sư, cũng không thấy cả thùng công đức đâu luôn!
"Huyền Khổ đại sư đi đâu rồi?" Tôi chỉ thấy lưng lạnh cóng, không phải vì sợ mà là vì kinh ngạc. Huyền Khổ đại sư là người sống sờ sờ, chứ không phải quỷ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đại sư đã biến mất, hơn nữa lúc lão biến mất, chúng tôi không một ai hay biết. Xung quanh đình Vọng Tiên đều là đất bằng, không có chỗ nào để giấu người cả.
Dương Thần thấy Huyền Khổ đại sư đã biến mất, cũng kinh ngạc nói không ra lời, cậu ta há miệng, chỉ phía đình Vọng Tiên, mãi mới nói được một câu: "Có phải chúng ta đã gặp.... quỷ rồi không?"
Cậu ta nói xong, còn không dám tin, dụi dụi mắt mới xác định mình không hoa mắt, kinh ngạc bảo: "Thật sự không thấy Huyền Khổ đại sư đâu nữa, chẳng lẽ trên đời này có quỷ thật?"
Tôi thấy Dương Thần sợ hãi, vội an ủi cậu ta, cười bảo: "Dương Thần, chỉ cần không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ tới tìm! Cậu là người đọc sách, không cần tin những thứ này. Cậu chuyên tâm học hành, trở thành một người có cống hiến cho đất nước là được! Còn những chuyện khác thì đừng suy nghĩ lung tung. Có lẽ Huyền Khổ đại sư đã nấp đi rồi, dù sao thì đỉnh núi Tề Vân này cũng rất lớn mà!"
Thật ra tôi không biết nên an ủi Dương Thần thế nào. Tuyệt đối không thể để cho cậu ta có bóng ma tâm lý vì chuyện này. Nếu không, cuộc sống sau này của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng.
Chỉ riêng hành động này cũng đủ để biết Huyền Khổ đại sư mới là cao nhân chân chính của núi Tề Vân!
Bây giờ tôi không có đường lui nữa, đành phải men theo con đường mòn mà Huyền Khổ đại sư đã chỉ điểm để đi tìm bác Diệp. Sau khi xác định, tôi mới nhìn Hà Thiên Sư, nói: "Ngươi cho Dương Thần thêm chút tiền nữa, chúng ta tới Đạo quan ở một ngày rồi hãy về."
Hà Thiên Sư lập tức hiểu ý tôi, vội vàng móc xấp tiền trong túi ra, chắc cũng khoảng hai ngàn tệ, trực tiếp nhét vào tay Dương Thần và nói: "Nhóc này, về nhớ chăm chỉ học hành đấy nhé!"
Dương Thần giật mình, cầm tiền nói câu cảm ơn xong rồi đi xuống núi. Cậu ta vừa đi, tôi liền hỏi Hà Thiên Sư: "Vừa rồi, sao ngươi lại biết Huyền Khổ đại sư có điều bí ẩn?"
"Khà khà!" Hà Thiên Sư cười bảo: "Đạo huynh, đây là kinh nghiệm nhìn người!"
Hà Thiên Sư đang giả thần giả quỷ trước mặt tôi. Tôi cười khẩy, vạch trần hắn: "Huyền Khổ đại sư vẫn luôn có gương mặt hiền hòa, vừa nhìn là biết cao tăng đắc đạo. Nói đi, rốt cuộc làm sao nhìn ra được?"
Tôi vạch trần hắn, làm hắn lúng túng vuốt râu, cười ha ha giải thích: "Đạo huynh quả nhiên là người tỉ mỉ, đương nhiên không phải nhìn người là ra. Là vì pháp danh của Huyền Khổ đại sư, thế hệ đại sư có chữ Huyền đều là đại sư thuộc mấy chục năm trước. Có thể nói bây giờ đại sư mà pháp danh có chữ Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cao tăng đắc đạo thế này sao lại không biết tung tích Huyền Chân quan chứ?"
Hóa ra là vì nguyên nhân này, nhưng qua đó cũng chứng tỏ được một điều, hành tẩu giang hồ kinh nghiệm càng phong phú càng tốt. Tôi chỉ không biết rốt cuộc tu vi của Huyền Khổ đại sư đã đến cấp bậc nào mà lại có thể biến mất trước mắt chúng tôi không một tiếng động như vậy.
Hơn nữa Hà Thiên Sư vẫn không hỏi tôi người đó là ai. Hắn càng như thế, trong lòng tôi càng bất an. Tôi hy vọng hắn hỏi thẳng, thì tôi có thể tùy tiện tìm một lý do nào đó lấp liếm cho qua.
Nhưng lão cáo già này lại giả bộ không biết gì cả, rất kiên định. Con đường này đã định sẵn không dễ dàng, dẫn Hà Thiên Sư đi theo chính là con dao hai lưỡi, có thể giúp đỡ mình và cũng có thể hại mình, xem ra phải đấu trí đấu dũng với hắn thôi.
"Đạo huynh, vừa rồi tôi đã quan sát hoàn cảnh xung quanh, núi đi vào dãy núi phía sau núi Tề Vân, chỉ có con đường mòn này là có thể đi được thôi! Với lại, bây giờ cũng đã có nhiều du khách đến đây, chúng ta phải đi thôi!" Trong lúc tôi còn đang suy tính trong lòng, Hà Thiên Sư đã lên tiếng nhắc nhở.
Tôi quay đầu nhìn, có không ít du khách đã lên đây, có thể nghe thấy hướng dẫn viên du lịch đang giơ loa giới thiệu với du khách từ đằng xa. Thấy đã đến lúc nên tôi không trễ nải nữa, liền bảo Hà Thiên Sư đi trước dẫn đường.
Con đường mòn này rất khó đi, là lối đi nhỏ cheo leo trên vách núi sừng sững, với lại ở đây có sương mù quanh năm nên đường rất trơn, không chú ý là ngã ngay. Hà Thiên Sư thường ăn chơi đàng điếm, nên sức khỏe rất kém, đi được một đoạn là hai chân run cầm cập.
Đừng nói hắn, ngay cả tôi lúc đi xuống cũng không dám cúi đầu nhìn phía dưới. Vì không biết bên dưới sâu bao nhiêu, hơn nữa con đường này gần như bỏ hoang, nên đi thăm dò, rất sợ trượt chân hoặc đạp hụt thì ngã thẳng cẳng.
Tôi sợ bị người ta phát hiện nên giục Hà Thiên Sư đi nhanh. Nhưng hình như Hà Thiên Sư phát hiện được gì đó, một tay hắn nắm chặt đống cỏ dại bên cạnh, rồi mới khuỵu người xuống quan sát.
Sau khi xem chừng khoảng mười giây, Hà Thiên Sư ngẩng đầu nhìn tôi cười bảo: "Đạo huynh, xem ra đạo sĩ kia đã đi xuống rồi, trên đất có mầm cỏ bị đạp lún xuống đất và có nửa dấu giày!"
Hà Thiên Sư vừa nói vừa nhổ cỏ dại hai bên ra, cỏ vừa bị nhổ, tôi đã nhìn thấy dấu giày hằn trên mặt đất. Mặc dù chỉ có nửa dấu nhưng đủ để chứng minh bác Diệp thật sự đã đi xuống dưới!
Tôi mừng thầm, coi như đã tìm đúng đường, lần này xem ông ta còn trốn đi đâu được?
Tôi không có biểu hiện ra mặt, chỉ mắng một câu: "Đừng lề mề nữa, đi nhanh đi! Lúc đi xuống, đừng có nhìn xuống dưới!"
"Được rồi!" Hà Thiên Sư cười bó tay, cũng không dám phản bác, nắm cỏ dại từ từ di chuyển xuống dưới. Tốc độ của hắn chậm như rùa bò.
Nhưng tôi nhìn ra được hắn đang sợ thật, có lẽ là có chứng sợ độ cao nên không hối thúc hắn nữa. Sau khi chúng tôi đi vào phạm vi biển mây, tôi mới bảo hắn dừng lại nghỉ ngơi vài phút.
Nghỉ ngơi xong, tôi lại thúc giục hắn tiếp tục đi xuống. Chắc cũng mất khoảng gần một tiếng đồng hồ, chúng tôi mới đến được đáy vực. Đưa mắt nhìn ra xa, là một khu rừng rậm cao chót vót. Độ cao của cây khác nhau, hoàn toàn hiện rõ được hướng đi của rặng núi.
Hà Thiên Sư men theo dấu chân dẫn đường, cũng may trong rừng rậm hơi ẩm ướt, nên dấu chân trên mặt đất không có bị xóa hoàn toàn, giúp tôi tiết kiệm được chút thời gian, với lại cũng không đi lạc đường!
Nhưng tôi không ngờ rằng, chúng tôi cứ đi theo dấu chân tới tận tối mịt. Hơn nữa bây giờ chúng tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, chỉ dựa vào thời gian cùng với hành trình bước đi để phán đoán, chắc bây giờ đã cách núi Tề Vân rất xa.
Xung quanh vẫn là rừng rậm um tùm, dường như không nhìn thấy đỉnh. Càng đi càng sâu, trời càng lúc càng tối, như đi vào một khu rừng già núi sâu chưa từng được con người phát hiện, vẫn không tìm thấy mục tiêu. Nói thẳng ra thì lúc này trong lòng tôi có hơi bất an!
Hà Thiên Sư đã mệt muốn đứt hơi, luôn bị tôi thúc giục đi nhanh. Trong lúc tôi đang đánh giá xung quanh, hắn đột nhiên ngồi xuống, tôi tưởng hắn muốn tranh thủ nghỉ ngơi, định bảo hắn đứng dậy đi tiếp.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên Hà Thiên Sư mắt sáng ngời nhìn tôi, giơ tay chỉ phía trước, nói nhỏ: "Đạo huynh, phía trước có động tĩnh..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận