Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 827: Tử Long thức tỉnh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Lúc lão quỷ gọi chúng tôi, tôi và Lý Tiêu Vũ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía chín tầng trời. Vừa nhìn liền thấy có ánh mặt trời từ đỉnh của chín tầng trời, cũng chính là từ trong tầng mây màu tím chiếu rọi xuống.
Lúc ánh mặt trời từ từ chiếu xuống thì làm đám mây bảy màu dần đổi sắc, giống như một vệt sáng được khảm bảy loại màu sắc vào, quả thật còn đẹp hơn cả cầu vồng.
Tử khí đông lai, mây lành bảy màu, đây là ánh sáng của Tiên giới. Điều càng thần kỳ là từ góc độ của chúng tôi nhìn qua thì chẳng thấy được mặt trời, dường như chùm ánh sáng này được chiếu xuống từ trên đỉnh của mây lành bảy màu vậy.
Tốc độ ánh sáng chiếu xuống không nhanh lắm. Lúc chiếu lên người chúng tôi thì tôi lại cảm nhận được sự ấm áp thoải mái. Mà chùm sáng bảy màu này thì di động. Sau khi đảo qua người chúng tôi, cuối cùng nó dừng lại ở khu vực Thái Cực mà Minh Hà và Thiên Hà hội tụ.
Nơi Minh Hà và Thiên Hà hội tụ, nước sông vốn mang hai loại màu sắc trắng và đỏ đan xen, bây giờ lại thêm chùm sáng bảy màu của mặt trời thì càng trở lên sáng láng lộng lẫy. Thanh Long đã nói, nơi đẹp nhất mà hắn gặp là mặt trời mọc và mặt trời lặn trên biển.
Đáng tiếc hắn không thể cùng chúng tôi đến đây, nếu không hắn cũng sẽ thấy cảnh sắc lúc này còn đẹp hơn cảnh sắc mặt trời mọc trên biển.
Mà một giây sau, cảnh tượng còn thần kỳ hơn lại xuất hiện. Chỉ thấy khu vực Thái Cực mà Minh Hà và Thiên Hà hội tụ lại mọc ra từng đóa hoa sen có màu đỏ tươi như máu.
Nhưng điều kỳ lạ là đóa hoa sen máu này lại không nở ra, chỉ có rễ và lá to. Trên lá còn có bọt nước, được lá sen đỏ tươi tôn lên nên trông bọt nước kia cũng đo đỏ, cứ như là giọt máu vậy.
Lúc thấy cảnh này, lão quỷ kích động hô to: "Ông trời mở mắt, ông trời mở mắt, Tử Long được cứu rồi!"
Lão quỷ không chú ý thấy những đóa hoa sen này chưa nở, thậm chí còn chẳng có nụ hoa. Nói xong câu cuối, ông ta kích động quỳ gối trên boong thuyền, không ngừng dập đầu về phía chín tầng trời, trong miệng thành kính nói lời cảm kích: "Cảm ơn ông trời ban ơn, ngày sau lão quỷ tôi nhất định làm nhiều việc thiện, tuyệt đối không tiếp tục làm những chuyện sai trái nữa!"
"Lão quỷ, ông đứng dậy đi. Mọi chuyện không đơn giản như ông tưởng tượng đâu." Vốn dĩ tôi không muốn cắt ngang lão quỷ, thế nhưng hiện tại hoa sen không hề có dấu hiệu nở, ao máu Hồng Liên này vẫn không cứu được Tử Long.
Tôi vừa kêu lên như thế, lão quỷ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nói vớ vẻ mặt nghi hoặc: "Sơ Cửu, là ông trời cứu Tử Long!"
Tôi lắc đầu cười khổ, nói: "Lão quỷ, ông nhìn kỹ lại xem. Tuy rằng hoa sen máu đã xuất hiện nhưng vẫn không nở. Muốn cứu Tử Long thì nhất định phải làm cho hoa sen máu nở ra."
Nghe được câu nói này của tôi, nụ cuời trên mặt lão quỷ tập tức cứng lại. Ông ta vội vã đứng lên quan sát đám hoa sen máu ở trước mắt. Nhìn một lúc, sắc mặt của ông ta cũng từ từ trầm xuống, trông cực kỳ nghiêm nghị, miệng thì lẩm bẩm mấy câu: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Lẽ nào ông trời nhất định phải mang Tử Long đi sao? Ông trời..."
Nói xong câu cuối, lão quỷ lại nhìn về phía chín tầng trời rồi la lớn: "Ông trời, Tử Long là đứa trẻ tốt, ông buông tha cho nó đi. Nếu như ông thật sự muốn dẫn một người đi, lão quỷ tôi bằng lòng dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng của nó. Van xin ông, cứu nó đi!"
Nhìn lão quỷ lúc này, tôi tự dưng cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Cảm giác lúc này giống như một người cha không còn cách nào khác, đang khẩn cầu ông trời cứu con trai của mình.
Tôi nhìn mà lòng chua xót, cắn răng quát lớn: "Lão quỷ, ông trời không giúp được chúng ta, chúng ta chỉ có thể tự giúp mình. Hồng Liên nở rộ thì mới có thể rửa sạch sức mạnh tà ác trong cơ thể Tử Long. Nếu ao máu Hồng Liên đã xuất hiện thì nhất định sẽ có cách làm cho hoa nở ra!"
Tôi vừa dứt lời, Lý Tiêu Vũ bỗng nhiên hô lên: "Sơ Cửu, lão quỷ, hai người xem, trên lá sen có chữ viết."
Lý Tiêu Vũ vừa nhắc nhở, tôi và lão quỷ đồng thời nhìn sang. Quả nhiên nhìn thấy ở giữa vài cái lá sen kia xuất hiện một số chữ viết có màu đỏ như máu.
Tôi híp mắt nhìn mới thấy rõ ràng chữ bằng máu trên lá sen: "Âm dương sinh huyết liên, sinh tử hỗ luân hồi! Người không có tâm ma, huyết liên mới nở ra!"
Bốn câu này biến mất rất nhanh, gần như vào lúc tôi vừa nhìn rõ thì chúng cũng biến mất theo chùm sáng bảy màu kia. Sau khi hoàn hồn, lão quỷ bắt đầu lặp lại mấy câu nói này.
Lẩm bẩm hồi lâu vẫn không thể phá giải ý đồ trong đó, lúc này ông ta hoảng hốt nói: "Mấy câu nói này có ý nghĩa gì? Rốt cuộc là ý gì đây? Vì sao ông trời phải hành hạ chúng ta như vậy, vì sao không cho chúng ta đáp án chính xác!"
Tâm trạng lúc này của lão quỷ đã không ổn. Tôi biết ông ta lo lắng cho Tử Long, thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi lo rằng ông ta không chỉ không cứu được Tử Long, trái lại còn suy sụp.
Tôi chỉ đành an ủi lão quỷ: "Trời giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về ý chí! Đây là kiếp nạn của Tử Long, chúng ta nhất định phải giúp anh ấy. Nhưng trước đó chúng ta nhất định không thể tự làm rối mình. Nóng lòng cũng không có bất kỳ tác dụng gì còn không bằng bình tĩnh lại, cố gắng phá giải câu đố trong đó."
Tôi nói rất lớn tiếng, khiến lão quỷ sững sờ tại chỗ. Khoảng mấy giây sau, lão quỷ mới gật đầu cười nói: "Sơ Cửu, cậu nói không sai, chúng ta không thể tự làm rối mình. Chỉ cần phá giải câu đố trong mấy câu nói này, tôi tin rằng huyết liên nhất định sẽ nở ra. Đúng, không sai, tôi không thể sốt ruột, nhất định có thể nghĩ ra cách."
Nói xong, lão quỷ đi đi lại lại trên thuyền, nhíu chặt cặp lông mày, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu nói vừa xuất hiện trên lá sen.
Tôi thấy tâm trạng của ông ta đã ổn định hơn, bản thân cũng bắt đầu suy nghĩ ý nghĩa của bốn câu nói kia. Âm dương sinh huyết liên, hẳn là huyết liên đại diện cho thái cực âm dương. Sinh tử hỗ luân hồi, chắc có nghĩa là âm dương sinh tử.
Người không có tâm ma, huyết liên mới nở ra. Câu nói cuối cùng xem ra rất dễ hiểu, phân tích từ nghĩa đen hẳn là chỉ có người không có tâm ma mới có cơ hội làm cho huyết liên nở ra.
Tôi phân tích một lúc, lại nghĩ theo hướng ngược lại. Tôi vừa nghĩ như vậy liền thông suốt. Nghĩa ngược lại của bốn câu nói trên là người không có tâm ma có thể làm cho huyết liên nở ra. Mà huyết liên nở ra đại diện cho sinh tử âm dương, cũng có thể để cho sinh tử luân hồi.
Tôi không biết phân tích của mình có chính xác hay không, cũng không dám nói ra, chỉ đành nằm sấp trên mặt sàn của thuyền con, sau đó dùng tay múc nước trong ao máu Hồng Liên.
Nhưng không ngờ tay của tôi vừa duỗi xuống thì giống như đã chạm vào nước sông lạnh lẽo vậy. Cơn lạnh thấu xương lập tức kéo đến, khiến tôi rút tay về ngay.
Lý Tiêu Vũ quan sát thấy tình hình của tôi, vội vã quan tâm hỏi han: "Sơ Cửu, cậu làm sao vậy?"
"Không có gì, cô đừng lo lắng." Tôi khẽ lắc đầu, cười nói: "Tôi chỉ muốn chứng thực đáp án của mình thôi. Cô chỉ cần chăm sóc Tử Long cho tốt là được."
Nói xong, tôi lại thò tay vào trong ao máu Hồng Liên, nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương. Tôi đã có chuẩn bị trong lòng nên phản ứng không còn kịch liệt như trước. Tôi cố nén cảm giác bàn tay như sắp bị đông thành đá, tiếp tục thò tay xuống dưới. Thế nhưng sau khi tay tôi chậm rãi thò sâu vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo kì lạ kia đã biến mất. Có điều lúc này lại xuất hiện tình huống ngược lại. Nước này như bị đun sôi vậy, nhiệt độ cực cao, nóng đến mức khiến tay tôi đau rát. Càng thò tay sâu vào nước thì cảm giác bị đun nóng càng lúc càng rõ ràng.
Không chịu nổi nữa thì tôi mới rụt tay trở về ngay. Lúc này tôi mới phát hiện tay của mình đã bị nóng đến đỏ bừng.
"Sơ Cửu, chuyện gì thế này?" Lúc này Lý Tiêu Vũ đi đến bên cạnh tôi, nhìn bàn tay đã bị nóng đỏ lên của tôi rồi hỏi.
Tôi cắn răng giải thích: "Tiêu Vũ, nước trong ao máu Hồng Liên này rất lạ. Đúng rồi, cô thử xem."
Tôi bảo Lý Tiêu Vũ thử cũng là muốn chứng thực nghi ngờ trong lòng mình. Lý Tiêu Vũ không biết suy nghĩ của tôi nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô ta nằm sấp xuống, thò bàn tay thon dài vào trong sông.
Tôi còn chưa kịp nhắc nhở, Lý Tiêu Vũ đột nhiên rụt tay về giống như bị điện giật.
Lý Tiêu Vũ mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn tôi, nói: "Sơ Cửu, nước trong sông này lạnh đến thấu xương."
Thấy Lý Tiểu Vũ còn muốn thử lại lần nữa, tôi vội vàng ngăn cản cô ta, nói: "Tiêu Vũ, không cần đâu, tôi đã biết đáp án rồi."
Tôi cũng không giải thích cho cô ta, bởi vì trong lòng tôi đã có đáp án. Trong ba người chúng tôi, không ai có thể khiến cho huyết liên nở ra được. Bởi vì trong lòng chúng tôi đều có tâm ma. Chúng tôi không phải bậc thánh nhân, tại sao trong lòng không có chút yêu hận sân si nộ được?
Thanh Long cũng đã nói, căn cứ vào ghi chép của Linh tộc thì chưa từng có ai nhìn thấy hoa sen máu nở ra cả. Điều này cũng chứng minh rằng trên đời này không có người hoàn toàn sạch sẽ. Đương nhiên ngoại trừ trẻ mới sinh và người đã chết, bởi vì bọn họ không có ý thức.
"Sơ Cửu, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Lý Tiêu Vũ rất nghi hoặc, lại truy hỏi tôi lần nữa.
Tôi khẽ lắc đầu, không định giải thích việc này với cô ta. Vì vậy tôi vội vàng đổi đề tài, nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem Tử Long sao rồi."
Vừa dứt lời, tôi chuẩn bị đi xem Tử Long. Thế nhưng chúng tôi còn chưa đi đến trước mặt anh ấy, Tử Long đột nhiên ngồi bật dậy khỏi mặt đất, trừng to cặp mắt khủng bố nhìn chúng tôi một cách hung dữ, hoàn toàn coi chúng tôi như kẻ thù không đội trời chung...

Bình Luận

0 Thảo luận