Tử Long đi trước, một tay cầm bút Thiên Sư, một tay chắp sau lưng, rồi từ từ bước đến như vương giả giáng lâm.
Diệp Chu Tinh và lão quỷ chia làm hai bên đi theo sát phía sau. Phía sau còn có thêm một người giương cờ xí. Cờ xí có hình tam giác, bên trên thêu ba chữ to "Phái Phù Lục" đầy khí thế.
Đi sau cờ xí đều là người của phái Phù Lục, chí ít cũng phải chừng năm mươi đệ tử. Các đệ tử đều mặc Đạo phục giống nhau, ở trên ngực áo cũng thêu ba chữ "Phái Phù Lục" theo lối phồn thể.
Phía bên phải Tử Long là đội ngũ do Vương Kỳ Bằng thống lĩnh. Lúc này cậu ta đang nâng đại ấn Huyền Chân trong tay, còn người phía sau thì giương cao ngọn cờ của Huyền Chân giáo. Nhân số khá nhiều, trẻ có già có, phải đến bốn mươi năm mươi người.
Đây chính là thế lực của phái Huyền Chân của tôi!
Bên trái Tử Long là những dũng sĩ người Miêu do Lâm Y Y dẫn đầu, ngoài ra còn có không ít vu sư, người Miêu nuôi cổ. Thế lực đứng phía ngoài cùng chính là các thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa do Mạnh Doanh và Tiểu Thiết dẫn dắt.
Tôi không rõ số lượng cụ thể là bao nhiêu người, nhưng ít nhất cũng phải tầm hai trăm. Khi bước về phía tôi, tất cả mọi người đều nở một nụ cười mà lâu rồi tôi chưa từng được nhìn thấy. Thời khắc này, ngoài xúc động và run rẩy ra, tôi thật sự không biết phải nói gì. Bởi vì chẳng có ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này.
Nhìn thấy thế lực Đạo môn đông đảo nhường này, tôi bỗng sinh ra một cảm giác tự hào, chỉ cần có những người này ở đây, Đạo môn mãi mãi sẽ không thể sa sút được.
Hiện giờ bên phía Thanh Long còn lại không đến một trăm người, ai cũng sợ sệt, đứng nép lại xung quanh Thanh Long như chim sợ cành cong. Thế nhưng Thanh Long lại chẳng hề hoảng loạn, vẫn cười khẽ như gió thoảng mây trôi, chẳng hề có nửa nét sợ hãi.
Vường Kỳ Bằng dẫn đội ngũ đi đến trước mặt tôi, rồi sau đó quỳ xuống, hai tay dâng đại ấn Huyền Chân lên cao, hô lớn: "Đệ tử phái Huyền Chân Vương Kỳ Bằng xin được tham kiến chưởng môn phái Huyền Chân!"
Tất cả đệ tử phái Huyền Chân phía sau Vương Kỳ Bằng nghe vậy cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô: "Tham kiến chưởng môn!"
Khoảnh khắc đó, một cảm giác mang tên tự hào bỗng dâng lên trong lòng tôi. Phái Huyền Chân sa sút nhiều năm, cuối cùng đã được gây dựng lại. Điều tôi không ngờ được là những đệ tử rải rác khắp nơi của phái Huyền Chân đã lựa chọn quay về.
Tôi nhận lấy đại ấn Huyền Chân từ tay Vương Kỳ Bằng rồi giơ đại ấn lên, miệng hô to: "Các đệ tử phái Huyền Chân, mau đứng dậy! Bắt đầu từ hôm nay, phái Huyền Chân chính thức trở về Đạo môn! Người còn phái còn, người mất phái mất! Môn phái Huyền Chân, chính thức trở về!"
Nương theo tiếng hô của tôi, các đệ tử phái Huyền Chân cũng hô: "Người còn phái còn, người mất phái mất! Môn phái Huyền Chân, chính thức trở về!"
Âm thanh vang dội vô cùng, khí thế cuồn cuộn, phá vỡ sự yên tĩnh của thôn Ma Câu.
Sau đó, Tử Long mới đi đến trước mặt tôi, hai chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, rồi ôm nhau một cái thật chặt.
"Sơ Cửu, anh nhớ em quá!" Tử Long ôm ghì lấy tôi, kích động thốt lên.
Tôi cũng xúc động không kém, đã một năm chúng tôi không gặp nhau, đây là lần chúng tôi xa nhau lâu nhất kể từ khi biết nhau đến giờ. Tôi vỗ vai Tử Long, háo hức nói: "Tử Long, sau này chúng ta sẽ không phải chia xa nữa, chờ đến khi giải quyết xong hết chuyện ở đây, chúng ta sẽ trở về miếu Miêu Vương, tế bái sư phụ!"
"Nói trước rồi đấy nhé!"
Sau đó tôi qua chỗ Mạnh Doanh, Tiểu Thiết, Diệp Chu Tinh để chào hỏi đôi câu. Đến cuối cùng, tôi mới dừng chân trước mặt Lâm Y Y.
Cô gái cứ nhìn tôi rồi cười ngốc nghếch, tay khẽ lần lên viền môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như gấc, đôi mắt long lanh to tròn nhìn tôi đầy chăm chú, bao dịu dàng và ngại ngùng đều lộ rõ trên gương mặt.
Một Y Y như này thật sự rất động lòng người.
Tôi khẽ chà ngón tay mình lên sống mũi cô ấy, dịu dàng gọi một câu: "Cô gái ngốc này."
Nghe vậy, Lâm Y Y bỗng đột nhiên sà vào lòng tôi, ôm lấy tôi thật chặt, đã vậy còn cắn cánh tay tôi một cái rõ đau, khiến tôi phải khẽ kêu lên một tiếng.
Nhưng đang ở ngay trước mặt nhiều người thế này, tôi cũng không dám kêu to, đành phải kìm nén chịu đựng.
"Anh Cửu, Y Y rất nhớ anh!" Cắn xong, Y Y bắt đầu sụt sùi.
"Ngốc ạ, anh Cửu cũng nhớ em, không giây phút nào là không nghĩ đến việc đi tìm em. Sau này đôi ta sẽ không phải chia lìa nữa!" Tôi ôm chặt lấy Lâm Y Y, còn cô ấy thì e thẹn gật đầu trong vòng tay tôi.
Tôi biết giờ không phải là lúc ôn chuyện cũ, chuyện của của chúng tôi vẫn chưa giải quyết xong, nhân vật lợi hại hơn vẫn còn đang ở phía sau.
Nghĩ đến điều này, tôi quay sang hỏi Tử Long: "Tử Long, Lỗi gia đâu?"
Tử Long nhíu mày, lắc đầu đầy bất đắc dĩ rồi cười khổ: "Lỗi gia nói muốn vào sân theo phong cách của anh hùng, nên một mình anh ta đã đến sau núi rồi, còn nói rằng đến sau núi sẽ càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai thần bí của anh ta."
"Trời má..." Tôi nhất thời cạn lời, cái tên Vương Lỗi này đúng là vẫn không biết thế nào là xấu hổ mà! Nhưng tôi vẫn còn nhớ những lời ban nãy Thanh Long nói, rằng tôn chủ Linh tộc đã phái người của Âm Dương Đạo đi đối phó với Vương Lỗi.
Đạo hạnh của Vương Lỗi thì tôi không lo lắng, tôi lo anh ta bị ám hại hơn. Giờ không có cách nào để thông báo cho Vương Lỗi, chỉ hi vọng anh ta bình an vô sự, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện trong thời khắc mấu chốt này.
Tôi xem xét tình hình bên ngoài thôn, vẫn bị sương quỷ bao phủ như trước, vậy có nghĩa là ác quỷ bên ngoài vẫn chưa tản đi, ngược lại chúng vẫn còn đang bao vây thôn Ma Câu.
Tôi nhìn về phía Thanh Long, lạnh lùng nói: "Thanh Long, anh thua rồi."
"Thế ư?" Thanh Long cười nhạt, "Lý Sơ Cửu, chuyện chưa đến bước cuối cùng thì sẽ không có thắng thua tuyệt đối. Đừng vội vàng, trò hay còn đang ở phía sau đấy."
"Hừ!" Tôi hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, "Hôm nay chúng tôi đại diện cho Đạo môn, kẻ thù của chúng tôi là Linh tộc! Từ trước đến giờ, Linh tộc vẫn luôn sát hại người của Đạo môn. Chính tà đối lập xưa nay, hôm nay tôi đại diện cho Đạo môn, thề sẽ tiêu diệt Linh tộc sạch sẽ! Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, người nào đồng ý quy thuận Đạo môn, chúng tôi vẫn sẽ cho người đó một cơ hội! Nhưng nếu như họ lật lọng lừa dối, vậy thì giết chết ngay không cần luận tội!"
Tôi vừa dứt lời, hai trăm người xung quanh đều xăm xăm lấy vũ khí ra. Cuộc đại chiến giữa Đạo môn và Linh tộc cuối cũng cũng sắp nổ ra.
Thanh Long bắt đầu ra lệnh, "Đạo môn mục nát, không đỡ nổi một đòn đâu, rồi chung quy cũng sẽ là thiên hạ của Linh tộc chúng ta! Hôm nay chúng ta không còn đường lui nữa, chỉ có thể tắm máu mà chiến đấu hết mình, người nào còn sống sót, sau này Linh tộc chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi! Nhưng nếu như có kẻ chạy trốn, ta sẽ là người đầu tiên chém đầu kẻ đó! Tất cả mọi người nghe lệnh, giết bọn chúng cho ta!"
"Giết!"
Một chữ "giết" vừa vang lên, nhân mã hai bên đã xông vào nhau ngay lập tức. Từng tiếng vũ khí lạnh va vào nhau chói tai, cùng với đó là những tiếng kêu thảm thiết.
Xông lên hàng đầu tiên là dũng sĩ người Miêu, tay họ cầm loan đao, đi đến đâu là quyết không để lại một ai còn sống đến đó. Số lượng người bên phía Thanh Long chỉ bằng một nửa bên tôi, nên chẳng thể nào chống chọi lại được, cứ thế bị người của chúng tôi liên tục ép lùi về phía sau.
Chỉ trong vòng vài phút, trên đất đã nằm la liệt không ít thi thể. Có một số kẻ vẫn chưa bị mất mạng ngay tại chỗ, giờ vẫn còn đang vùng vẫy hấp hối, tiếng kêu càng ngày càng thảm thiết.
Một tướng công thành vạn cốt khô, đây là kết cục nhất định chúng tôi phải đối mặt. Muốn tiêu diệt Linh tộc, tất sẽ phải có cảnh máu chảy thành sông. Thật ra tôi thấy đây không phải là giết chóc, tất cả chỉ là để trả lại một sự thái bình vĩnh hằng cho Đạo môn mà thôi.
Không còn Linh tộc, những tranh chấp bên trong Đạo môn mới có thể biến mất hoàn toàn, cũng sẽ không có nhiều người phải chết nữa.
Chúng tôi đều đang quan sát cuộc chiến khốc liệt, hai anh em Dương lão thất đang canh giữ ở cửa nhà văn hóa thôn. Sau khi nhìn thấy những thôn dân còn sống sót, Tử Long mỉm cười cảm thán, "Cho dù ra sao vẫn còn có người còn sống, đây chính là câu trả lời tốt nhất dành cho em."
Tôi hiểu ý Tử Long, anh ấy nói không sai, chỉ cần còn một người còn sống thì đó chính là câu trả lời thỏa đáng nhất dành cho tôi, rằng tất cả những gì tôi đã làm đều không bị uổng phí.
Tôi gật đầu cười: "Nếu như lần này có thể tiêu diệt được hết Linh tộc, vậy thì Đạo môn sẽ sớm thái bình thôi."
"Đúng thế!" Tử Long tán đồng, "Chỉ có thống nhất Đạo môn thì sau này mới không xuất hiện những thảm kịch như ngày hôm nay nữa. Bất luận thế nào, hôm nay chúng ta cũng phải tiêu diệt chúng!"
Tôi "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, tiếp tục quan sát cuộc chiến. Máu tươi đã văng đầy đất, đâu đâu cũng là thi thể nằm ngập trong vũng máu.
Tôi không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng này, bởi nó quá tàn nhẫn. Nhưng chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác, bởi chỉ có dùng máu tươi mới có thể đổi lấy thái bình.
Khoảng chừng mười phút sau, Linh tộc chỉ còn sót lại một nhóm nhỏ. Những đệ tử còn sống sót của Diệp gia và những môn phái khác cũng không còn nhiều lắm, tất cả đều đang túm tụm lại thành một vòng, cảnh giác nhìn bốn phía.
Lúc này họ đã giết hăng đến mức đỏ cả mắt, trên mặt, trên người đều là máu tươi, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ. Giờ họ đã bị bao vây kín không một kẽ hở, nhưng vẫn chẳng có ai chịu đứng ra đầu hàng.
Tôi biết người của Diệp gia và những môn phái khác đã có ý muốn đầu hàng, nhưng họ sợ Thanh Long hơn. Nếu như họ phản bội Thanh Long vào lúc này, hắn nhất định sẽ giết họ ngay tại chỗ.
Đương nhiên là tôi không muốn phải nhìn thấy thêm cảnh giết chóc nào nữa, nên muốn đi khuyên nhủ những môn phái đang nương tựa vào Linh tộc kia. Nhưng nào ngờ, tôi còn chưa kịp mở miệng, phía đầu thôn bỗng có một trận gió âm thốc đến.
Gió âm lẫn sương quỷ, tràn vào trong thôn với khí thế nghiêng trời ngả đất. Chỉ trong chớp mắt, sương quỷ đã bao phủ toàn bộ người của Linh tộc.
Tất cả mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy một giọng nói ồm ồm thô bạo, "Nếu như đã đến cả rồi thì kết thúc luôn đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận