Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 649: Mục tiêu công kích

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Bà ba Hoàng chuẩn bị phản công lại, đây là cơ hội duy nhất của bà ta. Phải giết chết Dương lão thất và cả mười hai vị trưởng lão, bà ta mới có cơ hội khống chế Đại Thần môn.
Đệ tử thân tín của mụ không nhiều, chỉ có mười mấy tên đang đứng sau lưng. Bây giờ không còn đại trận Chư Thần áp chế nữa, một mình tôi cũng có thể xử lý bọn chúng.
Nhưng tôi không ra tay, tôi muốn thấy tiềm lực của Dương lão thất, cũng muốn xem anh ta có thể trở thành giáo chủ chính thức của Tát Mãn giáo hay không?!
Lúc tôi nhìn về phía anh ta, phát hiện đối phương vẫn có chút lo lắng, có lẽ là không đủ tự tin vào chính mình. Nhất là ánh mắt, khi nhìn thấy đệ tử của mình lại ánh lên vẻ né tránh!
Lâm Tiêu không nhịn được chuẩn bị tiến tới trợ giúp, tôi kéo ông ta lại, lắc đầu nói: "Lâm đại ca, cả A Cẩu nữa, chúng ta không thể giúp anh ấy! Anh ấy là giáo chủ của Tát Mãn giáo, nhất định phải có năng lực tự đứng lên! Không ai có thể giúp anh ấy cả đời, anh ấy chỉ có thể tự mình giúp mình thôi!"
Tôi nói rất lớn, Dương lão thất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nghe tôi nói vậy, đột nhiên anh ta ngẩng cao đầu, quát to: "Đệ tử Tát Mãn giáo nghe lệnh, giết hết thuộc hạ của mụ yêu nghiệt cho ta! Còn mụ già đó để ta đối phó, ta muốn đích thân báo thù cho giáo chủ U Minh!"
Nghe thấy những lời khí phách của Dương lão thất, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng bất giác mỉm cười. Sau này Đạo môn phía Bắc phải nhờ anh ta rồi, chỉ khi anh ta trưởng thành hơn, tôi mới có thể hoàn toàn yên tâm giao lại!
Thoạt đầu đám đệ tử kia còn chưa quen, nhưng sau vài giây im lặng, lập tức có người dẫn đầu rút vũ khí ra lên tiếng: "Các anh em, nếu nay tân giáo chủ của Tát Mãn giáo đã xuất hiện, vậy sau này chúng ta không còn là đệ tử của Đại Thần môn nữa, mà là đệ tử của Tát Mãn giáo. Bà ba Hoàng đã giết chết giáo chủ U Minh, hôm nay tôi sẽ giúp ông ấy báo thù!"
"Được!" Người kia vừa dẫn đầu, đám đệ tử xung quanh lập tức bày tỏ đồng tình, soàn soạt rút pháp khí và vũ khí ra, lũ lượt xông tới chỗ mười mấy tên đệ tử thân tín phía sau lưng bà ba Hoàng.
Dù cho mười mấy tên đệ tử đó thân thủ không tồi, nhưng đông người như vậy chúng cũng không cầm cự được bao lâu. Dương lão thất chủ động xông tới đối phó với bà ba Hoàng.
Dương lão thất vẫn luôn theo tôi học đạo, tôi cũng rất nghiêm khắc đối với anh ta. Nhưng tôi tin, nếu anh ta dốc toàn lực, cũng không phải không có khả năng đánh bại bà ba Hoàng!
Có điều, kinh nghiệm của Dương lão thất lại không bằng bà ba Hoàng, tôi sợ anh ta gặp phải thủ đoạn thâm độc nên bảo A Cẩu âm thầm hỗ trợ. Nếu tình hình xấu đi, A Cẩu sẽ ra tay giúp đỡ. Bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Dương lão thất!
Đã đến giờ phút quan trọng này rồi, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Hơn nữa, hiện giờ đã có người đối phó với bà ba Hoàng, tôi lại trở nên nhàn rỗi nhất. Vừa nãy suýt nữa tôi đã bỏ mạng ở Thần Tiên Trai này rồi, sự xuất hiện của Dương lão thất vô hình làm thay đổi cục diện, khiến chúng tôi chuyển bại thành thắng, từ bị động sang thế chủ động.
Đây chính là vận mệnh, đôi khi đảo ngược, đôi khi đầy bất ngờ thú vị...
Nhưng đêm nay, bà ba Hoàng và thế lực của bà ta phải biến mất, cũng có nghĩa là tôi sẽ chính thức thống nhất được Đạo môn phía Bắc!
Tôi liếc nhìn Tử Long, anh ấy vẫn đang hôn mê, để Lâm Tiêu và người nuôi thi chăm sóc cho anh ấy. Tôi nhảy lên nóc nhà, đuổi theo Vương Lỗi.
Tôi nhớ Vương Lỗi đi về phía sau núi, tôi cũng đuổi theo hướng đó. Nhưng lúc tới sau núi lại không có ai cả. Tôi không tìm thấy Vương Lỗi, cũng không tìm thấy kẻ đã kích động Tử Long.
Phía sau núi rộng lớn như vậy, hơn nữa còn là đường cụt, không có cách nào thoát ra. Tôi cũng không thấy bọn họ quay lại, theo lý mà nói bọn họ phải đang ở gần đây.
Tìm kiếm một lúc vẫn không thấy bóng dáng bất cứ người nào, tôi mới gọi to: "Lỗi gia, anh ở đâu?"
"Anh Cửu, mau qua đây giúp, tôi bị mắc kẹt trong này." Nào ngờ tôi vừa gọi tên, giọng của Vương Lỗi đột nhiên vang lên từ phía trước mặt. Giọng anh ta có chút kỳ lạ, cảm giác như đang rất khó chịu.
Tôi đi theo hướng phát ra tiếng nói, cúi đầu nhìn xuống thì vừa hay trông thấy Vương Lỗi đang bị kẹt trong kẽ hở giữa mái hiên nhà và cây táo, là phần mông bị kẹt lại.
Lúc này anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, không còn là đạo trưởng khùng khùng điên điên nữa. Tôi vừa nhìn thấy bộ dạng của anh ta, không nhịn được muốn bật cười. Định lấy chuyện này trêu chọc nhưng đột nhiên phát hiện khóe miệng anh ta có chút máu tươi, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Tôi thấy tình hình không ổn, lập tức quỳ xuống đất lo lắng hỏi: "Lỗi gia, anh sao rồi?"
"Không sao!" Vương Lỗi lắc đầu đáp: "Lỗi gia tôi không đánh lại hắn, bị gãy vài cái xương sườn, người bị trúng mấy chưởng, hình như tóc cũng bị rụng vài sợi! Ài, cứ nghĩ tới mấy sợi tóc dài sầu muộn rụng xuống, Lỗi gia tôi lại nhớ tới thanh xuân đã mất đi của chính mình..."
Nghe thấy câu sau tôi nhíu mày. Anh ta còn cợt nhả được như vậy chứng tỏ cũng không có việc gì. Con người anh ta tôi hiểu, trừ phi chết đi, nếu không chẳng lúc nào nghiêm túc được hết.
"Nào, Lỗi gia, tôi kéo anh lên!" Tôi vươn tay ra, anh ta cũng một tay nắm lấy. Sau khi nắm chặt tôi mới dùng sức kéo về sau.
"A! Đau quá, bỏ tay ra, mau bỏ tay cậu ra!" Tôi vừa kéo một cái, Vương Lỗi lập tức kêu lên đau đớn. Nhìn dáng vẻ anh ta không phải đang giả vờ, đau đến mức mặt mũi trắng bệch hết cả.
Xem ra vết thương của anh ta không nhẹ. Nhưng tình cảnh hiện tại cũng rất khó kéo anh ta ra được, kẹt cứng, chỉ có thể dùng sức thật mạnh, nếu không không thể kéo lên được.
Tôi không buông ra, mà tiếp tục nắm lấy tay đối phương, chỉ về phía sau anh ta hét lớn: "Vương Lỗi, Thạch Minh Thánh Hàm tới kìa!"
"Cô gái xinh đẹp?!" Tôi vừa hô thế, Vương Lỗi lập tức quay đầu lại nhìn. Ngay lúc anh ta quay đi, tôi kéo mạnh đối phương ra ngoài.
Anh ta đau đến nhe răng trợn mắt, như thể muốn giết tôi đến nơi.
Tôi cười cười bảo: "Lỗi gia, anh đàn ông lắm cơ mà, tí xíu đau đớn này đã thấm vào đâu! Cùng lắm thì lát nữa tôi bảo bọn họ làm cho anh một bàn thức ăn ngon đền bù.
"Cũng được!" Ai ngờ tôi vừa nói thế, Vương Lỗi lập tức đứng phắt dậy, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn rất nghiêm túc dặn dò: "Anh Cửu, món ăn ở phương Bắc với Kiềm thành này hơi thanh đạm, Lỗi gia tôi ăn không đủ no. Cậu kêu bọn họ làm món ăn đậm vị hơn đi, càng đậm Lỗi gia đây càng thích! À mà, cậu nói với bọn họ, không cần nấu mấy món cao sang, chỉ cần làm mấy loại sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, nhân sâm ngàn năm gì đó là được rồi. Gần đây Lỗi gia tôi cảm thấy mình hơi gầy, cần phải bồi bổ thêm một chút. Nếu không chị đẹp trông thấy chắc chắn sẽ đau lòng!"
Tôi chau mày nghe anh ta dặn dò, mẹ kiếp, không phải vừa mới đau đớn kêu la oai oái đó sao, giờ lại như chẳng có chuyện gì vậy.
Tôi ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại: "Lỗi gia, anh không sao đấy chứ?"
"Lỗi gia tôi thì làm sao được?" Vương Lỗi liếc một cái như thể tôi là kẻ nhiều chuyện, đáp: "Gãy vài cái xương sườn mà thôi, cũng đâu phải chưa gãy bao giờ! Mặc dù cũng hơi đau tí chút, nhưng chưa được ăn đồ ngon, Lỗi gia đây quyết không thể ngã xuống được!"
"Ồ..." Tôi không dám dây dưa với anh ta thêm nữa, nếu không lại bị anh ta kéo đi xa tít tắp, đành chuyển đề tài: "Lỗi gia, từ lúc xuất hiện, tại sao anh không dùng gương mặt thật để gặp chúng tôi? Nếu Tử Long không phát hiện ra mùi tỏi trong hồ lô rượu của anh thì chắc chúng tôi vẫn chẳng hay biết gì! Còn nữa, rốt cuộc kẻ anh vừa đuổi theo là ai vậy?"
Tôi cố ý nhắc tới mùi tỏi để trêu chọc đối phương. Quả nhiên Vương Lỗi nhăn nhó, hình như cũng không ngờ lại xảy ra chuyện đó.
Nhưng anh ta vốn mặt dày, cũng khéo léo lờ đi: "Lúc đầu đám người Đạo môn đều nói cậu chết rồi, Lỗi gia tôi nghe được tin, có thể nói là đứt từng khúc ruột, không thiết ăn uống, đêm không thể ngủ, già đi bao nhiêu, suýt nữa thì mắc bệnh trầm cảm. Không chỉ vậy, mấy ngày đó cơ thể tôi còn đột nhiên gầy rộc đi, sút mất mấy lạng thịt! Nhưng Lỗi gia tôi không tin cậu chết, nên tính tới Địa phủ cướp hồn. Sau đó quỷ sai ở Quỷ môn quan nói với tôi, cậu chưa chết, còn đi tìm cả Địa Tạng Vương Bồ Tát. Vì thế Lỗi gia tôi lại xuống Mười tám tầng địa ngục, nhân cơ hội lão hòa thượng tụng kinh, tôi đã âm thầm trộm tràng hạt của lão đi."
Tôi nhìn Vương Lỗi khua môi múa mép mà toát mồ hôi hột. Mẹ kiếp, gì mà không thiết ăn uống, cơ thể gầy rộc, lại còn gầy mất mấy lạng thịt.
Cũng may tôi đã quen rồi, không thèm phản bác, mà chỉ lùi lại vài bước để tránh nước bọt văng tứ tung, gật gù tỏ ý bảo anh ta cứ kể tiếp.
Vương Lỗi làm bộ rất gian nan, lắc đầu nói tiếp: "Sau đó Lỗi gia tôi âm thầm tìm cậu và Triệu Tử Long, lại vô tình biết được tình hình của Tử Long. Chắc hẳn các cậu cũng đoán ra chuyện nội gián rồi nhỉ?"
"Ừm!" Tôi gật đầu đáp: "Không phải mỗi mình tôi đoán ra, cả Tử Long cũng biết rồi. Hơn nữa, Tử Long còn chắc chắn hơn tôi. Nhưng chuyện này tôi muốn để Tử Long tự mình giải quyết!"
"Cũng tốt!" Vương Lỗi tán đồng ý kiến của tôi: "Lỗi gia tôi biết được bà ba Hoàng muốn dùng cách gậy ông đập lưng ông, nên mới dùng thơ giấu đầu để báo cho các cậu. Thật ra lúc các cậu bị thua, tôi cũng ở gần đó. Nhưng Lỗi gia tôi không ra tay giúp đỡ, là vì muốn dụ kẻ thần bí lấy trái tim của người khác lộ diện. Tôi đã âm thầm điều tra hắn từ lâu, nhưng cuối cùng vẫn không tra ra manh mối gì! Có điều, kẻ này quả thật rất lợi hại! Ngay cả Lỗi gia tôi cũng không phải đối thủ của hắn, tôi rất lo, sớm muộn cũng có ngày bọn chúng ra tay với các cậu!"
Hiếm thấy có khi nào Vương Lỗi lại nói chuyện nghiêm túc như vậy, từ giọng điệu và nét mặt của anh ta, tôi có thể nhận ra điều đó. Lần này anh ta gặp phải đối thủ thật rồi!

Bình Luận

0 Thảo luận