Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 672: Nhẫn thuật Nhật Bản

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Dường như ý chí chiến đấu của tên sứ giả Ngũ Hành kia đã bị tôi kích động bộc phát ra rồi, đã khác hoàn toàn với dáng vẻ trước đó! Hai mắt hắn vằn đỏ, nụ cười cũng có chút kỳ lạ, hơi thở hổn hển, hệt như con thú sắp nhảy ra khỏi lồng!
Điều tôi muốn chính là hiệu quả này, tôi muốn xem xem, rốt cuộc thuật Âm Dương của Âm Dương Đạo kinh khủng nhường nào?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, tên sứ giả lại lần nữa nhằm vào tôi mà tấn công, hắn như một con bò đực điên cuồng xông tới. Tôi có thể cảm nhận được khí thế của hắn bây giờ mạnh hơn so với lúc trước, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tôi vẫn sẵn sàng tay không đối phó với hắn mà không có ý định dùng tới kiếm. Không phải khinh thường hắn, chỉ là tôi muốn dùng phong thái khí phách của nước lớn... lễ nhường ba phần, gặp chiêu phá chiêu!
Trừ phi tôi không chống đỡ được đòn tấn công của hắn, nếu không chắc chắn sẽ không dùng tới kiếm.
Khi tên sứ giả chỉ còn cách tôi chừng hai mét, đột nhiên hắn nhảy vọt lên cao, duỗi ngang chân trong không trung, trực tiếp nhắm vào ngực tôi đạp tới.
"Tài năng thấp kém! Tốc độ và sức mạnh vẫn chưa đủ!" Tôi cười nhạt, chủ động bước tới trước một bước, mạnh mẽ đánh một chưởng theo hướng chân hắn đá tới.
Với tốc độ của tôi, đáng nhẽ ra có thể đánh trúng hắn. Nhưng thật quỷ dị, khi một chưởng của tôi còn chưa đánh trúng hắn, thì tên sứ giả đã biến mất ngay trước mặt tôi.
Giống như một cơn gió, trong chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.
"Nhẫn thuật Nhật Bản!" Tôi nhíu mày lẩm bẩm, cũng không dám lơ là, lập tức giải thoát hoàn toàn chân khí Huyền Chân trong người. Chân khí Huyền Chân ầm ầm tràn ra bốn phương tám hướng, chỉ cần chỗ nào có chuyển động hơi thở đều không thoát khỏi mắt tôi.
Nhưng cùng lúc đó, ngay khi khí tức phóng ra ngoài, tôi đã cảm nhận được phía sau lưng có một luồng khí hung hãn bất ngờ ập tới. Không cần đoán cũng biết đó chính là tên sứ giả kia!
Tôi quay người lại, bàn tay vừa giơ lên trước ngực thì cú đá đích xác của hắn đã nhắm trúng bàn tay tôi. Đồng thời tên sứ giả cũng xuất hiện ngay trước mặt.
Tôi nhanh chóng túm chặt lấy cổ chân hắn, quăng mạnh sang một bên, cứ vậy nhắm thẳng vào trụ đá ném đi! Lực của tôi không yếu, cho dù cú va chạm không làm hắn chết, thì ít nhất cũng phải gãy vài cái xương sườn.
Nhưng chuyện quỷ dị lại xảy ra, ngay lúc tên sứ giả sắp sửa va vào trụ đá, hắn lại lần nữa biến mất giữa không trung! Tôi chỉ cảm thấy có một luồng khí tức lướt qua trụ đá, tiếp theo không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào nữa.
Tên sứ giả biết tôi đang thăm dò vị trí của hắn nên cố ý che giấu hơi thở. Hiện giờ tôi không cách nào xác định được vị trí của hắn, nhưng tôi biết, hắn nấp ở rất gần và đang tìm cơ hội giết mình.
Bây giờ tôi cũng đã dần hiểu được chiêu thức của hắn, Nhẫn thuật Nhật Bản là căn bản tấn công của bọn chúng, có thể vô hình giết người! Nhưng không phải là không có sơ hở, chẳng qua chúng chỉ mượn các nguyên tố ngũ hành để ẩn nấp vào không trung mà thôi.
Nhưng chỉ cần bọn chúng lộ ra hơi thở, tôi có thể tìm được ngay vị trí của chúng. Hơn nữa, cho dù không dùng chân khí để cảm nhận, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nơi bọn chúng ẩn thân.
Có điều phải chờ bọn chúng cử động mới có thể nhìn ra, nếu cứ trốn như vậy, cũng rất khó bị phát hiện.
Nhưng tới tận bây giờ, tên sứ giả vẫn chưa sử dụng thuật Âm Dương. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
"Khoan đã, không đúng!" Nghĩ tới điều này, tôi mới nhớ ra chuyện của Diệp Đường. Lẽ nào, bọn chúng cố ý làm như vậy để kéo dài thời gian cho cô ta?
Trong lòng tôi bỗng chốc cảm thấy kỳ lạ, quay lại nhìn một trong hai cỗ quan tài Hàn Ngọc nọ! Quan tài rất sâu, ở góc độ của tôi thì hoàn toàn không nhìn thấy được bên trong.
Nhưng tôi biết, bên trong có chất lỏng. Hơn nữa, loại chất lỏng đó trong tình trạng cực hàn cũng không bị đóng băng. Bọn chúng muốn dùng tà thuật Ngũ Quỷ Củng Tiên Kiều, ba hồn bảy vía về chủ mới.
Tôi đã cứu được Diệp Thiếu Khanh, bọn chúng chỉ có thể sử dụng tứ quỷ. Bốn con lệ quỷ sau khi ăn trái tim trẻ con đã bị bọn chúng dẫn nhập vào trong quan tài Hàn Ngọc.
Bây giờ nhìn lại, tôi phát hiện ra quan tài Diệp Đường nằm có động tĩnh. Lúc này dây thừng treo tiền Ngũ Đế vốn giăng bên trên quan tài đang rung lên, dường như thứ bên trong đang muốn chui ra khỏi quan tài Hàn Ngọc.
Không chỉ vậy, cỗ quan tài bên cạnh cũng xảy ra chuyện kì lạ. Dây thừng treo tiền Ngũ Đế bên trên cũng liên tục leng keng kêu vang. Đặc biệt, từ bên trong quan tài, khí lạnh u ám không ngừng tỏa ra.
Tôi nhìn lại bốn tên sứ giả Ngũ Hành đang duy trì trận pháp, bọn chúng vẫn đang kết thủ ấn niệm chú, tốc độ niệm chú rất nhanh, cũng rất vội. Mà chúng lại niệm chú bằng tiếng Nhật Bản, nên tôi nghe không hiểu chữ nào.
Chỉ có thể nhìn vào tốc độ và thần thái của bọn chúng để phán đoán, có vẻ như đang vào giai đoạn căng thẳng nhất!
Trên trán bọn chúng ướt đẫm mồ hôi, hình như loại tà thuật này rất hao tổn sức lực. Mới đầu tôi còn muốn xem hiệu quả của loại tà thuật này thế nào, nhưng bây giờ xem ra không còn thời gian nữa rồi.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để giết chết đám sứ giả Ngũ Hành này!
Ý thức được điều đó, tôi không quan tâm đến tên sứ giả đang nấp trong bóng tối sẵn sàng đánh lén mình nữa. Tôi nhảy mạnh về phía trước vài bước, nghiêng người giơ một tay lên, đồng thời kiếm Long Uyên cũng lóe lên bén ngót, trong nháy mắt một luồng chân khí sắc bén bắn ra.
Luồng chân khí như mũi tên rời cung, trực tiếp xé gió lao thẳng tới tên sứ giả ngồi đằng trước, tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ có thể nhìn thấy không khí bị luồng chân khí vạch ra thành một vệt.
Hiện giờ chân khí của tôi ngày càng thanh thuần, ba đạo đan điền trong cơ thể đã được đả thông, hoàn toàn có thể ngự khí giết người một cách vô hình. Điểm quan trọng nhất là có thể tấn công từ khoảng cách xa.
Cho dù tôi có gặp phải lệ quỷ mạnh đến mức nào, hoặc gặp phải bao nhiêu kẻ địch, tôi cũng nắm chắc ưu thế! Chỉ là hiện giờ tôi vẫn chưa thể hoàn toàn dung hòa chân khí Huyền Chân vào cơ thể được.
Chỉ cần dung hòa lại, tôi tin chắc sẽ có thể ngự khí phi hành. Tiếp đó có thể có cơ hội đứng vào hàng ngũ Tiên!
Tên sứ giả Ngũ Hành vốn đang nhắm mắt duy trì trận pháp, nhưng sau khi cảm nhận được luồng chân khí đáng sợ của tôi, lập tức mở trừng mắt ra, đồng tử giãn to.
Bởi vì luồng chân khí mãnh liệt đã tới sát mặt hắn, thổi tung tóc mái trước trán. Nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, tên sứ giả ẩn dật xung quanh kia lại xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Ngay khi nhìn thấy một tia sáng lóe lên, chân khí của tôi cũng vừa vặn đánh xuống thanh kiếm samurai của hắn. Một tiếng keng đinh tai vang lên, còn kèm theo cả tia lửa lóe sáng, chân khí lập tức tiêu tan không thấy đâu nữa.
Còn thanh kiếm samurai trên tay tên sứ giả, mũi kiếm cũng đã bị chân khí khoét ra một lỗ nông.
"Cuối cùng cũng phải xuất kiếm rồi! Hay lắm, cái chúng tao cần chính là tín vật chưởng môn của chưởng giáo Huyền Chân trong tay mày!" Tên sứ giả Ngũ Hành cười khẩy, sau đó lập tức xông vào tôi.
Trong chớp mắt, hắn nhảy vọt tới trước mặt tôi. Người còn chưa đứng vững, ánh sáng từ thanh kiếm samurai đã lướt qua mặt tôi. Sau đó thanh kiếm nhắm thẳng vào cổ tôi chém tới.
Tôi nhanh chóng lùi lại một bước, kiếm Long Uyên trong tay thuận thế vung lên trước, vừa hay chém trúng kiếm samurai, đồng thời cũng làm lệch hướng thanh kiếm của hắn.
Nhân cơ hội đó, tôi kéo ngược kiếm Long Uyên trở lại, muốn nhân cơ hội tấn công vào vùng ngực đối phương. Khoảng cách giữa hai người rất ngắn, hơn nữa tốc độ ra tay của tôi nhanh hơn, hắn căn bản không có cách nào tránh được!
Ngay lúc tôi nghĩ mình có thể đánh hắn bị thương, nào ngờ hắn lại một tay tóm lấy kiếm Long Uyên! Giống như chiếc kìm sắt, siết chặt lấy thanh kiếm của tôi.
Dù tôi có cố gắng rút kiếm Long Uyên thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không suy suyển.
Hơn nữa chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tên sứ giả Ngũ Hành lại nhếch môi cười nhạo tôi. Nụ cười đó rất chân thật, cảm giác hoàn toàn vô hại.
Nhưng cùng lúc đó, đột nhiên trên tay hắn xuất hiện một ngọn lửa. Ngọn lửa đó nuốt lấy kiếm Long Uyên, thanh kiếm giống như bị bôi dầu lên, chớp mắt đã cháy tới tận cán.
Điều kỳ lạ nhất là nhiệt độ của ngọn lửa cực nóng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tôi có cảm giác như mình đang cầm một que hàn cháy đỏ, nỗi đau thấu tim khiến tôi không nén được hít vào một hơi khí lạnh và buông lỏng tay cầm kiếm!
Sau khi buông kiếm Long Uyên ra, tôi nhanh chóng lùi về sau vài bước. Lùi tới vị trí an toàn, tôi mới bắt đầu nhìn lại tay mình, cả lòng bàn tay đều bị bỏng, ở giữa còn bị bỏng đến nỗi nổi lên vài bọng nước.
Nỗi đau kịch liệt đó suýt chút nữa làm cho bàn tay tôi mất đi cảm giác.
"Chắc chắn tên sứ giả này thuộc hành Hỏa, nếu không, hắn không thể nào điều khiển được lửa! Nhưng loại tài năng thiên phú này thật sự quá dị thường, cũng rất khó đối phó! Gay go là đối phương còn chưa dùng hết toàn lực, vũ khí của mình đã bị cướp mất rồi!" Tôi thầm cảm thấy không ổn, đồng thời quan sát tình hình của hắn.
Ngọn lửa trong tay hắn đã biến mất, hắn đang quan sát thanh kiếm Long Uyên của tôi. Hắn khẽ búng một cái, ngay sau đó tiếng "ù ù" lanh lảnh vang lên.
Nghe thấy âm thanh sắc bén của kiếm, tên sứ giả Ngũ Hành lập tức kêu lên: "Được, tốt lắm! Quả nhiên là một thanh bảo bối! Có nó, chúng ta cách long mạch chính của Hoa Hạ không xa nữa rồi! Ha ha..."
"Khốn kiếp!" Vừa nghe hắn nói vậy, tôi lập tức hét lên, lạnh giọng đáp trả: "Đừng tưởng rằng chúng mày có thể khống chế được sức mạnh ngũ hành là muốn làm gì thì làm! Tao nói cho chúng mày biết, thiên địa xuất Càn Khôn, Càn Khôn xuất Âm Dương, Âm Dương xuất Ngũ Hành! Ngũ Hành tương sinh tương khắc, hôm nay tao sẽ phá giải năng lực Ngũ Hành của chúng mày!"

Bình Luận

0 Thảo luận