Tôi không mở toang cửa sổ của căn phòng, mà chỉ mở hé hé, nhìn qua khe hở vừa hay nhìn thấy trưởng thôn đang ngồi trên ghế.
Lúc này mặt hắn rất âm u đáng sợ, vừa giống cười lại vừa giống khóc. Gương mặt nhợt nhạt vàng như nghệ nhìn rất kinh, giống như thoa một lớp tro lên đó. Còn đôi mắt hắn, quầng thâm đen sì hoàn toàn tương phản với bản mặt trắng nhợt của hắn.
Nếu quan sát kĩ sẽ thấy trên trán và hai bên gò mà hắn có vô số gân máu chi chít. Miệng thì mở lộ cả hàm răng, trông rất dữ dằn bặm trợn. Nhất là hơi thở mà hắn thở ra lại càng âm u hơn.
Điều làm tôi kinh ngạc chính là không biết trên cổ tay trưởng thôn có thêm vòng chuỗi hạt từ khi nào. Tôi không rõ chất liệu của chuỗi hạt đó, không biết là ngọc hay là chất liệu nào khác, hơi đen, bên trên còn lấm đất bùn, chắc cũng đã lâu đời.
Trưởng thôn có vẻ rất thích cái chuỗi hạt ở cổ tay, hắn nhìn cổ tay mình bằng ánh mắt tham lam, lại nói: "Những thứ này là của ta, ai lấy mất nó sẽ phải chết! Ha ha..."
Đây hoàn toàn không phải là giọng của trưởng thôn, lúc này hình như hắn đã bị quỷ ám. Tôi vội vàng dùng bùa mở thiên nhãn, thiên nhãn vừa được mở, tôi đã thấy trưởng thôn đang cõng một con quỷ trên lưng.
Con quỷ đó đè lên lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, một nửa quỷ thể đều đã chui vào thân thể của trưởng thôn, nhưng không chui hết toàn bộ vào thân thể hắn.
Tôi nhìn mà giật thót, chưa kịp bình tĩnh thì đột nhiên trưởng thôn cầm một con dao xắt rau bén ngót trên ghế lên, chém mạnh một phát lên cổ tay mình.
Con dao đó rất bén, chém đứt cổ tay trưởng thôn, nhưng vẫn có gân tay chưa bị chém đứt vẫn đang nối liền, nên cái tay đứt đoạn không có rơi xuống đất, lơ lửng giữa không trung.
Tôi nhìn thấy cảnh này, mắt trợn tròn, cảnh tượng xảy ra trong chớp mắt, mà trưởng thôn hình như không cảm thấy đau, chẳng hề rên la thảm thiết, cũng không cảm thấy đau đớn gì, còn nhe răng cười ghê rợn: "Đồ của ta, không ai được lấy, cầm đi là phải chết! Ha... ha..."
Tiếng cười ghê rợn làm da đầu tôi tê dại. Vết chém ở cổ tay trưởng thôn, xương cốt đã đứt đoạn, máu tươi phun ra như suối, bắn lên mặt hắn, khiến hắn càng thêm kinh khủng dữ tợn!
Vòng chuỗi hạt trên cổ tay thì mắc kẹt trên gân tay nối giữa bàn tay bị đứt và vết thương. Trưởng thôn bị quỷ ám bỗng cười quỷ dị một tiếng, rồi tóm lấy bàn tay bị đứt được gân tay nối lặc lìa đó, kéo mạnh một cái, kéo đứt phăng gân tay, vòng chuỗi hạt cũng rơi tạch xuống vũng máu trên mặt đất.
Trưởng thôn cầm bàn tay đứt phăng kia, cười điên khùng: "Đây là của ta, không phải của ngươi..."
Vừa dứt lời, "nó" liền quăng mạnh bàn tay bị đứt rời kia xuống đất. Tôi sợ "nó" tiếp tục tàn phá thân thể của trưởng thôn, nên không màng tất cả, cầm một lá bùa trấn tà lao từ ngoài cửa sổ vào.
Lúc tôi nhảy vào trong, "trưởng thôn" phản ứng ngay tức thì, trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác, rồi đứng bật dậy bỏ chạy. Tôi chỉ bật vài bước đã tới sau lưng "nó", dán luôn lá bùa lên lưng "nó".
Bùa trấn tà vừa dính lên người, trưởng thôn giống như bị cố định tại chỗ. Tôi nhanh chóng cắn ngón trỏ, dùng máu tươi vẽ hình thái cực vào lòng bàn tay, rồi vỗ mạnh vào ngực trưởng thôn.
Cái vỗ này lập tức đánh bay con ác quỷ trên lưng trưởng thôn. Con ác quỷ đó bị đánh bay ra, lập tức xoay người chạy vọt về phía cửa sổ. Tôi nhanh hơn một bước, tóm lấy "nó", giật mạnh ra sau, ấn ngón trỏ có dính máu lên ót "nó" khiến "nó" lập tức đứng yên tại chỗ.
"A! Tay của tôi, sao tay của tôi lại đứt lìa thế này?!" Tôi chưa kịp hỏi con ác quỷ thì lúc này trưởng thôn đã tỉnh lại. Cơn đau khôn xiết ở chỗ tay bị chém khiến trưởng thôn rên la thảm thiết như giết heo. Trưởng thôn ôm chặt chỗ vết thương, ngã vật ra đất, đau đớn lăn lộn.
Vừa rồi trưởng thôn không cảm nhận được cơn đau là vì bị ác quỷ khống chế cơ thể. Nhưng giờ tôi đã đánh bay con quỷ bám vào người trưởng thôn, nên tất nhiên hắn sẽ cảm nhận được cơn đau.
Tôi lo trưởng thôn mất máu quá nhiều, vội vàng tháo dây nịt quần của hắn rồi quấn chặt chỗ vết thương. Nhưng phải đưa hắn đến bệnh viện cứu chưa ngay lập tức, nếu không mất máu quá nhiều sẽ dẫn đến mất mạng!
Trưởng thôn kêu thảm thiết làm kinh động đến bà vợ. Bà vợ đẩy mạnh cánh cửa xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngơ ngác, rồi khóc theo: "Ai lại độc ác chém đứt tay anh thế này?"
Vợ trưởng thôn khóc than gọi trời kêu đất, quay sang nhìn tôi, hình như tưởng tôi là người đã chém đứt tay hắn, bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù, gào to: "Có ai không, có ai không, sắp chết người rồi, mau tới đây, cứu mạng!"
"Đừng có gào nữa!" Tôi sợ bà ta thật sự gây ầm ĩ tạo thành chuyện không đáng có, lập tức răn đe, nói: "Không phải tôi chém tay hắn, là hắn tự chém, vừa rồi hắn bị quỷ ám."
Nhưng vợ trưởng thôn hoàn toàn không tin tôi, bò dậy muốn chạy ra ngoài để gọi người.
"Khoan đã!" Tôi vội vàng quát, nói: "Nếu bà không tin, bây giờ tôi có thể cho bà xem. Con quỷ đó đang ở trong phòng, nhưng sau khi bà thấy nó thì đừng có mà hối hận!"
Nghe tôi nói vậy, bà ta cũng hoảng hồn. Lúc tôi bảo con quỷ kia vẫn còn ở trong phòng, bà ta vô thức quan sát xung quanh, sợ hãi nửa tin nửa ngờ.
Dù sao thì bà ta cũng là phụ nữ, gặp phải chuyện này cũng không biết nên làm sao. Thật ra tôi cũng không muốn để bà ta nhìn thấy quỷ, như thế chẳng những dọa sợ bà ta mà còn lo sau này bà ta sẽ mơ thấy ác mộng hằng đêm.
"Cái bà này, mau đi tìm người đưa tôi đi bệnh viện ngay. Cậu ấy là đạo sĩ, vừa cứu mạng tôi. Vừa rồi đúng là tôi bị quỷ ám thật đấy, đi nhanh đi!" Đúng lúc này, trưởng thôn đang nằm quằn quại dưới đất bỗng quát một câu.
Hắn vừa quát, bà vợ liền ngớ ra đó. Ngay sau khi phản ứng lại, bà ta đã lập tức chạy đi gọi người giúp đỡ.
Trưởng thôn quay lại nhìn tôi, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói: "Cậu gì ơi, cậu có thể thu phục quỷ, xin cậu mau đi giúp đỡ Tú Cầm. Tôi biết tôi bị quỷ ám là vì lúc xem kịch tôi đã lấy đi đồ của người đã khuất. Chẳng những lấy vòng chuỗi tay này, còn lấy một cái nhẫn, cái nhẫn đó đang ở chỗ Tú Cầm. Xin cậu hãy giúp đỡ cô ấy!"
Trưởng thôn nói một hơi, nói xong thì nằm bẹp ra đất, tròng mắt đảo quanh như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Nghe hắn nói vậy tôi cũng kịp nhớ lại. Trước đó lúc vở kịch quỷ hạ màn, tôi thấy hắn và Tú Cầm ngồi xổm xuống đất, hình như đang nhặt cái gì đó, hóa ra là nhặt vòng chuỗi tay và nhẫn mà cô hồn dã quỷ để lại. Vì thế mới khiến cho ác quỷ nổi điên, ám vào người.
Bây giờ trời đã khuya, phần lớn người ở bến đò Thái Bình đều đã ngủ, chỉ có duy nhất nhà của một hộ dân vẫn còn sáng đèn, nhưng tôi không thể xác định được đó có phải nhà của Tú Cầm không, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến căn nhà đó.
Quả nhiên, tôi vừa chạy đến nơi đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo âm u. Tôi không kịp nghĩ nhiều, nhấc chân đá cửa rồi xông vào. Cửa bật mở, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, tanh nồng khiến người ta buồn nôn.
Tú Cầm đang đứng trước mặt tôi, miệng đầy máu tươi, trong miệng còn nhai ngấu nghiến. Tôi nhìn tay trái của cô ta, ngón áp út đã bị cắt đứt một nửa và đang phun máu phè phè.
Lúc này, trông cô ta rất u ám, rất đau đớn nhưng hình như cũng rất hưởng thụ. Tôi còn đang nhìn, cô ta lại nhét ngón tay vào miệng, cắn thật mạnh, khiến tôi sởn cả da gà.
Pháp lực tôi vẽ trong lòng bàn tay vẫn chưa biến mất, tôi vội xông tới vỗ vào trán Tú Cầm, trực tiếp đánh bay con quỷ bám trên người cô ta ra ngoài. Con ác quỷ đó không kịp chạy thoát đã bị tôi khống chế tại chỗ.
Còn Tú Cầm tỉnh táo lại lập tức kêu thảm thiết một tiếng, trợn mắt ngất xỉu. Tôi vội vàng xé áo băng vết thương của cô ta lại.
Cô ta bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần cầm máu là không có vấn đề gì to tát. Tôi thấy Tú Cầm không có gì đáng ngại nên bế cô ta đặt lên giường, sau đó mới chuẩn bị tra hỏi hai con ác quỷ kia!
Tôi thả con quỷ hại trưởng thôn ra, hai con quỷ bị tôi thi triển đạo pháp cố định tại chỗ. Tụi nó cúi đầu không dám nhìn tôi. Tôi nhìn ra được hai con quỷ này không phải lệ quỷ nặng oán khí, chỉ là dã quỷ bình thường mà thôi.
E hèm, tôi cố ý đằng hắng một tiếng, dọa hai con quỷ run lẩy bẩy, vội vàng cầu xin: "Đạo trưởng, chúng tôi không cố tình ám họ. Tại họ lấy đồ vật bối táng của chúng tôi, lúc xem kịch lại ngồi lên người chúng tôi, lại còn làm cái chuyện xấu hổ đó bên mộ của chúng tôi, nên chúng tôi mới báo thù! Cầu xin đạo trưởng..."
"Hừ! Vớ vẩn!" Con quỷ còn chưa nói hết đã bị tôi hừ lạnh cắt ngang. Tôi trừng mắt nhìn chúng, nghiêm giọng quát: "Nếu bần đạo không phát hiện kịp thời thì chắc hẳn các người đã hại chết hai người đó từ lâu rồi. Thành thật khai báo, tại sao bãi tha ma đó lại có nhiều cô hồn dã quỷ như thế hả?"
Tôi vẫn không hiểu rõ điều này. Khi tôi nâng cao giọng, con quỷ giật mình run lẩy bẩy, vội vàng khai báo: "Đạo trưởng, bình thường chúng tôi không hại người cũng không lộ mặt, là gánh hát kia gọi chúng tôi ra. Với lại có điều đạo trưởng không biết, nửa tiếng trước, tất cả những cô hồn dã quỷ bị gọi ra đều bị bọn họ dẫn đi Bồ Tát Man rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận