Khi Sư Tư Triết nói ra mấy lời vừa rồi, trong ánh mắt ông ta cũng ánh lên vẻ tàn nhẫn, khiến tôi cũng có một thoáng giật mình.
Cho tới giờ, Sư Tư Triết mà tôi biết chính là một quý ông điển hình, trên môi luôn nở một cười nhún nhường, lịch sự. Song lúc này, ông ta như thể đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Ông ta nói tới nước đó rồi, hiển nhiên không định để cho tôi hỏi thêm nữa. Chỉ có điều, nghĩ tới việc Vương Lỗi đột ngột rời đi, tôi vẫn quyết hỏi cho ra lẽ: "Sư Tư Triết, ông là người của bộ phận đặc biệt. Vậy ông có biết, một người mà không còn trái tim vẫn có thể tiếp tục sống sót giống như một người bình thường, đó có phải là một loại tà thuật thời thượng cổ không? Hoặc là, có gia tộc thượng cổ nào cũng sở hữu năng lực kiểu này?"
Lúc trước ở trại Cổ Miêu, Vương Lỗi đánh chết đại tư tế rồi phát hiện ra đại tư tế không có trái tim nên đã đột ngột rời đi. Anh ta chỉ nói là đi điều tra rõ ràng chuyện đó, bởi anh ta sợ rằng gia tộc có thể đe dọa tới anh ta đã xuất hiện.
Tôi vẫn luôn lo chuyện đó là thật, bởi lúc nói chuyện, trông Vương Lỗi rất nghiêm túc. Anh ta còn nói, nếu đúng là do gia tộc đó gây ra, vậy thì anh ta sẽ không tới gặp tôi nữa. Cho nên, chuyện đó vẫn luôn khiến tôi day dứt không thôi.
Vừa hay Sư Tư Triết là người của bộ phận đặc biệt, biết được rất nhiều điều cấm kỵ cũng như bí mật mà nhiều người trên đời này không muốn để cho người khác biết. Và tất nhiên, có lẽ cũng sẽ bao gồm cả vấn đề đang khiến tôi thấy day dứt.
Khi hỏi về chuyện đó, tôi quan sát rất kỹ biểu cảm của Sư Tư Triết. Lúc nhỏ ông nội đã dạy tôi rằng, con người có thể giỏi giả vờ, nhưng chỉ có ánh mắt là sẽ không nói dối.
Và điều kỳ quái là, nghe được câu hỏi của tôi, trong ánh mắt Sư Tư Triết thoáng qua nét gian trá. Nhưng cảm xúc đó biến mất rất nhanh. Thấy tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt của ông ta, Sư Tư Triết lập tức híp mắt lại, cười giả lả đáp: "Chuyện này phải chờ tôi quay về điều tra qua đã. Có kết quả tôi sẽ nói cho cậu ngay."
Nhưng chính vì câu trả lời quá đơn giản đó của ông ta mà trong lòng tôi đã nảy sinh nghi ngờ. Trực giác mách bảo tôi, có vẻ như Sư Tư Triết biết điều gì đó.
"Cậu về nghỉ ngơi cho tốt. Con đường sau này sẽ rất khó đi đấy. Chính cậu phải tự học cách lo liệu đi. Triệu Tử Long và Vương Lỗi không ở bên, cậu phải cẩn thận trong bất kỳ việc gì." Sư Tư Triết thấy tôi đăm chiêu, bèn dặn dò tôi mấy câu rồi xoay người rời khỏi.
Tôi thấy ông ta đi ra ngoài, châm một điếu thuốc lá. Ông ta chỉ đứng đó nhìn ra xa, cũng không biết là đang nghĩ gì. Lúc này, trông bóng dáng của ông ta có chút gì đó như đang sợ hãi.
Tôi đã buồn ngủ quá đỗi, xung quanh cũng không còn mối đe dọa nào nữa, tôi bèn nằm xuống giường ngủ. Mắt vừa nhắm lại là cơn buồn ngủ cũng ập tới ngay, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ say. Cũng không biết là tôi đã ngủ được bao lâu, chỉ có điều trong lúc mơ màng, tôi bỗng nghe thấy có không ít người đang gọi tôi.
"Sơ Cửu, là cháu sao? Hình như cháu đã lớn rồi thì phải?"
"Đúng vậy, nó chính là thằng bé Sơ Cửu nhà lão Lý đấy. Gần mười năm không gặp, lớn tướng thế này rồi!"
"Đúng rồi, Sơ Cửu, cháu quay về là để cứu chúng ta sao?"
"Sơ Cửu, xin cậu cứu lấy chúng tôi! Chúng tôi bị hành hạ suốt mười năm rồi. Cậu nhìn chúng tôi đi, trông ra cái dạng gì nữa đây? Tuy rằng lúc cậu còn nhỏ, chúng tôi đều coi khinh cậu, mắng cậu là đứa con hoang. Nhưng dù sao chúng ta cũng là người cùng thôn, mọi người đều nhìn cậu lớn lên. Xin cậu cứu lấy chúng tôi! Cứu lấy chúng tôi..."
Nghe thấy mấy tiếng kêu gào này, tôi đã giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy trên giường. Nhưng khi mở mắt ra, tôi mới phát hiện rằng tôi vẫn còn ở trong miếu Bồ Tát.
"Mơ mà thôi, thì ra chỉ là mơ!" Cảm nhận được mồ hôi ướt đẫm trên mặt, tôi biết mình vừa gặp ác mộng. Không riêng gì mặt mũi mướt mát, ngay cả quần áo mặc trên người tôi cũng đã sũng mồ hôi.
Tôi thở hổn hển, nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Trong giấc mơ có người đang gọi tôi, chính là người dân trong thôn Ma Câu. Bọn họ đang gọi tôi, gọi tôi quay về cứu bọn họ.
Giấc mơ này thực sự quá chân thật. Tôi không nhìn thấy được bọn họ, chỉ nghe được tiếng gọi đầy hỗn loạn của bọn họ. Những tiếng gọi đó, đến tận lúc này nghĩ lại mà tôi vẫn thấy khó chịu trong lòng.
"Tôi chưa từng trách gì mọi người. Mọi người đều đã nhìn tôi sinh ra và lớn lên. Thôn Ma Câu chính là gốc rễ của tôi, ông nội tôi vẫn còn nằm trong chiếc quan tài nơi mắt trận. Tôi nhất định sẽ quay về cứu mọi người, nhất định." Tôi lẩm bẩm mấy câu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là nửa đêm ngày hôm sau.
Tôi không ngờ mình lại ngủ suốt một ngày một đêm như vậy. Tôi xuống giường, vặn vẹo tay chân, cảm nhận được đau đớn đã gần như hết hẳn.
Tôi duỗi nắm hai tay, đã có lực trở lại. Người tu đạo như chúng tôi, từ nhỏ đều dày công luyện tập cơ thể, chưa kể lúc bé sư phụ thường cho anh em chúng tôi sử dụng một vài loại thảo dược quý hiếm, cho nên cơ thể của chúng tôi mạnh mẽ hơn hẳn người bình thường.
Năng lực hồi phục của chúng tôi rất mạnh. Dù bị thương nặng là vậy, song chúng tôi cũng không cần uống thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là lại khỏe lại.
Tôi tìm một lượt khắp nhà, song không thấy Sư Tư Triết đâu cả. Tôi bèn bước ra ngoài, tìm khắp cả thôn Bồ Tát Man này, nhưng vẫn không thấy bóng người. Xem ra ông ta đã đi rồi.
Cả thôn trở nên yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng gió thổi xào xạc. Ngoài tôi ra, cả thôn Bồ Tát Man này giờ không còn một ai khác. Người cao tuổi trong thôn đều đã bị Linh tộc giết chết, còn đám thanh niên thì đã trốn đi. Chắc hẳn phải một thời gian nữa bọn họ mới quay trở về đây.
Một thôn xóm lớn vậy, bỗng như đã biến thành thôn ma, căn bản là không thấy được một sinh vật sống nào khác. Tôi đi quanh thôn một lúc, cái cảm giác cô độc lại ùa tới, như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình tôi. Ngoài sự cô độc, trong lòng tôi còn diễn sinh ra một cảm giác áp lực đến mức khó thở vì sự hoang vắng xung quanh.
Tôi ngồi xuống một tảng đá, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, ngẩng đầu nhìn trời sao. Một ánh trăng tròn treo giữa bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh phủ đầy khoảng không xung quanh ánh trăng, đẹp không sao tả xiết.
Nhìn ánh trăng tròn, tôi biết lại một tháng nữa đã trôi qua. Tôi nhớ khi còn bé, bà nội thường ôm tôi ngồi dưới gốc đa đầu thôn, chờ ông nội về. Mỗi lần nhìn trăng tròn trên bầu trời đêm, bà nội sẽ nói, nay là rằm rồi, chắc là ông nội con sắp về rồi đấy.
Cũng bởi chuyện này, khi lại nhìn thấy trăng rằm, tôi không khỏi nghĩ tới thôn Ma Câu. Tôi tính thử thời gian, còn chưa tới một năm là đến hẹn ước mười năm. Chờ vết thương của tôi khỏi hẳn, tôi có thể âm thầm xây dựng lại thế lực của phái Huyền Chân, sau đó trở về thôn Ma Câu.
Mười năm nay, thôn Ma Câu vẫn bị bách quỷ bao vây, không chỉ có lệ quỷ, còn có cả thủy quỷ chắn sông. Người dân thôn Ma Câu chỉ có thể vào mà không thể ra, và chỉ có người chết mới có thể rời khỏi thôn Ma Câu.
Đây là hình phạt mà tôn chủ Linh tộc đã giáng xuống thôn Ma Câu trong lúc nóng giận, chỉ có mình tôi sống sót trốn được ra ngoài. Lần này tôi trở về, chính là để giúp cho thôn Ma Câu lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Đến lúc đó, tôi cũng sẽ phải đối mặt với tôn chủ Linh tộc.
Tính toán xong xuôi kế hoạch tiếp theo, tôi bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa. Lúc trước nhận được truyền thừa hồn thức của tổ sư gia mà tôi vẫn chưa có thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng. Tranh thủ lúc này có thời gian, tôi bèn nhắm mắt nghiên cứu.
Trong ba hồn bảy vía của tôi, có một hồn là chuyển thế của tổ sư gia Thuần Phong, cho nên lúc tiếp thu truyền thừa hồn thức của người, cơ thể tôi cũng không sinh ra sự bài xích. Tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc thì tổ sư gia khai sơn lập phái của phái Huyền Chân tôi có đạo hạnh nghịch thiên đến mức nào.
Tôi hít thở sâu vài cái, suy nghĩ trong đầu dần dần bình lặng. Đầu óc tĩnh lặng, ý thức dần thả lỏng. Mấy phút sau, tôi cảm nhận được thế giới xung quanh đã có sự thay đổi.
Xung quanh biến thành quang cảnh của một ngọn núi cao vút, xuyên qua cả mây mù, nhưng lại cô độc vô cùng, và tôi thì ngồi trên đỉnh ngọn núi đó. Mây trắng chầm chậm bay qua bên cạnh tôi, như thể tôi có thể chạm tay vào được. Nơi đây tựa như tiên cảnh chốn bồng lai. Tôi hít sâu một hơi, linh khí nồng nặc thoắt cái phun trào.
Theo đà hít thở của tôi, những chú pháp cùng với đạo thuật thất truyền lúc trước đã chui vào trong đầu, giờ thì trôi lững lờ ngay bên cạnh tôi. Chỉ có điều, những chú pháp này hoàn toàn bị rối loạn, không khác gì một đống ký hiệu rắc rối.
Chờ tôi sắp xếp lại dòng suy nghĩ một cách mạch lạc rồi, những bùa chú kia cũng bắt đầu sắp lại thành hàng. Đợi khi chúng đã phân tách rõ ràng, tức thì tôi bị một dòng chữ thu hút.
"Chưởng môn phái Huyền Chân tu luyện khí, khí phá vạn vật, chính là thứ mà ta đã lĩnh ngộ ra. Ba đan điền trong cơ thể, cũng chính là nơi chứa đựng khí. Làm cách nào để chuyển hóa khí đó thành công kích mạnh mẽ? Vận chuyển khí trong cơ thể một chu thiên (tức tuần hoàn khắp cơ thể một lượt), sau đó đưa khí tới huyệt Bách Hội. Tiếp đó dùng đạo thuật khống chế khí, ngưng tụ khí thành hình. Đạo sinh nhất, nhất sinh hóa nhị, nguyên lý của việc này cũng từ đây mà ra. Nhưng khí trong cơ thể mỗi người đều do đạo hạnh của người tu đạo mà có sự khác biệt. Khí yếu thì ít, khí cường thì đầy. Muốn có thể sử dụng khí trong người một cách cuồn cuộn không dứt thì cần phải đánh thông cả ba đan điền trong cơ thể. Đan điền thông suốt, có thể hấp thu linh khí trong trời đất để bù vào lượng khí bị tiêu hao, như vậy mới có thể không bao giờ cạn kiệt. Mặt khác, tuổi thọ ít nhất cũng sẽ tăng 60 năm. Phương pháp này là do ta sáng tạo nên, cần kẻ có thiên phú cực cao mới có thể luyện được. Tư chất kém cỏi, sợ rằng trọn đời cũng chỉ có thể đánh thông được hạ đan điền. Lúc tu luyện, cần nhớ phải giữ cho tâm được tĩnh, coi mình chỉ như một hạt bụi trong trời đất. Chỉ khi hòa được vào với trời đất thì mới có thể hấp thu được tinh túy trong trời đất."
Đọc xong đoạn ghi chép mà tổ sư gia để lại, suy nghĩ của tôi cũng thoáng hơn. Lúc trước, bởi vì cơ duyên nên tôi mới sử dụng được chân khí Huyền Chân trong cơ thể. Lúc đấu với lão Diệp, tôi phát hiện chân khí Huyền Chân của tôi đã tiêu hao rất nhiều, căn bản không thể bù đắp lại được một cách nhanh chóng. Mà điểm trí mạng nhất là, sử dụng chân khí Huyền Chân quá mức, cơ thể cũng sẽ trở nên rất suy yếu.
Trước tôi còn thử suy tính phương pháp hóa giải, không ngờ trong hồn thức của tổ sư gia lại có rồi. Chân khí Huyền Chân rất mạnh mẽ, nhưng để có thể sử dụng cuồn cuộn không dứt, bắt buộc phải đánh thông được ba đan điền trong cơ thể. Ba đan điền đánh thông rồi thì mới có thể hấp thu linh khí trong trời đất để bù lại chân khí Huyền Chân bị tiêu hao.
Sư phụ Tiêu Dao Tử cũng đã từng nhắc nhở tôi rất nhiều lần rằng, muốn đánh bại tôn chủ Linh tộc, nhất định phải đánh thông được ba đan điền trong cơ thể. Nhưng tôi đã tốn suốt gần mười năm, vậy mà cũng chỉ mới đánh thông được tới trung đan điền.
Trước khi trở lại thôn Ma Câu, tôi bắt buộc phải đánh thông được cả ba đan điền trong cơ thể, bằng không tôi không thể nào là đối thủ của tôn chủ Linh tộc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận