Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 848: Lấy thân chứng Phật

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tôi có thể cảm nhận được, lúc này Tuệ Hải đang rất đau đớn. Cơ thể hoàn toàn căng cứng, chốc lát lại co giật dữ dội, nhưng cậu ta đang cố gắng nhẫn nhịn, không hề phát ra bất kỳ tiếng kêu đau khổ nào.
Tôi cảm thấy rất khó chịu, đang định bảo cậu ta từ bỏ đi. Nhưng chưa kịp kêu lên thì Tuệ Hải bỗng nhiên rùng mình, sau đó tôi trông thấy một cảnh tượng vô cùng thần kỳ.
Phía sau gáy cậu ta xuất hiện một vòng tròn mặt trời màu đỏ! Mặt trời đỏ đó lớn hơn so với đầu cậu ta nhiều, còn đang tỏa ra Phật quang đỏ chói. Nơi Phật quang xuất hiện, sương trắng được ngưng tụ từ yêu khí của vạn yêu đã bị xua tan.
Dường như đám yêu quái xung quanh cũng cảm nhận được uy lực của Phật quang, chúng phát ra tiếng kêu bức bối bất an. Ngay cả con nai Haruko đang cưỡi cũng kêu gào nôn nóng.
Lúc này Tuệ Hải giống như Phật Tổ Như Lai, Phật quang chiếu rọi, phổ độ chúng sinh! Tôi trông thấy vậy, trong lòng đột nhiên nảy sinh lòng tôn kính, chỉ thiếu điều cúi đầu hành lễ.
"A di đà phật! Phật pháp vô biên, vạn yêu hãy chịu tội!" Ngay khi tôi đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì Tuệ Hải đột nhiên hét lớn một tiếng. Tiếng hét thấu trời, tựa như tiếng sấm sét chấn động kinh hãi, khiến người ta dao động tâm thần, đầu óc trống rỗng.
Tôi còn chưa kịp định thần lại đã trông thấy vạn yêu xung quanh đều quỳ rạp xuống đất, không thể ngẩng đầu lên được. Sương trắng vốn che khuất tầm mắt cũng đột nhiên biến mất, cảnh tượng xung quanh hiện lên rõ ràng, giống như vừa trải qua cơn mưa, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng rõ ràng sáng tỏ.
Haruko đang cưỡi trên lưng nai cũng đầy sửng sốt nhìn Tuệ Hải, sắc mặt cổ quái, chị ta sững lại một lúc mới lạnh lùng cất tiếng: "Con lừa ngu ngốc nhà ngươi, vì cứu người không liên quan mà ngay cả tính mạng cũng không màng. Thật đáng buồn!"
Tuệ Hải mỉm cười ảm đạm, lắc đầu nói: "Ngươi sai rồi, họ không phải là người ngoài, chúng tôi đều là con cháu Viêm Hoàng Hoa Hạ. Hơn nữa, cho dù họ có không phải người Hoa Hạ thì tiểu tăng cũng vẫn sẽ xả thân cứu giúp. Chỉ đáng tiếc, Phật pháp của tiểu tăng không đủ, nếu không nhất định sẽ khiến cho ngươi hồn phi phách tán!"
"Hừ! Đúng là ngu xuẩn!" Haruko hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh miệt, lãnh đạm nói: "Con lừa ngốc, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi trấn áp được Bách Quỷ Dạ Hành, ta vẫn có thể giết chết các ngươi! Đám người Hoa Hạ các ngươi đều ngu xuẩn như vậy, cũng tốt, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, để các người cùng nhau xuống suối vàng!"
Tuệ Hải lắc đầu, không để ý đến Haruko mà quay lại nhìn tôi lớn tiếng nói: "Lý thí chủ, tiểu tăng chỉ có thể giúp được các vị đến đây thôi. Nhất định phải sống sót quay trở về, quyết không được chôn thây nơi đất khách này! Phật Đạo vốn dĩ chung một nhà, xin hãy thay tiểu tăng phổ độ chúng sinh. A di đà phật, thiện tai thiện tai!"
Tuệ Hải vừa dứt lời lập tức hướng về phía tôi hành lễ nhà Phật, tôi cắn răng nói: "Tuệ Hải, chúng ta cùng nhau đến đây thì cùng nhau rời khỏi, không thể bỏ lại ai cả. Đi nào, tôi đưa cậu đi!"
"Lý thí chủ, tiểu tăng không đi được!" Tuệ Hải cười khổ đáp: "Chờ đến khi Phật quang của Như Lai Phật Tổ biến mất, cũng là lúc tiểu tăng viên tịch. Mau lên, đi đi! Còn trì hoãn thêm nữa, tiểu tăng sẽ không thể trấn áp được Bách Quỷ Dạ Hành này."
Nghe Tuệ Hải nói vậy, tôi bất giác cảm thấy buồn. Cậu ta lựa chọn cách thức như vậy để giúp chúng tôi, điều này tôi hoàn toàn không nghĩ đến. Hơn nữa, cậu ta một lòng muốn về lại Hoa Hạ, chỉ còn hai tháng nữa thôi là cậu ta có thể về lại chùa Pháp môn ở Hoa Hạ rồi. Nhưng bây giờ, cậu ta lại không thể về được nữa.
"Anh Cửu, đi thôi! Đừng khiến đại sư Tuệ Hải hy sinh vô ích vì chúng ta!" A Cẩu lớn tiếng nhắc nhở.
Tôi mím chặt môi, cuối cùng cúi đầu nói: "Được, chúng ta đi. Tuệ Hải, tôi nhất định sẽ tự tay giết chết Thiên quân, báo thù cho cậu!"
Tuệ Hải mỉm cười lắc đầu, không nói gì nữa mà yên lặng nhắm mắt lại. Tôi hít thở sâu một hơi, sau đó đuổi theo Haruko. Haruko không dám giao đấu với tôi ở chỗ này, đang cưỡi nai chạy về phía thôn Tuyết Cốc.
Lúc này màn sương mù đã dần dần biến mất, thôn Tuyết Cốc bị khuất trong màn sương khi nãy, giờ đã hiện ra rõ ràng trước mắt chúng tôi. Khi bước vào trong thôn tôi mới nhìn thấy bốn năm mươi Âm Dương sư của Âm Dương đạo đang đứng đó, bọn chúng đều mặc áo bào cùng một màu.
Kẻ cầm đầu chính là sứ giả Ngũ hành hệ Mộc. Sau khi trông thấy Haruko quay lại, tất cả bọn chúng đều cung kính hướng về phía chị ta hành lễ. Đây mới là thực lực thật sự của Âm Dương đạo, Tuệ Hải đã trấn áp được vạn yêu, còn kẻ chúng tôi phải đối phó chính là toàn bộ Âm Dương đạo!
Tôi đi tới phía trước, A Cẩu và Đông Tử theo sau, hai người họ đều lấy vũ khí ra sẵn sàng chuẩn bị tử chiến đến cùng. Cánh tay phải của Đông Tử bị tuyết yêu làm bị thương đã phế rồi, nhưng sắc mặt không hề biểu lộ chút đau đớn nào, ngược lại còn đầy kích động.
Bọn họ cũng giống như tôi, đều đang chờ đợi đến thời khắc này.
Tôi đi tới phía trước đội quân Âm Dương đạo, lãnh đạm mỉm cười nói: "Haruko, chắc đây là lực lượng cuối cùng của Âm Dương đạo nhỉ? Các ngươi hai lần xâm nhập vào Hoa Hạ, cả hai lần đều đại bại, thương vong vô số. Cho dù Âm Dương đạo có căn cơ mấy trăm năm, trong thời gian ngắn cũng khó mà hồi phục lại huy hoàng như xưa. Ác giả ác báo, đây chính là kết cục của các ngươi!"
"Ha ha, thế thì sao nào?" Haruko lạnh lùng cười nói: "Cho dù chỉ còn lại một đệ tử Âm Dương đạo, ta cũng sẽ cắt đứt long mạch của Hoa Hạ, hủy đi nền móng của các ngươi. Hoa Hạ các ngươi đều là đám nhu nhược ngu ngốc, không xứng được hưởng đất đai của cải dồi dào như vậy. Số phận các ngươi đã định sẵn là nô lệ cho chúng ta, bị chúng ta đời đời bắt làm nô dịch! Chỉ cần ta giết chết ngươi, còn ai dám ngăn cản ta cắt đứt long mạch Hoa Hạ nữa đây? Ngươi nói không sai, Âm Dương đạo đang dần suy yếu! Ở Hoa Hạ bọn ta không thể đối phó được ngươi, nhưng trên địa bàn của ta thì đây chính là cơ hội tốt nhất! Ta cũng phải cảm ơn Thạch Minh Thánh Hàm đã làm phản, nếu không chúng ta không thể có được cơ hội này!"
"Ha ha!" Nghe những lời Haruko nói, tôi không nhịn được bật cười: "Haruko, ngươi cố chấp mù quáng quá rồi! Dù đã trải qua hai lần thất bại, ngươi vẫn không hiểu ra được tại sao mình thua ư? Đạo giáo Hoa Hạ trước đây đúng là bị chia rẽ không đoàn kết, để các ngươi nhân cơ hội xâm nhập. Nhưng ngươi không hiểu được người tu đạo Hoa Hạ, cho dù nội chiến khốc liệt thế nào, nhưng chỉ cần các ngươi dám xâm phạm nhất định sẽ có người đứng ra nguyện chết ngăn cản các ngươi! Hiện giờ Đạo giáo đã hoàn toàn thống nhất, ngày càng phát triển, kể cả hôm nay Lý Sơ Cửu ta bỏ mạng tại đây, cả đời các ngươi cũng đừng hòng phá hủy được nền móng của Hoa Hạ!"
"Quả nhiên là một kẻ không sợ chết!" Haruko châm biếm nói: "Nhưng lần này không còn ai có thể giúp ngươi được nữa đâu! Nền móng của Âm Dương đạo chính là ở núi Phạm Âm này, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, đệ tử dưới trướng của ta cũng có thể giết chết được ngươi!"
"Thế ư?" Haruko còn chưa nói xong, giọng nói của Tử Long chợt truyền tới từ phía sau. Tôi quay đầu lại nhìn, trông thấy Tử Long đang sải bước tiến đến chỗ chúng tôi. Anh ấy mặc một bộ đồ màu trắng, nhưng toàn bộ đều đã nhuộm đỏ máu tươi, trên tóc trên mặt vẫn còn vết máu khô, nhưng không còn thấy tràng hạt mà Tuệ Hải đưa cho anh ấy đâu nữa.
Lúc Tử Long đi tới trước mặt tôi, anh ấy nhìn tôi mỉm cười ấm áp, sau đó quay về phía Haruko: "Thật ngại quá, trong lúc các ngươi đối phó với Sơ Cửu, ta đã tiêu diệt hết hang ổ của các ngươi rồi. Đám môn hạ của ngươi, tứ đại Tu La trấn thủ cùng bát đại Võ thần đều đã bị ta giết hết rồi. Đầu của bọn chúng đều treo trên cờ Âm Dương đạo của các ngươi đó!"
"Cái gì? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Nghe thấy tin này, Haruko chịu đả kích không hề nhỏ, sắc mặt rất khó coi, chị ta lắc đầu không tin: "Tứ đại Tu La, Bát đại Võ thần đều là người bảo vệ cho Âm Dương đạo, thực lực chỉ sau ta. Với sức mạnh của một mình ngươi tuyệt đối không thể giết được bọn họ! Đừng nói là ngươi, cho dù hai anh em ngươi liên thủ lại cũng khó có thể là đối thủ của họ. Triệu Tử Long, ngươi đừng hòng lừa ta!"
"Ngươi không tin? Vậy để ta cho ngươi xem thứ này!" Tử Long nói xong bèn lấy ra vài món tín vật. Những tín vật đó là một miếng thẻ bài bằng xương, chữ viết bên trên bằng tiếng Nhật, tôi nhìn không hiểu, nhưng có lẽ là tượng trưng cho thân phận của mỗi người trong Âm Dương đạo.
Haruko nhìn thấy vậy, toàn thân như căng lên, bất giác lảo đảo lùi lại vài bước, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Tuyệt đối không thể nào, với thực lực của ngươi không thể nào giết được bọn họ! Trừ phi có người giúp ngươi, nhất định có người giúp ngươi!"
Tử Long mỉm cười lắc đầu, không có ý định giải thích thêm, ánh mắt sắc lạnh nhìn Haruko, trong mắt sớm đã tràn ngập sát ý. Tôi nhân lúc này lên tiếng hỏi: "Tử Long, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tử Long mỉm cười, lập tức giải thích: "Sơ Cửu, đại bản doanh của Âm Dương đạo quả đúng là nằm sâu trong Tuyết Cốc, cũng chính là nền móng của Âm Dương đạo bọn chúng. Không phải bọn chúng dùng nó để đe dọa người khác, mà đúng thật là có tồn tại. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nếu không nhờ Tuệ Hải bảo anh đích thân vào đó một chuyến, e là anh cũng không có cách nào tìm ra bí mật của bọn chúng. Anh đã cho một mồi lửa thiêu rụi đại bản doanh của chúng rồi, chỉ cần giải quyết nốt tên Thiên Quân trước mặt đây nữa thôi là mối nguy sau này của long mạch sẽ được giải quyết triệt để. Cho dù bọn chúng muốn kéo nhau trở lại, ít nhất cũng phải tới vài trăm năm sau này!"
Nghe được đáp án, trong lòng tôi cực kỳ phấn khích. Chỉ cần hang ổ của Âm Dương đạo bị tiêu diệt, vậy bọn chúng sẽ cần thời gian khôi phục lực lượng. Mà sự phát triển của một giáo phái không chỉ tám năm, mười năm là có thể thành hình, nhất định phải trải qua một khoảng thời gian dài tích lũy mới có thể khôi phục lại tới đỉnh cao.
Lúc tôi còn đang cảm khái thì Tử Long đã nhìn về phía Haruko, nghiêm giọng nói: "Haruko, chuyện đã đến nước này, bây giờ đến lượt bọn ta tính nợ với ngươi. Hôm nay hai anh em bọn ta khiêu chiến với cả Âm Dương đạo các ngươi! Thành Vạn Yêu này chỉ có người sống mới được bước ra ngoài!"

Bình Luận

0 Thảo luận