Vừa nghe thấy giọng nói của nữ quỷ, đám ác quỷ trong địa ngục Hỏa Sơn đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía sau. Bị bọn chúng chặn mất tầm nhìn, tôi vội vàng chạy tới bên cạnh, nhìn xuống dưới, thoáng chốc cũng thấy cảm động.
Nữ quỷ đó cõng Tử Long, cố hết sức chạy về phía tôi. Phía sau cô ấy, đám ác ma đang điên cuồng đuổi theo.
Ban đầu tôi không nhận ra. Đợi đến khi nữ quỷ chỉ còn cách một khoảng, tôi mới nhận ra được. Sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ, thì ra là cô ta!
Tôi chợt nhớ lại lần đầu tôi xuống núi Miêu Vương. Lần đó Tử Long dẫn tôi theo để giúp một tay, cũng là để cho tôi biết những việc anh ấy đã làm trong mấy năm đó, cũng chính là những chuyện trái lương tâm mà Đại Hổ đã bắt anh ấy làm. Tất cả đều là vì kiếm tiền nuôi tôi và sư phụ!
Cũng chính lần đó, tôi và Tử Long đã giúp Đại Hổ ăn trộm thi du từ xác của một phụ nữ, nào ngờ đã khiến xác cô ta trở thành ác quỷ, còn sinh ra quỷ thai. Và người đang cõng Tử Long chạy trốn chính là nữ quỷ đó.
Chúng tôi đã từng hứa với cô ta, nhất định sẽ tìm lại quỷ thai mà cô ta đã sinh ra, đưa đứa bé xuống Địa phủ để cả hai cùng đầu thai chuyển thế. Nhưng quỷ thai đó bị Chu Bát Tự lợi dụng, đã làm chuyện hại người, không thể đầu thai, nên chúng tôi đành phải khiến nó hình thần câu diệt.
Có đánh chết tôi cũng không ngờ tới rằng, nữ quỷ bị chúng tôi đưa tới Địa phủ lần đó lại bị nhốt ở địa ngục Hỏa Sơn này. Tôi càng không ngờ tới rằng, cô ta không những không hận chúng tôi mà ngược lại, còn cứu Tử Long.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chạy tới chỗ tôi. Đôi chân cô ta đã bị núi lửa làm tan chảy, tôi chỉ còn nhìn thấy hai khúc xương chân đang chạy. Cơn đau đớn khiến cơ thể cô ta không ngừng co giật, nhưng cô ta vẫn nghiến răng kiên trì đưa Tử Long tới bên cạnh tôi.
Cảnh tượng đó khiến tôi đỏ mắt! Ông nội từng nói, không phải tất cả quỷ đều là ác quỷ, quỷ cũng có quỷ tốt, tốt hơn cả con người.
Tả Âm cũng không ngờ tình thế lại xoay chuyển như vậy, gã ta vội vàng đuổi theo nữ quỷ, cất giọng uy hiếp: "Thứ phản đồ! Nếu mày dám thả nó đi thì tao sẽ bắt ác quỷ ở đây giày vò mày mỗi ngày, để mày đau đớn tới mức muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
"Bọn họ là người tốt, các người không thể hại họ, dù các người có giày vò tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không để các người làm hại họ!"
Nữ quỷ há miệng chửi lại Tả Âm. Tốc độ của cô ta quá nhanh, trong chớp mắt đã chạy tới trước mặt tôi, đẩy Tử Long tới.
Tôi vội vàng đón lấy anh ấy, nữ quỷ mới cười nhẹ nhõm: "Hai vị ân nhân, tôi chỉ có thể giúp tới đây thôi!"
Cô vừa nói xong thì đã bị Tả Âm túm lấy tóc, giật ngược về phía sau, khiến cô ngã nhào ra đất. Gã phất tay, gằn giọng: "Giết chết nó cho ta!"
Tả Âm hạ lệnh, toàn bộ đám ác quỷ nhào tới, đấm đá cô. Tiếng kêu thê lương vang lên khiến chúng tôi rất đau lòng.
Ba hồn bảy vía của Tử Long sắp tan biến, anh đã đứng không vững. Tôi dìu lấy anh, còn anh thì cúi đầu, nhìn về phía nữ quỷ, nói: "Cảm ơn cô! Tôi nhất định sẽ giúp cô rời khỏi Hỏa Sơn, đi đầu thai chuyển thế! Trước đây tôi đã không giữ được đứa con của cô. Giờ tôi xin hứa, tôi nhất định sẽ giữ được cô!"
Khi Tử Long cúi người, tôi cũng hành lễ với nữ quỷ. Sau đó tôi cõng Tử Long chạy ra khỏi địa ngục Hỏa Sơn. Vừa chạy ra khỏi đó, chúng tôi không tiến vào tầng địa ngục tiếp theo ngay mà để Tử Long hồi phục lại hồn phách trước đã.
Chỉ cần ba hồn bảy vía không tan biến, chúng tôi có thể hồi phục lại rất nhanh. Tôi thấy Tử Long vẫn còn lo lắng cho nữ quỷ, bèn an ủi: "Tử Long, anh yên tâm, đợi khi chúng ta trở về điện Diêm Vương, em sẽ nhờ Diêm Vương đích thân hạ chỉ, để nữ quỷ đó đi đầu thai chuyển thế!"
Tử Long gật đầu, nói giọng bùi ngùi: "Sơ Cửu, đây có lẽ là số mệnh. Chúng ta gặp phải Tả Âm, Hữu Dương, đây là nhân quả của chúng ta! Chúng ta đưa nữ quỷ tới Địa phủ đầu thai chuyển thế, đó cũng là nhân quả của chúng ta. Nhân quả tuần hoàn, không bao giờ ngừng, đó chính là số mệnh! Lão quỷ đã dạy anh thuật bói toán thiên tinh, nhưng anh không lĩnh ngộ nổi. Nếu như anh có thể học được thuật cải mệnh nghịch thiên thì có lẽ sẽ có lúc có thể thay đổi vận mệnh, giảm bớt bi kịch trên đời!"
Tôi cười, khích lệ anh ấy: "Tử Long, lão quỷ đã gặp vô số người, vừa nhìn là nhắm ngay anh. Đây là tuệ căn của anh! Em tin anh, nhất định anh có thể học được thuật cải mệnh, giúp chúng ta thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh.
Tử Long ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa. Sau đó, chúng tôi nghỉ ngơi chừng một canh giờ, hồn thể đã hồi phục tương đối.
Thế rồi chúng tôi tiếp tục đi xuống. Sau khi trải qua địa ngục Hỏa Sơn khủng khiếp nhất thì hai tầng địa ngục còn lại không ảnh hưởng gì nhiều tới chúng tôi. Tầng địa ngục mười bảy là địa ngục Thạch Ma.
Trên bia đá có ghi chép: Những kẻ chà đạp ngũ cốc, ăn trộm ăn cắp, tham quan ô lại, chèn ép trăm họ, sau khi chết sẽ bị đánh vào địa ngục Thạch Ma. Thân xác bị nghiền nát bằng cối đá xay, sau đó lại phục hồi như cũ để tiếp tục bị nghiền, nghiền đi nghiền lại, liên tục cho tới khi mãn hình!
Tiếp đó, chúng tôi tới tầng địa ngục cuối cùng, tức là tầng thứ mười tám, địa ngục Đao Cứ. Trên bia đá ghi chép: Người lừa bán phụ nữ và trẻ em, gian dâm, bắt cóc thì sẽ bị đánh vào địa ngục Đao Cứ. Ở đây, kẻ đó sẽ bị cởi sạch quần áo, cột tứ chi lên bốn cây gỗ lớn, bị cưa thành hai, bắt đầu từ phần đầu. Sau đó, phục hồi hình người thì lại tiếp tục hình phạt, cho tới khi trả hết nghiệp mới ngưng!
Địa ngục thứ mười tám là điểm cuối cùng của Cửu trọng địa. Ở nơi cuối cùng xuất hiện một cánh cửa đá màu đen kịt. Cánh cửa bị hắc khí quấn quanh. Đến cả ác quỷ hành hình cũng không dám đến gần.
Khi chúng tôi đi tới, không hề nhìn thấy cầu thang đá nào, giống như phía dưới cánh cửa này là lỗ đen sâu thẳm, không thấy đáy. Tôi và Tử Long đều biết, phía dưới này chính là điểm tận cùng của thiên địa, Địa ngục Cửu U!
Vương Lỗi, đang bị nhốt ở bên trong!
Lúc này chúng tôi đều vô cùng kích động. Vượt qua Mười tám tầng địa ngục, khó khăn lắm chúng tôi mới đi được tới đây. Tử Long hít một hơi thật sâu, nhìn vào trong động, hét lớn: "Lỗi gia, tôi và Sơ Cửu tới cứu anh đây, anh hãy đợi chúng tôi!"
Tiếng hét của Tử Long vang vọng bên trong động. Tôi và anh nhìn nhau, ngầm hiểu ý rồi cả hai cùng nhảy xuống.
Bên trong giống như có một lực hút cực lớn, kéo chúng tôi xuống trong nháy mắt. Nhưng khi rơi xuống, chúng tôi nghe thấy bên dưới có tiếng nước chảy.
Tôi bỗng thấy giật thót, trong đầu thầm nghĩ, sao trong Địa ngục Cửu U lại có tiếng nước chảy?
Còn chưa kịp phản ứng thì cả hai chúng tôi đã ngã xuống đất. Chúng tôi còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Một dòng sông dài vô tận xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nước của dòng sông không hề trong trẻo mà đục ngàu, phát ra mùi máu tanh ngòm.
Trên mặt sông sủi bọt ùng ục giống như bị đun sôi. Xung quanh không hề có sự sống, hoa cỏ không mọc, đến ngay cả một hòn đá cũng không thấy, chỉ có một con đường duy nhất dưới chân chúng tôi!
Tôi đang quan sát cảnh tượng trước mặt thì Tử Long kéo tay tôi, chỉ về phía trước, nói: "Sơ Cửu, bên đó có người!"
Tôi nhìn về phía Tử Long chỉ, quả nhiên nhìn thấy cách chỗ chúng tôi tầm năm trăm mét, có một người đang ngồi bên bờ sông. Trên đầu đội nón lá rộng vành, trên người mặc áo tơi, hai chân ngâm trong dòng nước máu, tay cầm một cái cần câu kỳ dị. Ông ta đang tập trung nhìn xuống mặt sông, giống như đang câu cá!
Nhìn thấy người này, tôi và Tử Long đều trở nên cảnh giác. Người có thể xuất hiện ở đây chắc chắn không hề tầm thường. Chúng tôi thận trọng đi tới, ông ta không hề quay đầu lại, rõ ràng đang rất tập trung.
Khi tới gần hơn, tôi mới phát hiện ra có một tảng đá dựng bên cạnh ông ta. Trên đó khắc hai chữ màu đỏ rất to: Minh Hà*.
(*) Minh Hà: Tức sông Acheron, một trong năm con sông bao bọc lấy thế giới người chết, tức Địa ngục, thuộc quyền cai quản của thần Hades trong thần thoại Hy Lạp. Được coi là "hàng rào" ngăn cách trực tiếp giữa Địa ngục và Trần gian. Acheron còn được gọi là "Dòng sông của đau khổ" bởi nó chính là dòng sông của sự chia ly. Những người còn sống sẽ không thể đi qua dòng sông để đến Địa ngục và ngược lại những người đã chết cũng không thể vượt qua sông để trốn về Trần gian.
Tôi giật mình khi nhìn thấy hai chữ này, bởi tôi không ngờ sông Minh Hà của Âm tào Địa phủ lại nằm dưới Mười tám tầng địa ngục, và càng không ngờ có người sống bên dòng sông này!
Tử Long nhìn tôi, ra hiệu cho tôi cẩn thận, còn anh ấy đi về phía trước hai bước, khẽ hỏi: "Xin hỏi..."
"Suỵt!"
Tử Long chưa dứt lời thì người câu cá đã lập tức thốt ra một tiếng. Ông ta không quay đầu mà đưa ngón trỏ lên miệng, khẽ nói: "Đừng nói, cá chạy mất giờ!"
Lúc này tôi mới phát hiện ra. Cần câu cá trong tay ông ta không phải làm từ tre, cũng không phải làm từ nhựa mà là bằng xương ống tay của con người, nối lại với nhau! Tôi lại nhìn vào dòng nước máu sôi sùng sục, làm gì có thể câu được cá chứ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận