Chắc chắn là tôi không hề nhìn nhầm, Dương lão thất đang vác thi thể của Dương lão nhị và Dương lão tứ. Tại sao tôi lại chắc chắn là bọn họ đã chết? Bởi vì thi thể của bọn họ đã cứng lại rồi.
Hơn nữa, đôi mắt Dương lão thất đã ngân ngấn nước, song vẻ mặt vẫn cực kỳ kiên cường. Anh ta kiên trì bước từng bước vững chắc về phía chúng tôi mà không hề khóc lấy một tiếng.
Còn bác Chung đi bên cạnh thì chống gậy, bước đi khập khiễng. Quần áo của ông ấy có nhiều vết rách, còn cả vết máu đã khô đen.
Dương lão tam thấy vậy, giật mình đứng ngây ra đó, mắt trợn trừng, như thể đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
"Anh Cửu, tôi mang anh hai với anh tư về rồi đây." Chờ khi Dương lão thất đi tới trước mặt rồi, tôi mới hoàn hồn.
Dương lão thất nhìn tôi, cắn răng cố nén không cho bản thân rớt một giọt nước mắt nào.
"Anh hai! Em tư!" Còn Dương lão tam, sau khi hoàn hồn đã chạy bổ tới, ôm lấy thi thể của Dương lão nhị, không ngừng vỗ lên mặt tím tái của Dương lão nhị, điên cuồng gọi: "Anh hai, anh tỉnh lại cho em, anh mau tỉnh lại đi chứ!"
Dương lão tam đã hoàn toàn phát điên, tay càng lúc càng vỗ mạnh hơn. Tôi thấy đã có không ít người dân trong thôn vây quanh lại đây, sợ xảy ra chuyện không đáng có, tôi mới quát khẽ một tiếng: "Ông tam, lão thất, đưa bọn họ vào trong."
Mặc dù hai anh em bọn họ đã sắp phát điên trước sự ra đi của người thân mình, song cả hai vẫn nghe theo lời tôi, mỗi người ôm lấy một thi thể đi vào trong nhà bí thư chi bộ thôn. Chờ khi tôi đỡ bác Chung vào trong nhà xong, tôi cũng đóng cửa cổng lại ngay.
Bí thư chi bộ thôn và Trình Phi Vũ nhìn thấy thi thể của hai anh em họ Dương cũng như tình trạng của bác Chung mà giật mình sợ hãi. Dù vậy, cả hai cũng không có gặng hỏi mà im lặng đi bê một tấm phản tới, để ở giữa sân. Tiếp đó, tôi bảo lão tam với lão thất để thi thể của lão nhị và lão tứ nằm xuống tấm phản.
Dương lão thất có vẻ đã bình tĩnh hơn, song vẻ mặt ủ rũ như sắp chết. Anh ta ngồi thẫn thờ bên tấm phản, nước mắt ầng ậng nơi đáy mắt, không nói được một lời.
Còn Dương lão tam thì gào khóc: "Lão thất, rốt cuộc là sao? Anh hai với em tư đã gặp phải chuyện gì? Cậu nói cho anh biết đi!"
Dương lão tam tóm lấy Dương lão thất, điên cuồng lay người anh ta. Dương lão thất không mở miệng nói lấy một lời, chỉ ngây ngốc cười, vừa cười vừa khóc.
Tôi nhìn mà trong lòng khó chịu vô cùng, bèn bước tới giữ chặt Dương lão tam, quát khẽ: "Ông tam, anh bình tĩnh lại cho tôi. Đây chính là số mệnh của người tu đạo chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể bước một chân vào Quỷ môn quan. Anh hãy kiên cường lên, tôi không muốn anh sẽ suy sụp tinh thần vì chuyện này đâu."
Nghe thấy tiếng quát của tôi, Dương lão tam lắc đầu, cất giọng rưng rưng: "Từ lúc rời quê hương cho tới bây giờ, bốn anh em chúng tôi vẫn luôn nương tựa vào nhau. Chúng tôi nhận đủ mọi tủi nhục, chịu biết bao lời chửi rủa. Giờ còn chưa trả lại được những tủi nhục đó, tại sao anh hai và em tư đã không còn nữa rồi?"
Thấy Dương lão tam suy sụp như muốn chết, tôi mới quát to: "Dương lão tam! Nếu anh còn như vậy, sau này cũng đừng đi theo tôi nữa. Lý Sơ Cửu tôi không chỉ cần người có tình có nghĩa, mà còn phải chịu đựng được sự chia cắt bởi sinh ly tử biệt mà người bình thường khó có thể vượt qua. Nếu chỉ chuyện này thôi đã khiến anh suy sụp thì về sau anh còn theo tôi đi chinh chiến Đạo môn thế nào được nữa? Hả? Lau sạch nước mắt của anh đi, ngay lập tức!"
Mặc dù miệng tôi đang quát họ, nhưng trong lòng tôi cũng rất khó chịu. Họ đều do tôi dẫn đi theo, cũng có thể coi là đồ đệ của tôi. Sư phụ nhìn thấy đồ đệ của mình gặp phải chuyện bất hạnh, nào có ai lại không đau lòng, không khó chịu?
Nhưng tôi phải giữ cho mình lý trí, nếu như ngay cả tôi cũng suy sụp tinh thần thì chúng tôi còn hành đạo thế nào? Con đường sau này của chúng tôi sẽ chỉ càng gian nan hơn, cũng sẽ chết càng nhiều người hơn. Cho nên chúng tôi bắt buộc phải học được cách kiểm soát cảm xúc bản thân.
Nghe xong lời nói của tôi, Dương lão tam cắn răng đứng dậy, gật đầu, nói: "Anh Cửu, tôi nghe lời cậu!"
"Ừ!" Với cảm xúc hiện giờ của Dương lão thất, muốn khuyên cũng không nổi, tôi đành nhìn về phía bác Chung: "Bác Chung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ gặp phải chuyện gì thế?"
"Hầy!" Bác Chung thở dài, buồn bã giải thích: "Tối qua chúng tôi bị quỷ nô tập kích! Không chỉ hai anh em nhà họ Dương mà tất cả các thợ nâng quan còn lại của tiệm chúng tôi cũng đều đã bị giết chết. Họ chết cũng chỉ là vì để bảo vệ tôi, chưa kể họ còn bị moi hết cả tim nữa."
Trước lúc bác Chung kể lại mọi chuyện thì tôi cũng đã để ý thấy, ngực trái của Dương lão nhị và Dương lão tứ đều có một lỗ máu, còn trái tim thì đã không thấy đâu.
Không còn gì phải nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là do ông thầy đồng ra tay. Ông ta treo đao Trảm Long ngay bên dưới cầu gỗ ở cửa thôn, rồi cứu con hóa sinh tử cuối cùng. Tôi thật sự không ngờ, ông ta lại ra tay với tiệm quan tài ngay trong đêm như vậy.
Tôi xử lý hai hóa sinh tử, bọn họ liền giết hai anh em nhà họ Dương, đây rõ ràng là muốn trả thù tôi, cũng như muốn khiêu chiến với tôi.
Nói cho cùng, tôi vẫn quá sơ suất. Nếu như tôi có thể tính được tới điều này thì tôi nên chạy tới tiệm quan tài ngay trong đêm mới phải, nhưng bây giờ có nói thêm nữa cũng đã muộn.
"Đều do tôi vô dụng, không thể bảo vệ được họ. Tôi cũng muốn bảo vệ họ, nhưng họ lại quyết liều mạng để giành cơ hội sống cho tôi. Cuối cùng tôi đã phải trốn vào trong quan tài mới thoát được một kiếp. Mãi cho tới khi cậu này tới tìm thì tôi mới bò ra khỏi quan tài."
"Bác Chung, lỗi không phải do bác, bác không phải là đối thủ của bọn chúng. Mọi người nhường cơ hội sống cho bác chính là vì không muốn tiệm quan tài Tam Thập Lý chặt đứt căn cơ. Chỉ cần bác còn sống, tiệm còn có thể gây dựng lại được." Thấy bác Chung tự trách như vậy, tôi chỉ biết mở miệng an ủi. Chuyện cũng đã xảy ra, tuyệt đối không thể để cho cảm xúc tiêu cực đó lan rộng.
Chúng tôi còn phải vực dậy tinh thần, tìm cho ra bọn chúng, báo thù cho những người đã mất. Ông thầy đồng ăn tim người, hiển nhiên là đã làm giao dịch với kẻ kia cũng như có được sức mạnh tà ác của hắn. Cũng vì thế, bác Chung và hai anh em nhà họ Dương không thể nào là đối thủ của bọn chúng.
"Tôi phải báo thù cho họ, bất cứ giá nào, tôi cũng phải lấy mạng chúng." Cuối cùng thì Dương lão tam cũng đã tỉnh táo lại, anh ta cất lời thề.
Bởi vì bí thư chi bộ thôn ở ngay bên cạnh, cho nên chúng tôi cũng không nói ra thân phận của ông thầy đồng.
Tôi nhìn Dương lão tam, cũng hứa với anh ta: "Giết người thì đền mạng, tôi sẽ không tha cho bọn chúng. Lý Sơ Cửu tôi quyết lấy mạng mình ra thề. Nhưng, việc cấp bách trước mắt là phải xử lý chuyện hậu sự của lão nhị và lão tứ cho tử tế."
Tôi vừa mở miệng, bí thư chi bộ thôn đã đứng dậy, nói: "Lý đạo trưởng, nếu như mọi người không chê thì cứ chôn hai vị anh hùng đó ngay trên ngọn núi sau nhà tôi, chôn chung với phần mộ tổ tiên nhà tôi. Đến tiết thanh minh mỗi năm, tôi sẽ dâng hương cúng bái họ."
"Cảm ơn ông, bí thư chi bộ thôn!" Dương lão tam tức thì nói lời cảm ơn.
Dương lão thất cũng đã bình tĩnh lại. Hai anh em họ cũng khá kiên cường, chưa kể trải qua chuyện lần này, tâm cảnh của bọn họ cũng sẽ càng thêm mạnh mẽ. Chúng tôi cũng không chần chừ thêm, đi theo bí thư chi bộ thôn lên ngay trên núi, đào huyệt ngay bên cạnh phần mộ tổ tiên của nhà bí thư chi bộ thôn rồi chôn cất cho hai anh em nhà họ Dương.
Chúng tôi không kiếm được quan tài, cứ thế quấn thi thể hai người họ trong manh chiếu rồi đem chôn. Sau khi chôn cất xong xuôi, tôi đứng trước mộ phần của hai người và nói ra lời thề: "Lão nhị, lão tứ, tôi thề với hai người, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cả hai. Tôi tuyệt đối sẽ không khiến hai người phải thất vọng."
Thắp hương xong rồi, chúng tôi mới quay lại nhà của bí thư chi bộ thôn. Lúc này đã xế chiều, tôi phải tìm được ra con hóa sinh tử cùng với ông thầy đồng trước khi trời tối.
Bác Chung phân tích cho chúng tôi nghe, bảo rằng chắc hẳn bọn chúng sẽ tới thôn xóm nhỏ ở phía bắc cách đây chừng mười dặm, bởi vì nơi đó cách tiệm quan tài gần nhất, cũng thuận đường. Cho nên bây giờ, tôi phải chạy tới đó ngay. Tôi sợ chờ đến tối, con hóa sinh tử kia chắc chắn sẽ lại đi ra hại người.
Thời gian quá gấp rút, hoàn toàn không cho tôi thời gian ngừng nghỉ. Tôi dặn Dương lão tam và Dương lão thất: "Lão tam, lão thất, hai người ở lại đây trông chừng, tôi sợ con hóa sinh tử kia sẽ quay lại đây hại người trong thôn, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Nếu như hai anh phát hiện ra bọn chúng, tuyệt đối không được ra tay mà phải trốn đi ngay. Tôi sẽ nói cho hai người biết ngày sinh tháng đẻ của tôi. Nếu như thấy bọn chúng, các anh đốt ngay một con hạc giấy báo cho tôi biết, tôi sẽ quay lại ngay. Nếu như tôi tìm thấy bọn chúng, tôi sẽ báo cho hai anh, hai anh hãy tới tìm tôi."
Dương lão tam và Dương lão thất cùng gật đầu, đáp: "Anh Cửu, cậu cứ yên tâm đi đi, ở đây cứ giao cho hai anh em chúng tôi, sẽ không sao đâu. Cậu cũng phải cẩn thận đấy!"
"Ừ. Mọi người nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để bản thân gặp nguy hiểm. Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không tha cho bọn chúng."
Sau khi tạm biệt bọn họ, tôi lập tức lên đường. Thời gian quá gấp gáp, tôi đã chạy một mạch. Mãi cho đến chạng vạng, tôi mới nhìn thấy một thôn làng nhỏ xuất hiện ở phía trước.
Tôi không vào trong thôn mà tìm một chỗ có thể quan sát được tình hình cả thôn để ẩn nấp, đồng thời tôi còn lấy la bàn Bát Quái ra để kịp thời phát hiện nếu trong thôn có hiện tượng kỳ quái xảy ra.
Trời đã tối hẳn, cũng may là trăng tối nay rất sáng, chiếu rọi cả khu vực này. Tôi ngồi trên một tảng đá cách thôn không xa. Tôi không dám lơ là lấy một giây, luôn trong trạng thái đề phòng, quan sát tình hình xung quanh.
Tôi còn lấy hết pháp khí trong túi càn khôn ra, để tiện bề sử dụng khi có tình huống xấu. Nhưng ngay khi tôi đang lục lại túi càn khôn thì lại lấy ra trúng cái quạt xếp mà bí thư chi bộ thôn đưa cho tôi lúc trước. Chiếc quạt xếp này là ông thầy đồng tặng cho ông ta. Tôi xòe chiếc quạt ra, thấy trên mặt quạt có vẽ hình hoa cỏ, chim chóc, ngoài ra còn có một đoạn văn. Nội dung đại khái là ông thầy đồng hy vọng bí thư chi bộ thôn phải làm quan tốt, thương dân vì dân.
Tôi nhìn đoạn văn đó mà không khỏi cười mỉa mai. Ông thầy đồng này bản thân đã là một kẻ tội ác tày trời, vậy mà lại yêu cầu con trai của mình làm quan tốt, thương dân vì dân.
"Từ từ, không đúng!" Bỗng tôi phát hiện ra một điều bất thường. Lúc trước tôi đào ra được một tấm linh vị ở trên ngọn đồi, mà tấm linh vị đó là do ông thầy đồng lập cho ba con hóa sinh tử kia.
Nhưng chữ viết trên tấm linh vị và trên chiếc quạt xếp, hoàn toàn khác nhau. Nói cách khác, đây không phải là chữ viết của cùng một người, mà là của hai người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận