Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 633: Tát Mãn thụ táng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Đừng nói là A Cẩu, ngay cả với cảm giác của tôi mà cũng chẳng nhận ra được người rơm này xuất hiện lúc nào. Nó đứng sau lưng A Cẩu, thân thể bắt đầu nghiêng, giống như muốn dán sát vào lưng A Cẩu vậy!
Lúc đầu tôi cũng chưa nhận ra thứ này là người rơm, bởi vì nó có mặc một cái áo bào đen rộng! Áo bào đen rách nát và rộng rãi, giống y như áo bào đen mà các phù thủy thường mặc.
Chỉ là gió vừa thổi đến lộ ra sự trống rỗng trong chiếc áo bào đen, giống như không có máu thịt bên trong vậy. Lại nhìn đến mắt cá chân của nó toàn là cỏ tranh nên tôi mới kết luận được đây là người rơm được làm từ cỏ tranh!
Hiện tại A Cẩu còn chưa ý thức được tình hình phía sau, anh ta làm việc rất nghiêm túc. Bây giờ tất cả tâm tư của anh ta đều đặt lên ngọn đồi nhỏ quái dị kia, chẳng hề nhận ra được nguy hiểm phía sau.
Thiên phú của A Cẩu rất biến thái, đồng thời cũng rất nguy hiểm, vì vậy cần phải có người ở bên cạnh bảo vệ.
Không biết là chuyện ra sao, lúc tôi nhìn chằm chằm vào người rơm kia thì nó lại không nhúc nhích ở giữa không trung, giống như vốn chẳng hề động đậy vậy.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện nó lặng lẽ xuất hiện, tôi đã thấy khó chịu lắm rồi.
Hiện tại đã không cần che lấp nữa, chắc chắn Bảo Gia Tiên trong rừng Bất Lão này đã phát hiện ra chúng tôi. Sau khi ý thức được điểm này, tôi không rảnh bận tâm đến chuyện khác nữa.
Tôi lặng lẽ lấy một tờ bùa ra, nhân lúc người rơm kia không chú ý đến mình thì kẹp bùa vào ngón tay, vòng hai vòng trên không. Tiếp đó, tôi đột ngột ném bùa về phía người rơm, bùa này liền dán sát sau lưng nó.
Tôi vừa niệm thần chú thì tiếng "phì xèo" vang lên, bùa liền bốc cháy. Giống như đổ dầu lên người rơm này vậy, lửa lập tức nuốt chửng nó!
Mà lúc này A Cẩu cũng phản ứng lại. Quay đầu nhìn thấy người rơm sắp ngã về phía mình, anh ta đột nhiên xoay người rồi lộn mình lên.
"Hu hu... Hu hu..."
Điều càng khiến tôi không ngờ là người rơm bị đốt cháy này lại phát ra tiếng khóc của người trưởng thành. Tiếng này là tiếng khóc của đàn ông, giống như tiếng khóc rống, lại giống như tiếng gào khóc hối hận vì vợ con ly tán.
Nói chung âm thanh này khiến người nghe rất khó chịu. Vừa đau lòng lại vừa ai oán, giống y như tiếng khóc u oán của người phụ nữ đang trách cứ vậy! Hơn nữa tiếng khóc kỳ quái này còn không ngừng chui vào đầu người ta.
Rừng Bất Lão này khá kín, sau khi tiếng khóc ai oán này xuất hiện thì tiếng vang không ngừng phát ra, lâu lắm mới tan đi. Nghe nhiều một chút thì phảng phất bản thân cũng sẽ bị cuốn vào không khí bi thương này!
Ngay cả lá cây trên đầu tôi cũng phát ra tiếng "xào xạc". Ngoại trừ có vài cái lá rơi xuống thì đa số hẳn là tiếng động do rắn đen di chuyển phát ra.
Nhưng người rơm này vẫn không nhúc nhích, ngoại trừ phát ra tiếng khóc ai oán này thì chẳng có điều gì khác thường, cuối cùng bị đốt thành tro!
Cho dù vào khoảnh khắc ngã xuống, người rơm này cũng không xoay người lại. Nhưng âm vọng lại của tiếng khóc này phải mấy giây sau mới biến mất theo.
A Cẩu cau mày, mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh Cửu, Bảo Gia Tiên ra tay rồi!"
"Ừ!" Tôi gật đầu, liếc mắt nhìn bột lưu huỳnh bên cạnh anh ta, chắc sẽ đủ để chúng tôi di chuyển đến ngọn đồi nhỏ nên mới sắp xếp: "A Cẩu, ngọn đồi nhỏ, mau!"
Đây là sự ăn ý tích lũy được từ các cuộc đấu ngày thường của chúng tôi, tôi chỉ nói đơn giản thì A Cẩu lập tức hiểu ngay. Anh ta cầm bột lưu huỳnh lên, bắt đầu rắc xuống phía trước.
Tôi thấy găng tay của anh ta đã sắp bị ăn mòn đến rách, cũng may không đụng vào nước, nếu không thì chắc chắn sẽ rất khó chịu. A Cẩu ở phía trước mở đường cho tôi, tôi cầm kiếm Long Uyên theo sát phía sau!
Vừa lao đến dưới chân ngọn đồi nhỏ, tôi thấy ở chính giữa ngọn đồi nhỏ cũng có một khúc gỗ, vẫn cách mặt đất khoảng một mét. Nhưng khúc gỗ này rất dài, chừng bốn mét, vừa vặn kẹt cứng giữa cây thông!
Vừa nhìn thì cảm giác giống như một chiếc quan tài vậy!
Xung quanh toàn là cây thông, mỗi nơi có khúc gỗ đều có một người rơm mặc áo bào đen. Những người rơm mặc áo bào đen này vừa vặn tạo thành một vòng tròn, giống như đang thờ cúng.
Nói chung tất cả những thứ này khiến cho người ta có cảm giác rất quái dị!
Bột lưu huỳnh trong tay A Cẩu đã hết, tôi chỉ đành để anh ta lại tại chỗ, còn mình thì nhảy lên ngọn đồi nhỏ, lại mượn lực rồi nhảy lên khúc gỗ ở giữa cây thông!
Tôi vừa đạp lên liền nghe tiếng "thùng thùng". Không cần nghĩ cũng biết khúc gỗ này rỗng, như vậy chứng minh thứ này không phải do tự nhiên hình thành.
Tôi dùng sức giẫm lên vài lần, xác nhận là rỗng thì mới cấp tốc lùi về bên cạnh. Đợi tôi ôm lấy cây thông, tôi mới dùng kiếm Long Uyên cậy khúc gỗ này ra.
Két...
Tiếng két chói tai vang lên, khúc gỗ đã bị tôi cạy ra. Mà khúc gỗ vừa bị cạy ra, tôi lập tức sững sờ tại chỗ!
Bởi vì làm thế nào tôi cũng không ngờ rằng trong đây lại có một cái xác! Cái xác này không có dấu hiệu thối rữa, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Là một cái xác nữ, trông dáng vẻ thì chừng ba mươi tuổi, trên mặt còn trang điểm theo kiểu phù thủy!
Nhìn kỹ thì sẽ cho rằng cô ta đang ngủ, chẳng giống như người đã chết. Chỉ là lớp trang điểm trên mặt cô ta rất đậm, không nhìn ra được dáng vẻ lúc còn sống.
Nhưng chỉ xem tư thế và khuôn mặt của cô ta thì lúc còn sống hẳn là một mỹ nhân! Nhưng điều kỳ lạ là tại sao cô ta lại chôn trong khúc gỗ này?
Tôi sợ đây chỉ là trường hợp đặc biệt, lại nhảy đến một khúc gỗ khác. Sau khi dùng kiếm Long Uyên cạy nắp ra, bên trong cũng chôn một cái xác. Chỉ là cái xác này là xác của bé trai, chỉ khoảng bảy tám tuổi!
Trên mặt cũng được trang điểm, xem dáng vẻ của bọn họ thì không giống như người Hán chúng tôi! Tôi không mở những khúc gỗ phía sau ra, không cần nghĩ thì tôi cũng biết bên trong những khúc gỗ kia cũng chôn xác!
Nhưng tôi không nghĩ ra được vì sao lại có người chôn xác vào trong thân cây? Hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến Bảo Gia Tiên trong rừng Bất Lão?
"Anh Cửu, anh thấy gì?" Thấy tôi ngẩn ngơ không lên tiếng, A Cẩu cũng là hiếu kì hỏi.
Tôi lắc lắc đầu, nghĩ mãi mà không ra, nói: "A Cẩu, trong khúc gỗ này toàn là xác! Hơn nữa điều kỳ lạ là những cái xác này không thối rữa, vẫn giống như lúc chôn!"
"Lẽ nào là..." Tôi nói vậy, dường như A Cẩu đã nghĩ đến thứ gì, kinh hãi hô lên: "Lẽ nào là thụ táng của Tát Mãn giáo?"
Lời này của A Cẩu khiến tôi kinh ngạc, chủ yếu là vì người điềm tĩnh như anh ta cũng sẽ có biểu hiện như vậy sao, đúng là hiếm thấy.
Tôi thấy xung quanh không có nguy hiểm, cũng không có rắn đen vảy sần nên mới gọi A Cẩu lên. Đây nếu là hang ổ của Bảo Gia Tiên thì đương nhiên rắn đen kia sẽ không dám đến.
Nói cách khác, nơi này mới là nơi an toàn nhất!
A Cẩu nhanh nhẹn nhảy lên, lần lượt quan sát tình hình trong quan tài rồi mới khẳng định: "Anh Cửu, đây quả thật là thụ táng của Tát Mãn giáo!"
Tôi lại nghe được A Cẩu nói về manh mối này lần nữa, trong lòng cũng tràn ngập tò mò nên hỏi: "A Cẩu, đây rốt cuộc là chuyện ra sao? Anh nói thử xem!"
"Ừ." A Cẩu ừ một tiếng, nói: "Lúc trước thế lực thống nhất Đạo môn Đông Bắc không phải là Đại Thần môn của bà ba Hoàng, mà là Tát Mãn giáo! Tát Mãn giáo lợi hại nhất là giáo chủ U Minh của bọn họ! Tát Mãn giáo lại chia thành hắc bạch Tát Mãn, giống như hắc bạch vu thuật của Miêu Cương vậy, cũng có tốt và xấu. Nói tóm lại, lúc đó vẫn là bạch Tát Mãn giáo chủ U Minh chưởng quản Tát Mãn giáo. Tuy nhiên không biết xảy ra chuyện gì, sau đó Tát Mãn giáo chia cắt, biến thành Đại Thần môn lúc này. Mãi đến bây giờ đã rất hiếm khi thấy được phù thủy của Tát Mãn giáo!"
Nghe xong lời của A Cẩu, trong lòng tôi bắt đầu cân nhắc. Xem ra Đạo môn Đông Bắc không hề bình yên như trong tưởng tượng của tôi, cũng đã trải qua cải cách và thay đổi.
Vì vậy thế giới vô biên quả nhiên vẫn có rất nhiều thứ mà chúng tôi chưa từng tiếp xúc. Có lẽ chỉ khi bôn ba khắp chốn thì mới làm phong phú hiểu biết của bản thân, đồng thời còn có thể tăng cường tu vi.
Đợi sau này thống nhất Đạo môn Nam - Bắc, tôi cũng nhất định phải cho đệ tử đi bôn ba khổ tu!
Mà ngay vào lúc tôi và A Cẩu nói chuyện, dây leo trên quan tài gỗ chợt khô héo. Không chỉ như vậy, ngay cả cái xác trong quan tài gỗ cũng khô héo dưới tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Chỉ trong một hai phút, hai cái xác vốn đang hoàn hảo lại biến thành hai cái xác khô.
"Anh Cửu, chắc chúng ta đã đụng vào phép thuật của Tát Mãn giáo, lúc này mới khiến cái xác xảy ra thay đổi! Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Lúc nói chuyện, A Cẩu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khúc gỗ kẹt ở giữa.
Khúc gỗ kia dài nhất, không biết bên trong rốt cuộc chôn cái gì?
A Cẩu đang chờ câu trả lời của tôi, thế nhưng anh ta quá sốt ruột. Tôi còn chưa bảo ra tay thì anh ta đã nhảy lên khúc gỗ dài nhất kia. Khúc gỗ đó kẹt cứng, A Cẩu nhảy qua mà chẳng phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe được tiếng vang "thùng thùng" trống rỗng kia thôi.
Tôi thấy anh ta đã nhảy qua thì không có ý bảo dừng lại nữa. A Cẩu hít một hơi thật sâu, dùng hai chân quấn vào cây khô, sau đó treo ngược thân thể, dùng dao găm cạy ra khúc gỗ này.
Nhưng ai ngờ con dao găm của A Cẩu vừa đâm vào! Nắp của khúc gỗ kia đột nhiên bay lên, đập thẳng vào người A Cẩu. A Cẩu chẳng hề đề phòng, bị đập bay thẳng ra ngoài...

Bình Luận

0 Thảo luận