Đã lâu rồi tôi và Tử Long không bắt tay cùng hành động, nhưng vẫn vô cùng ăn ý. Sự ăn ý được hình thành từ hồi thơ ấu này, không phải một, hai năm là có thể biến mất được.
Lần này vẫn là chia ra phối hợp, tôi phụ trách khống chế cái xác, Tử Long phụ trách dẫn đường!
Trước tiên tôi lấy ba nén nhang ra, bẻ gãy hai nén còn khoảng chừng năm phân. Một dài hai ngắn, nó được sử dụng để kính quỷ. Sau khi đốt ba nén nhang, tôi đặt ba nén một dài hai ngắn vào trong miệng của cái xác trẻ này!
Người chết rồi, thần kinh cũng ngừng hoạt động theo, tất nhiên không mở miệng ra được! Đầu tiên tôi dùng nhang thơm để dưới cằm anh ta, đại khái chừng bốn năm giây, thi thể này mới tự động mở miệng!
Sau khi tôi đặt nhang vào, răng của đối phương lại cắn chặt ba nén nhang!
Khói từ đầu nhang tỏa ra chưa kịp bay ra ngoài đã lập tức bị thi thể này hít vào trong mũi. Thừa dịp này, Tử Long cũng thắp ba nén nhang, một tay cầm, một tay dùng dây đỏ quấn quanh nhang, sau đó quấn đầu còn lại vào ba nén nhang trong miệng cái xác!
Tiếp đó, Tử Long lại hút một điếu thuốc, cả người lập tức trở nên mơ màng, giống như bị câu mất hồn vậy! Sau đó thân thể anh ấy lắc lư vài lần, rồi bắt đầu đi xuống dọc theo bên trái động chắn gió.
Cái xác cũng cùng theo phía sau anh ấy, một người một xác, động tác đi bộ hoàn toàn giống nhau như đúc! Hiện tại Tử Long đã dung hợp mình với cái xác thành một thể, tất nhiên có thể biết được ký ức trong đầu thi thể!
Có người âm thầm khống chế những xác chết này, chỉ có thể tương kế tựu kế, thông qua phù chú trong đầu thi thể để tìm đến vị trí của người kia!
Tôi đi ở sau cùng, phụ trách bảo vệ Tử Long. Hiện tại Tử Long không khác với trạng thái hồn phách rời khỏi cơ thể là bao, rất dễ thu hút quỷ hồn đến nhập vào người. Tôi cầm kiếm Long Uyên trong tay, ở vào tình huống bình thường, oan hồn ác quỷ phổ thông tuyệt đối sẽ không dám tới gần!
Đường xuống núi rất khó đi, con đường này gần như được khoét ra trên vách núi. May mắn thay, độ dốc của vách núi này cũng không lớn lắm. Nếu không, căn bản Tử Long không thể nào đi xuống bình thường được!
Nhưng không may là cái xác đi theo phía sau Tử Long, thân thể của hắn đã không thể giữ được thăng bằng. Vừa mới bước xuống đã mất trọng tâm, nhiều lần suýt chút nữa là lăn từ sườn núi xuống.
Trong tình huống bất đắc dĩ, tôi đành phải lấy sợi dây thừng trong ba lô ra. Thắt một vòng trên cổ hắn, lúc này mới ở phía sau kéo hắn từ từ đi xuống.
Tốc độ không nhanh lắm, đi bộ khoảng gần nửa tiếng mới đến chân núi! Khi đến chân núi, tôi phát hiện ra ở không xa phía trước có một con sông uốn lượn!
Khi tôi chiếu ánh đèn pin qua, mặt sông lấp lánh gợn sóng lăn tăn, như thể trên mặt sông được rải một tầng ánh trăng vậy! Hơn nữa, ven bờ của con sông này rất rộng rãi bằng phẳng.
Tôi chưa bao giờ thấy những chỗ bằng phẳng như vậy ở phương Nam, vì ở phương Nam gần như có thể bắt gặp núi cao ở bất cứ đâu. Nhưng đến nơi này, ngoại trừ một vài dãy núi ra thì tất cả đều là đồng bằng!
Chủ yếu là tầm nhìn rộng, ngoại trừ một số khu rừng, hầu hết các khu vực là đất bằng. Đâu đâu cũng có tuyết phủ, cũng may mà tuyết không dày, cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn!
Tử Long tiếp tục dẫn đường đi về phía trước, đi thẳng đến bờ sông. Khi đến bờ sông, lại bắt đầu hướng về phía thượng nguồn. Lúc này tôi cũng không dám bật đèn pin nữa, chỉ có thể đi theo bọn họ.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, lại đi dọc theo bờ sông, ánh trăng phản chiếu hắt lên, vừa hay có thể chiếu sáng con đường. Đi bộ khoảng hơn mười phút, tôi phát hiện ra đằng trước có một khu rừng.
Khu rừng này bị tuyết phủ lấp, cây cối trong rừng rất tươi tốt. Sau khi đi đến ven rừng, Tử Long và thi thể phía sau cùng dừng lại.
Xem ra, kẻ đó trốn trong khu rừng này!
Sau khi nhận ra điều này, tôi mới rút nhang trong miệng cái xác ra. Tôi vừa dập tắt hương thì Tử Long cũng tỉnh táo lại. Anh ấy nhìn vào khu rừng trước mặt, cũng mỉm cười nói: "Để xem bây giờ hắn chạy đi đâu!"
Tôi đặt cái xác vào trong tuyết, lại dùng quần áo phủ lên mặt hắn. Chủ yếu là để che đi vết máu đầu ngón tay trên trán hắn ta, tôi sợ nó bị tuyết tan rửa trôi mất, đến lúc đó nhất định cái xác sẽ chạy lung tung.
Mà lỡ như nó cắn người thì chúng tôi mắc tội lớn rồi.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho cái xác, tôi nhìn về phía Tử Long, bảo: "Tử Long, chắc chắn tên giật dây ở trong rừng cây này! Lát nữa chúng ta chạm trán, cố gắng bắt sống nhé!"
Tôi nghĩ mãi về thứ trong ngôi mộ phong táng kia mà không ra. Cho nên giữ tên này còn sống, là để tìm hiểu rõ ràng xem chuyện là như thế nào? Và cả những xác chết khô kia, rốt cuộc họ là ai?
"Ừ!" Tử Long gật đầu đáp: "Chỉ cần hắn không gây nguy hiểm đến chúng ta, anh sẽ giữ mạng cho hắn!"
"Được rồi!" Sau khi bàn bạc xong, tôi và Tử Long mới bắt đầu chậm rãi đi vào trong rừng. Nhìn từ xa thì thấy khu rừng này không lớn lắm. Nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện, rừng cây này rất rậm rạp, hơn nữa bởi mật độ dày đặc, nên căn bản không nhìn thấy cuối bìa rừng.
Chúng tôi lại không dám bật đèn pin, chỉ có thể lom khom tiến vào trong rừng sâu. Đi bộ khoảng chừng bốn năm phút vẫn không có phát hiện gì. Hơn nữa, sau khi chúng tôi đi sâu vào, xung quanh cũng càng ngày càng tối, dường như đã sắp không nhìn rõ đường dưới chân nữa.
Bóng tối cùng sự tĩnh lặng âm u này khiến người ta không khỏi sinh ra sợ hãi! Nhưng có Tử Long ở bên cạnh, chẳng hiểu sao trong lòng tôi kiên định lạ thường. Chung quanh thật sự quá yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở của Tử Long.
Hai chân anh ấy giẫm trên tuyết, có thể nói là không phát ra tiếng bước chân nào.
"Xì... xì..."
Ngay khi chúng tôi đến dưới một gốc cây lớn, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng rít từ phía trên. Vừa nghe tiếng động này, tôi lập tức lui về phía sau theo phản xạ.
Bởi vì âm thanh này quá quen thuộc đối với tôi, đó chính là tiếng rắn phì.
Tử Long còn phản ứng nhanh hơn tôi, vừa nghe thấy thanh âm này đã vội vàng kéo tôi lại, dẫn tôi lui về phía sau mấy bước!
Gần như cùng lúc đó, sau khi chúng tôi vừa lui về phía sau vài bước, tôi lập tức trông thấy hai bóng đen lao thẳng về phía mình. Tôi không thấy rõ lắm, chỉ biết là thấy bóng của con rắn.
Lại không dám bật đèn pin, chỉ có thể nhanh chóng vung kiếm về phía bóng đen kia! Dường như không cảm giác được bất kỳ lực cản nào, tôi lập tức nhìn thấy bóng của con rắn bị cắt thành hai khúc, rơi thẳng từ trước mặt mình xuống đất.
Đồng thời còn ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt, lúc kiếm Thất Tinh trong tay Tử Long vung ra, tôi cũng thấy một ánh sáng lạnh lóe lên, con rắn bị anh ấy chém thành hai khúc.
Nhờ ánh sáng lóe lên từ kiếm Thất Tinh, tôi trông thấy rõ con rắn lén tấn công chúng tôi, nó giống hệt với con rắn trong ngôi mộ phong táng kia, chính là loại rắn đen vảy sần.
Điều này cũng chứng tỏ chúng tôi đã tìm đúng chỗ rồi!
Có điều, loại rắn này độc vô cùng, cho dù cơ thể tôi bách độc bất xâm, thế mà lúc trước bị nó cắn trúng, vẫn gần như toàn thân tê liệt.
Trên người Tử Long không có cổ Kim Tàm cũng không có Âm cổ, nếu anh ấy bị cắn trúng thì chắc chắn không ai cứu được.
Cân nhắc đến điểm này, tôi mới bảo Tử Long dừng lại, nhỏ giọng nói: "Tử Long, loại rắn đen vảy sần này cực độc, nếu như bị cắn trúng, e rằng sẽ mất mạng! Trong người em có cổ Kim Tàm và Âm cổ, nên không phải kiêng dè nọc độc của chúng. Nhưng anh thì không được, anh không thể chịu nổi loại độc này đâu. Cho nên, theo ý em thì anh ra ngoài canh chừng, còn em sẽ đi vào tìm kẻ kia ra!"
Tử Long cân nhắc một lát mới đồng ý, lại vỗ vai tôi nghiêm túc dặn dò: "Cũng được! Nhưng mà, Sơ Cửu em nhất định phải cẩn thận đấy! Tên này biết dùng tà thuật, chắc chắn cũng có chút thủ đoạn! Nếu như có chuyện gì thì nhớ gọi anh, anh sẽ lập tức xông vào ngay!"
"Vâng!" Tôi gật đầu đáp: "Anh yên tâm đi, em sẽ không sao đâu! Anh đừng lo..."
"Xì... xì..." Nhưng ai ngờ, tôi còn chưa dứt lời, tiếng rắn khè kia lại xuất hiện.
Vừa nghe thấy âm thanh này, tôi lập tức sởn tóc gáy. Bởi vì từ âm thanh có thể phán đoán được, số lượng rắn đen không ít!
Lúc này không quan tâm được gì khác nữa, bảo vệ tính mạng của Tử Long là quan trọng hơn hết. Tôi vội vàng bật đèn pin lên, ánh đèn vừa chiếu rọi, lập tức nhìn thấy vô số rắn đen đang treo ngược trên cành cây, lưỡi phun phì phì, mạnh mẽ vọt về phía chúng tôi.
"Đi!" Tôi chợt đẩy Tử Long, đồng thời lao ra ngoài. Chỉ cảm giác sau lưng có từng đợt gió tanh thổi tới, tựa như có mười mấy con rắn đang nhe nanh ở sau lưng mình.
Tôi căn bản không dám quay đầu lại, chỉ dốc sức chạy ra ngoài. Không phải tôi sợ chúng, mà là sợ chúng cắn Tử Long!
Nhưng đời người chính là như vậy, đúng là sợ cái gì, gặp cái đó. Trong đầu tôi vừa mới nảy ra ý nghĩ không may này thì Tử Long đột nhiên dừng lại.
Tôi căn bản không ngờ anh ấy sẽ dừng đột ngột, nên dưới tác dụng của quán tính, tôi tông thẳng vào lưng anh ấy, đụng anh ấy ngã xuống đất.
Mà chính tôi cũng lăn xuống đất theo, vừa dừng lại, tôi lập tức vội vàng trở mình chiến đấu, theo bản năng đưa tay kéo Tử Long.
Nhưng Tử Long lại nằm bất động trên mặt đất, không hề nhúc nhích, đến lúc chiếu đèn pin qua, tôi mới sợ hãi hít một hơi lạnh. Chỗ cổ của Tử Long có hai dấu răng bị rắn đen cắn!
Giọt máu đen kia đang không ngừng rỉ ra từ vết răng, từng giọt từng giọt, giống như viên trân châu đen vậy!
Còn Tử Long cứ thế trừng to hai mắt, miệng cũng há rộng, dường như đã ngừng thở...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận