Trước khi đến núi Miêu Vương tôi đã không nghĩ rằng mình còn có thể sống sót quay về. Tôi cũng chẳng quan tâm chuyện họ bôi nhọ và phản bội tôi, tôi chỉ muốn cha mẹ tôi được sống tiếp!
Tôi đã nổi sát tâm, lạnh lùng khiêu khích đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo ở xung quanh. Tôi hiểu rõ, nếu như tôi không trở nên hung ác thì người bị động chắc chắn sẽ là mình!
"Lý Sơ Cửu, cậu thật sự cho rằng Đạo môn không có ai có thể đối phó với cậu sao? Còn nhỏ tuổi thế mà đã càn rỡ, không coi ai ra gì! Nếu như cậu lớn thêm chút nữa, chẳng phải là sẽ không thèm để tiền bối của cả Đạo môn vào trong mắt à?" Quả nhiên, sau khi bị tôi khiêu khích, ngay lập tức đã có một lão đạo sĩ đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt tôi mà khiển trách.
"Ha ha ha..." Tôi cười lạnh, nghiêm nghị phản bác: "Lý Sơ Cửu tôi làm người còn chưa đến lượt ông chỉ chỉ trỏ trỏ! Tôi là người như thế nào, tôi tin sẽ có người nhìn rõ! Các người tụ tập bao nhiêu người như thế này, rõ ràng là muốn bôi nhọ tôi. Nhưng tôi nói cho các người biết, tôi không quan tâm! Nói thật, hôm nay tôi đã lên đến đây tức là không có ý định sống sót quay về rồi!"
Giọng tôi lạnh tanh, trong lòng sắp bộc phát ra sát ý, suýt chút nữa thì mất đi lí trí. Lão đạo sĩ này bị tôi nói cho không dám phản bác lại, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đặt mông ngồi lại xuống ghế.
Ông ta vừa mới ngồi xuống, một lão đạo sĩ khác lại đứng dậy: "Lý Sơ Cửu, quả thật là cậu có ơn với Đạo môn. Cậu còn trẻ, phạm sai lầm là chuyện thường tình, nhưng chỉ cần cậu có thể hối cải thì vẫn còn có cơ hội. Cậu phải biết rằng thân phận mẹ cậu là thực tế không thể chối cãi. Cô ta là Thánh nữ của Linh tộc, mà Linh tộc với chúng ta lại như nước với lửa, nếu như không giết mẹ cậu, sao có thể khiến đệ tử Đạo môn yên tâm? Còn cả cha cậu là Long Ngạo Thiên, hắn ta là Tông chủ của Long Hổ tông, muốn dẫn dắt chúng ta chống lại Linh tộc. Nhưng vì tình nữ nhi mà quấn lấy Thánh nữ Linh tộc, cuối cùng khiến Đạo môn thua trận, cũng làm cho Đạo môn suy yếu xuống dốc! Bây giờ Đạo môn vừa mới khôi phục lại, nhất định phải giết bọn họ, cảnh cáo đời sau!"
"Tôi nhổ vào!" Giọng điệu ông ta nói chắc như đinh đóng cột, làm tôi nghe xong phải chửi thề lại: "Các người luôn miệng nói mẹ tôi đáng chết, vậy tôi hỏi lại, mẹ tôi đã từng làm hại người nào của Đạo môn chưa? Đừng tưởng đám người Đạo môn các người là người mà người của Linh tộc thì không phải nhé? Trong mắt tôi, không hề có sự phân biệt môn phái, chỉ phân biệt tốt xấu! Tôi không hiểu được mấy đạo lý chó má to lớn gì đó, cũng không dối trá được như các người. Tôi chỉ muốn nói cho các người biết, cha mẹ tôi đều là người tốt, nếu muốn giết tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm, chứ đừng đối phó bằng mấy chiêu trò hèn hạ như thế!"
Tôi đang cố nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, xem xem rốt cuộc bọn họ muốn giở trò quái quỷ gì.
"Đứa nhỏ này đã bị mê muội rồi, cứ như thế này sẽ rơi vào ma đạo mất! Không thể giữ nó lại được, giữ nó lại sẽ thành mối họa ngầm. Vì thái bình vĩnh hằng của Đạo môn, hãy giết nó đi!" Thêm một lão đạo sĩ cao tuổi hơn mở miệng.
"Vậy chúng ta nghe theo chân nhân, người này lệ khí quá nặng, giữ lại chắc chắn sẽ thành mầm họa của Đạo môn. Chỉ có giết cậu ta với có thể trừ được hậu hoạn vĩnh viễn, bảo vệ yên bình của Đạo môn!" Một đạo sĩ khác cũng bày tỏ thái độ.
Có thể thấy được lão đạo sĩ kia có bối phận khá cao. Ông ta đề nghị muốn giết tôi, các đạo sĩ khác cũng nhao nhao la hét phụ họa theo.
Nói thật lòng, khoảnh khắc này khiến tôi vẫn có một chút thất vọng. Lúc trước Đạo môn gặp nạn, những lão thất phu này đều bỏ trốn, còn danh chính ngôn thuận nói rằng họ muốn tu luyện ở nơi vắng vẻ, không màng thế sự bên ngoài.
Nói trắng ra là do bọn họ sợ chết, càng già lại càng sợ chết. Giờ tôi đánh bại Linh tộc rồi, ngay lúc Đạo môn đang cần quật khởi thì tất cả bọn họ đều lũ lượt xuất hiện.
Vậy mà họ còn không biết xấu hổ lạm dụng bối phận của mình ở Đạo môn để hạ lệnh. Đám cáo già này đều cùng một giuộc với lão tổ Diệp gia cả! Nếu như sau này lão tổ Diệp gia được làm người lãnh đạo Đạo môn, tháng ngày sau này của bọn họ ở Đạo môn cũng sẽ tốt hơn nhiều và chắc chắn cũng sẽ được nhiều đệ tử tôn kính hơn.
Thế nhưng với tôi, bọn họ đã không còn là người tu đạo nữa, mà là một đám tiểu nhân mưu đồ hám lợi. Kẻ đổi trắng thay đen như vậy mà quản lý Đạo môn thì Đạo môn sớm muộn gì cũng sẽ sa sút.
Nhất thời, tôi không nói gì, chỉ khoanh hai tay trước ngực nhìn họ thống nhất ý kiến như đang nhìn một bầy khỉ diễn xiếc với nhau.
Đợi chừng ba bốn phút sau, cuối cùng đám người đó mới đưa ra được ý kiến. Lão đạo sĩ già nhất đi ra, sau khi hành lễ với Sư Tư Triết và lão tổ Diệp gia xong mới lên tiếng: "Tuy Lý Sơ Cửu có ơn với Đạo môn, nhưng lệ khí quá nặng, lại không coi ai ra gì. Cứ thế này ắt sẽ ảnh hưởng đến hòa bình và sự phát triển sau này của Đạo môn. Cho nên, ý kiến của chúng tôi là... Giết!"
"Được!" Lão đạo sĩ vừa dứt lời, lão tổ Diệp gia đã kích động đứng bật dậy, lớn tiếng hô: "Lý Sơ Cửu, hôm nay không phải là tôi muốn giết cậu mà đây là tâm nguyện của tất cả những người tu đạo! Cậu thật sự rất lợi hại, cũng đúng là đã từng cứu được Đạo môn. Nhưng tính cách của cậu sẽ hại chết nhiều người hơn, Đạo môn không nên đồ sát lẫn nhau, mà là cùng tu luyện trong hòa bình! Hi vọng cậu đừng có trách chúng tôi, có trách thì trách chính cậu đã quá hung hăng ngang ngược!"
"Ha ha ha, ha ha ha!!!" Nghe xong mấy lời lòng lang dạ thú của lão ta mà tôi không nhịn được phải phá lên cười. Tôi cười rất khoa trương, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Một lúc sau tôi mới ngừng lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ giả vờ đạo mạo của lão tổ Diệp gia là tôi lại không nhịn được muốn bật cười.
Trông thấy tôi cười nhạo điên cuồng như thế, lão tổ Diệp gia cũng không bình tĩnh được nữa, lão ta nở một nụ cười quái dị, giọng điệu châm chọc: "Lý Sơ Cửu, cậu đừng có mà không thèm coi ai ra gì, mau đi đầu thai chuyển kiếp đi, kiếp sau bảo cha cậu dạy cho phải tôn trọng người khác như thế nào, tuyệt đối đừng có làm một thằng con hoang có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!"
"Cút mẹ ông đi, tôi đã nói rồi, ông không có tư cách gọi tôi như thế!" Lửa giận trong tôi trào dâng ngay khi nghe thấy lão ta gọi tôi là thằng con hoang. Tôi tức giận gào một tiếng, cơ thể bạo phát rồi vọt về phía lão tổ Diệp gia.
Thấy tôi vọt đến, lão ta tức thì hạ lệnh: "Các đệ tử Đạo môn, hôm nay mọi người hãy liên thủ lại, giết chết thằng con hoang này! Giết cho tôi, không được để cho nó sống!"
Tôi còn chưa xông vào trong phạm vi có thể tấn công lão tổ Diệp gia thì hơn trăm đệ tử xung quanh đã vây kín lấy tôi, ai ai cũng cầm kiếm tiền đồng trong tay, bao vây lấy tôi tận mấy vòng.
Từng thanh kiếm tiền đồng đều đồng loạt chỉ về phía tôi. Đội ngũ của họ đang không ngừng chuyển động, khiến tôi nhìn mà hơi váng đầu, hoa mắt.
Tôi không muốn ra tay với bọn họ, bèn nghiến răng nói: "Nói thẳng, tôi thật sự không muốn ra tay với các cậu. Trong số các cậu có người từng giúp tôi đối phó với Linh tộc, có người từng theo tôi đối phó với trăm quỷ vây thôn... Tất cả những gì các cậu làm, tôi đều để ở trong lòng. Bây giờ lập trường của mọi người khác nhau, họ đổi trắng thay đen, muốn diệt trừ tôi, tôi tôn trọng các cậu, nếu ai không muốn đánh nhau với tôi thì mời lui về phía sau, Lý Sơ Cửu tôi tuyệt đối sẽ không làm người đó bị thương!"
Tôi vừa dứt lời đã trông thấy một vài đệ tử Đạo môn mà tôi quen mặt bắt đầu do dự. Bọn họ từng tiếp xúc với tôi, hẳn là biết cách tôi làm người như thế nào. Có lẽ họ cũng giống như tôi, không muốn hai bên giao đấu với nhau.
"Đừng có nghe cậu ta ăn nói linh tinh, người như vậy nếu như không giết, sau này kẻ chết chính là các cậu! Bây giờ chính là cơ hội để các cậu thể hiện mình đấy, mau giết cậu ta đi!" Vừa trông thấy ánh mắt do dự của một số người, lão tổ Diệp gia ngay lập tức hạ lệnh thêm lần nữa.
Lão tổ Diệp gia sợ tôi không chết, đến lúc đó người chết sẽ là lão ta, cho nên lão mới vội vàng muốn giết tôi như vậy.
Lúc này, trong số các đệ tử đang vây lấy tôi cũng đã có một vài đệ tử tỏ rõ thái độ: "Mọi người đừng nghĩ nhiều, đây là mệnh lệnh chung của cả Đạo môn! Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc theo là được, giết Lý Sơ Cửu, đổi lại thái bình vĩnh hằng cho Đạo môn!"
Người này đi đầu hô hào, khiến các đệ tử khác cũng đồng thanh hô theo: "Giết, giết, giết!"
Thoáng chốc, âm thanh đòi giết tôi đã vang lên cuồn cuộn như từng cơn bọt sóng, luẩn quẩn vang vọng mãi trên đỉnh núi Miêu Vương.
Trong lúc bọn họ hô hào, đội hình của bọn họ đã lại chuyển động, nhìn trận hình thì có lẽ là phòng ngự là chính, chứ không hẳn là chủ động tấn công. Nhìn thế trận của bọn họ, chắc là muốn tôi chủ động ra tay.
Tôi không vội vã ra tay, chỉ bật cười bất đắc dĩ: "Đám người kia nhớ kỹ cho tôi, Lý Sơ Cửu này chưa từng làm ra chuyện gì có hại đến Đạo môn. Các người trăm phương ngàn kế tính toán gài bẫy tôi chính là vì muốn diệt trừ tôi! Mặc dù tôi không muốn ra tay với đồng môn, nhưng đây đều là do các người ép buộc hết! Đạo môn đã vô tình như thế, vậy thì tôi chẳng còn gì lưu luyến nữa! Tình nghĩa của tôi với Đạo môn, cũng giống như tấm đạo bào này..."
Nói đến đây, tôi nhấn mạnh thêm ngữ điệu, lắc mạnh thân người, kiếm Long Uyên trên lưng vèo một cái liền bay ra. Tôi một tay bắt được kiếm Long Uyên, một tay khác bắt lấy tà áo của đạo bào, kiếm xẹt qua, cắt lấy một miếng vải.
Tôi cầm lấy miếng vải vừa cắt, túm chặt trong lòng bàn tay, lớn tiếng hô: "Cắt áo bào, đoạn ân nghĩa, từ nay về sau, tôi và Đạo môn của các người không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa! Các người muốn giết tôi, vậy tôi cũng sẽ không buông tha cho các người! Nào đến đây, tất cả cùng xông lên hết đi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận