Người mà tôi có thể nghĩ đến bây giờ cũng chỉ có họ! Chỉ có họ mới xuất hiện vào lúc này! Cũng chỉ có họ mới đến giúp tôi!
Vừa nghĩ tới họ, tôi lập tức kích động trong lòng, chạy về phía cổng trấn.
Lúc chạy đến nơi, tôi nhìn thấy bóng lưng đang dẫn hồn trăm quỷ! Tấm lưng kia gầy gò, cũng hơi bị gù lưng. Tốc độ của ông ta rất nhịp nhàng, không nhanh không chậm dẫn trăm quỷ ở phía sau ra bên ngoài trấn!
Mà khi nhìn thấy bóng lưng này, tôi kích động khó tả. Ông ta không phải ai khác, chính là lão quỷ rời đi cùng với Tử Long!
Lão quỷ đến rồi, vậy chắc chắn Tử Long và Diệp Chu Tinh cũng đã đến! Nghĩ đến cảnh tượng sắp được gặp lại mọi người, tôi không nhịn được mỉm cười. Xa nhau một năm, tôi thật sự rất nhớ họ, không có giờ phút nào mà không muốn ở cạnh họ!
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, Dương lão thất cũng vung lá cờ âm binh tướng quân lên. Sau khi anh ta vung cờ qua lại bảy lần, tôi liền nghe thấy tiếng ngựa vang lên.
Tiếp đó, tôi nhìn thấy một âm binh tướng quân cưỡi chiến mã xé rách không gian xuất hiện! Lúc xuất hiện giữa không trung, hắn đột nhiên cầm cây đao lớn chém xuống.
Trong phút chốc, tiếng chuông "leng keng" liên tiếp vang lên. Ngay tức khắc, vô số âm binh cầm trường mâu xuất hiện. Đủ ba ngàn âm binh, trong tay đều là trường mâu và xích bắt hồn.
Tiếng chuông vừa phát ra, mấy trăm oan hồn ác quỷ này lập tức sợ hãi đến mức run rẩy, chạy trốn tứ phía như bị nổi điên. Thế nhưng chúng còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị ba ngàn âm binh này vây lại.
Xích bắt hồn trong tay họ được ném ra, dồn dập bắt lấy oan hồn ác quỷ đang chạy trốn tứ phía. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, chưa đến năm phút, mấy trăm oan hồn ác quỷ này đều bị họ bắt lại.
Còn âm binh tướng quân kia lại cưỡi chiến mã đi đến trước mặt Dương lão thất rồi vung tay lên. Lá cờ tướng quân trong tay Dương lão thất lập tức bay về tay hắn. Họ chắp tay hành lễ với chúng tôi, sau đó kéo dây cương, chiến mã lập tức quay đầu chạy đi.
Chỉ trong phút chốc, họ đã biến mất hẳn. Oan hồn không thấy, âm binh cũng chẳng còn! Mà lớp sương mù dày đặc ở xung quanh cũng nhanh chóng tan đi.
Trước đó khi tiến vào trấn này, gió không thể thổi vào trong được. Bây giờ sau khi lớp sương mù quỷ quái bắt đầu tan đi, tôi có thể cảm nhận được gió núi từ ba mặt trấn thổi đến.
Cho dù là gió lạnh nhưng thổi lên mặt tự dưng lại khiến tôi thấy ấm áp!
Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi ra khỏi trấn. Lúc này lão quỷ cũng dừng bước, quay đầu lại. Trong chớp mắt nhìn thấy tôi, ông ta cười nói: "Sơ Cửu, đã lâu không gặp!"
"Ừ." Tôi gật đầu, cười đáp: "Đúng vậy, gần một năm rồi chưa gặp nhau!"
Thế nhưng đợi đến lúc ra ngoài, tôi lại không nhìn thấy Tử Long và Diệp Chu Tinh đâu, trong lòng tức khắc cảm thấy mất mát. Nhìn thấy vẻ hụt hẫng trên mặt tôi, lão quỷ cười bảo: "Sơ Cửu, đừng sốt ruột. Họ sẽ đến nhanh thôi, tất cả đều đến!"
Tôi tin điều này. Nếu lão quỷ đến đây thì chắc chắn là do Tử Long bảo ông ta đến. Tôi bảo Dương lão tam vào trấn đốt lửa lên, sau đó chúng tôi mới ngồi quanh đống lửa. Lão quỷ mang theo khá nhiều lương khô, chúng tôi bắt đầu vừa ăn vừa ôn chuyện!
Tôi lên tiếng hỏi trước: "Lão quỷ, mấy người Tử Long đâu?"
Lão quỷ cười, đáp: "Tôi rời khỏi Tứ Xuyên trước, Tử Long bảo tôi đến tìm cậu! Cậu ấy dẫn đệ tử phái Phù Lục đi nên tốc độ rất chậm. Với tốc độ đó thì chắc khoảng nửa tháng nữa sẽ đến được đây!"
"Hóa ra là vậy!" Tôi thầm thì, tâm trạng cũng kích động hơn. Không bao lâu nữa hai anh em chúng tôi đã có thể đoàn tụ rồi.
Nhân lúc này, tôi lấy ấn Thiên Sư mà thầy đồng cho mình ra, giao cho lão quỷ: "Lão quỷ, đây là ấn Thiên Sư của phái Phù Lục! Có ấn Thiên Sư và bút thiên sư, Tử Long chính là chưởng giáo chân chính của phái Phù Lục!"
Lúc nhận lấy ấn Thiên Sư, lão quỷ cũng vô cùng khiếp sợ, khó tin hỏi: "Sơ Cửu, sao cậu tìm được ấn Thiên Sư này? Lúc ở núi Thanh Thành, chúng tôi gần như đã lật tung cả núi Thanh Thành lên nhưng vẫn không tìm được nó. Không ngờ rằng ấn Thiên Sư lại ở trong tay cậu!"
"Tất cả đều được sắp đặt từ lâu, ha ha!" Nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước đó, tôi cũng không nhịn được bắt đầu cười to, sau đó kể cho ông ta nghe chuyện mình gặp thầy đồng. Sau khi nghe xong, lão quỷ cũng cảm khái: "Không ngờ, đúng là không ngờ. Ấn Thiên Sư mà chúng tôi khổ sở tìm kiếm lại được người chấp chưởng phái Phù Lục mang đến Hồ Nam. Nếu không phải cậu gặp được ông ấy, e rằng đời này cũng chẳng tìm được ấn Thiên Sư này! Có ấn Thiên Sư này, Tử Long có thể danh chính ngôn thuận trở thành chưởng giáo phái Phù Lục rồi!"
Có thể thấy được lão quỷ đang rất kích động. Dù sao Tử Long cũng là người ông ta tán thưởng nhất, còn là đệ tử của ông ta nữa. Vì Tử Long, ông ta có thể không tiếc cả tính mạng của mình.
Nghĩ đến đây, tôi bèn hỏi một câu ngoài lề: "À lão quỷ, bây giờ thuật đoán mệnh của Tử Long ra sao rồi?"
Tôi hỏi vậy, trên mặt lão quỷ liền lộ ra nụ cười tự hào. Ông ta nói: "Không thể không nói thiên phú của Tử Long còn cao hơn tưởng tượng của tôi, có thể nói là vô cùng khủng khiếp! Chỉ trong một năm ngắn ngủi, cậu ấy đã hiểu rõ số mệnh ngũ tệ tam khuyết! Hơn nữa còn tính ra được ngũ tệ tam khuyết của cậu và Lỗi gia. Cậu phải biết là tôi tu luyện thuật đoán mệnh hơn nửa đời, thế nhưng vẫn không coi được ngũ tệ tam khuyết của ba người các cậu. Nếu cho Tử Long thêm một chút thời gian và cơ hội, nhất định cậu ấy có thể học được thuật nghịch thiên cải mệnh. Chỉ là Tử Long không thích nói chuyện, cậu ấy tính được thứ gì cũng không nói ra, nhất là chuyện liên quan đến cậu và Lỗi gia!"
Đương nhiên tôi biết rất rõ tính cách của Tử Long. Anh ấy không thích nói chuyện, là kiểu người hành động điển hình. Nhưng thấy Tử Long tiến bộ như vậy, tôi cũng vui mừng thay cho anh ấy.
"Chỉ cần nghĩ thôi là tôi đã thấy kích động rồi. Hơn trăm năm qua, không có một thầy bói nào có thể học được thuật cải mệnh! Cho dù là sư phụ của tôi cũng chưa đạt được trình độ đó. Ngoại trừ những gia tộc thượng cổ bí ẩn, tôi dám cam đoan rằng trong một hai trăm năm, trong Đạo môn tuyệt đối sẽ không có ai có thể vượt qua thuật đoán mệnh của Tử Long! Lão quỷ tôi hồ đồ hơn nửa đời, cũng sai lầm đi theo không ít người. Chỉ có lần này ông trời đã quan tâm tôi một lần, khiến tôi tìm được đệ tử như Tử Long! Cho dù chết thì tôi cũng không nuối tiếc nữa, ha ha!" Lúc này lão quỷ cũng vô cùng kích động, không nhịn được mà ngửa mặt lên trời thở một hơi dài.
Sau khi vui mừng, lòng tôi chợt chùng xuống. Tôi vui mừng cho sự trưởng thành của Tử Long, nhưng lại lo lắng cho Vương Lỗi! Vương Lỗi rời đi sớm nhất, tôi lo anh ta sẽ gặp phải gia tộc khiến anh ta lo lắng!
Tôi vẫn còn nhớ rõ những lời anh ta nói lúc ra đi. Nếu đúng thật là những người kia xuất hiện thì anh ta không về được nữa, bảo tôi sau này phải cố gắng sống sót!
Mỗi lần nghĩ đến lời nói trước lúc đi của anh ta, trong lòng tôi tự dưng rất khó chịu!
Lão quỷ là người đoán mệnh, đương nhiên cũng biết tôi đang nghĩ gì trong lòng. Ông ta cười hỏi tôi: "Sơ Cửu, nhớ Lỗi gia phải không?"
"Ừ!" Tôi gật đầu, đáp: "Trước đó có lúc cảm thấy anh ấy rất ngứa đòn, nhưng sau khi anh ta rời đi lâu như vậy, tôi càng lúc càng nhớ anh ta! Không biết lần này anh ta có thể về không nữa! Nếu anh ta không thể về, tôi và Tử Long phải đối diện với chính mình thế nào? Bọn tôi không biết anh ta đến từ đâu, cũng không biết thân phận của anh ta. Nếu anh ta thật sự biến mất như thế, chúng tôi còn chẳng biết phải tìm anh ta ở đâu."
"Sơ Cửu, cậu đừng lo. Lỗi gia là cao nhân, với tính cách của cậu ta thì người bình thường chẳng thể làm tổn thương cậu ta đâu! Hơn nữa Lỗi gia cũng là người xảo quyệt, muốn đối phó với cậu chắc chắn không dễ gì!" Lão quỷ vỗ vai tôi an ủi: "Hơn nữa Tử Long đã tính thử cho cậu ta rồi. Tuy rằng không biết ngày sinh tháng đẻ của cậu ta nhưng cũng tính từ số mệnh của các cậu! Tôi nhớ Tử Long đã từng nói ba người các cậu còn có thể ở cạnh nhau!"
Nghe được lời nói này của lão quỷ, tôi lập tức kích động. Nếu Tử Long thật sự tính ra được thì đã chứng tỏ Vương Lỗi không sao! Mà ba người chúng tôi còn có thể ở cạnh nhau thì vừa hay chính là ước hẹn mười năm này!
Tôi càng nghĩ lại càng kích động. Không đầy một tháng nữa là tới ước hẹn mười năm, không bao lâu nữa là tôi sẽ gặp được họ!
Sau khi tán gẫu một lúc, thời gian cũng không còn sớm nên chúng tôi bắt đầu nghỉ ngơi! Lão quỷ bảo bọn tôi nghỉ ngơi trước, ông ta thức gác đêm. Tôi cũng hơi mệt, vừa nằm xuống đất là ngủ ngay!
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tôi luôn cảm giác mắt mình nhoi nhói. Tôi vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuống!
Trấn Ma Câu này đã thiếu ánh mặt trời suốt năm năm. Trước đó thì bị lớp sương mù quỷ quái chặn lại nên ánh mặt trời không chiếu vào được, luôn ở trong tình trạng tối tăm ngột ngạt. Bây giờ oan hồn ác quỷ trong trấn đều đã bị âm binh dẫn đi, lớp sương mù quỷ quái kia cũng tan mất, ánh mặt trời mới có thể bao phủ trấn nho nhỏ này lần nữa!
Tôi hít một hơi thật sâu, mùi mốc của nhà ở, mùi thơm ngát của cây cỏ được gió thổi đến cũng khiến tôi thoải mái trong lòng!
Trấn Ma Câu cuối cùng cũng coi như là lại thấy ánh mặt trời! Không còn là cái thành quỷ như trước, cái thành trống không này cũng sẽ có sức sống hơn! Chỉ cần có người sống đến ngụ lại, trấn này sẽ lại có được hơi thở và sự náo nhiệt của người sống!
Tôi đứng dậy, đi đến ngọn núi phía sau trấn. Nhìn một ngọn núi khác, tôi lớn tiếng hô lên: "Thôn Ma Câu, chờ tôi. Lý Sơ Cửu tôi trở về đây! Tôi nhất định sẽ khiến thôn làng lại thấy ánh mặt trời, khiến thôn lại trở thành cái thôn đầy sức sống!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận