Vương Lỗi gào tên Thạch Minh Thánh Hàm, tôi nghe mà lòng đầy khó chịu! Đặc biệt là vẻ mặt Vương Lỗi lúc này, vừa phẫn nộ, vừa đau buồn, sâu thẳm trong đáy mắt còn có sự mất mát!
Từ lúc mới quen biết, anh ta là một kẻ bất cần đời, lại không đứng đắn. Từ trước đến giờ chưa từng thấy anh ta có vẻ mặt khó chịu, giận dữ hay những cảm xúc phức tạp khác, nhưng giờ anh ta lại lộ ra vẻ mặt như vậy, thật sự khiến tôi rất đau lòng!
Mặc dù Thạch Minh Thánh Hàm chưa từng có thái độ hòa nhã với anh ta, thậm chí không mắng chửi thì cũng quát nạt, nhưng tôi biết trong lòng cô ta có Vương Lỗi! Song, vận mệnh chính là như vậy, cứ phải đặt họ vào thế đối địch sống chết với nhau.
Bất giác tôi nhớ đến chuyện trước đây Tử Long đã xem bói cho hai chúng tôi, tôi và Vương Lỗi đều là mệnh cách cô độc, tàn phế. Lẽ nào, mệnh cách ấy thành sự thật rồi ư?
Vương Lỗi không đuổi theo Thạch Minh Thánh Hàm nữa, sau khi đau đớn gào lên, anh ta chỉ thất thần nhìn theo bóng dáng cô ta, cắn chặt răng không nói lời nào!
Lúc này, Thạch Minh Thánh Hàm đã đi tới phía dưới long mạch, chỉ cần men theo vách đá nhảy sang là cô ta có thể dùng đao Trảm Long trong tay, cắt đứt long mạch Hoa Hạ rồi!
Nhưng cô ta không nhảy sang mà dừng lại ở đầu nguồn con sông, ngẩn ngơ khoảng chừng nửa phút rồi mới từ từ quay người lại, quần áo của cô ta đã ướt sũng, thoạt trông càng thêm đơn bạc, mỏng manh!
Lúc quay đầu lại, cô ta tiện tay vén mái tóc dài bị nước mưa làm ướt đẫm. Hình ảnh ấy đẹp đến kinh người!
"Ha ha..." Thạch Minh Thánh Hàm hụt hẫng bật cười, vẻ mặt kỳ lạ, dường như không hề vui vẻ hay kích động muốn cắt đứt long mạch, mà có vẻ rất gian nan. Ánh mắt nhìn đăm đăm về phía Vương Lỗi, khẽ cắn răng nói: "Đồ khốn, cho dù anh có giết tôi, tôi cũng phải cắt đứt long mạch Hoa Hạ! Vì chỉ có như vậy, tôi mới có thể thoát khỏi trói buộc với Âm Dương đạo, mới có thể hoàn toàn tự do! Đến lúc đó, tôi có thể tự do sống cuộc đời của mình, cũng có thể dũng cảm yêu người mình yêu!"
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong mắt chỉ có đối phương, yêu hận bất đắc dĩ, tất cả đều chứa đựng trong ánh mắt phức tạp này!
"Ha ha!" Vương Lỗi đột nhiên cười lên, không còn dáng vẻ bất cần khi trước nữa, vô cùng nghiêm túc nói: "Thạch Minh Thánh Hàm, nếu cô thật sự cắt đứt long mạch Hoa Hạ, cô sẽ trở thành tội nhân của tam giới! Nhưng Lỗi gia quang minh chính đại không nói lòng vòng, tôi thật sự thích cô! Cho dù cả thế giới muốn giết cô, tôi cũng sẽ đứng trước cô, giết hết tất cả bọn chúng! Cho dù hai tay nhuộm đỏ máu tươi, Lỗi gia cũng sẽ bảo vệ cô! Nhưng duy chỉ có... chỉ có chuyện long mạch là không được! Cô gái ngốc, tỉnh táo lại cho tôi!"
Câu cuối cùng Vương Lỗi gần như rống lên, như thể anh ta dùng hết sức bình sinh mà nói ra câu này. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ thể anh ta run khẽ!
Thạch Minh Thánh Hàm cũng vậy, nghe được lời bày tỏ bá đạo của Vương Lỗi, tôi thấy toàn thân cô ta cũng run rẩy, đồng thời hít sâu một hơi.
Vành mắt cô ta ửng đỏ nhìn chằm chằm Vương Lỗi, không biết là nước từ trên tóc nhỏ xuống, hay là nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô ta, chỉ thấy từng giọt nước trong suốt như pha lê rơi xuống mặt đất bên sông!
Lúc này Vương Lỗi cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra, nói lại một lần nữa: "Cho dù cô cắt đứt long mạch Hoa Hạ, Âm Dương đạo cũng vĩnh viễn không phải đối thủ của Đạo giáo Hoa Hạ! Bởi vì tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Ma đạo, đến lúc chiến tranh xảy ra, xác chất đầy đường, oán khí ngút trời, Ma vương hút oán khí sẽ ngày càng mạnh mẽ! Trong tam giới, sẽ không còn ai là đối thủ của hắn nữa! Đến khi Ma vương thống nhất tam giới, tất cả đều sẽ trở thành con rối của hắn. Không cảm nhận được trái tim, không cảm thấy được sự ấm áp, sống như một cái xác không hồn, đó là điều cô thật sự muốn ư?"
Phân tích của tôi giống với Vương Lỗi, chủ nhân của Câu Hồn, Đoạt Phách bằng lòng hợp tác với Thạch Minh Thánh Hàm, thậm chí giúp cô ta cắt đứt long mạch Hoa Hạ, tất cả chuyện này đều là âm mưu quỷ kế của hắn mà thôi!
Thạch Minh Thánh Hàm lắc đầu, cười khổ đáp: "Tôi biết đây là quỷ kế của chúng, nhưng đây cũng là sứ mệnh của tôi, là cách để tôi đổi lại được sự tự do! Để cắt đứt được long mạch Hoa Hạ, Âm Dương đạo đã chết quá nhiều người rồi! Cho dù là người tu đạo Hoa Hạ hay Âm Dương sư của Âm Dương đạo, một khi long mạch chưa đứt, sẽ còn rất nhiều người phải chết! Vậy nên... bất luận thế nào, tôi nhất định phải cắt đứt long mạch! Kể cả... phải chết trong tay anh!"
Mấy lời cuối Thạch Minh Thánh Hàm nói rất kiên quyết, không hề bị dao động mảy may!
"Thật sự không còn cách nào để cô đổi ý ư?" Vương Lỗi nghiến răng hỏi lại, vừa dứt lời, anh ta cất bước đi thẳng đến chỗ Thạch Minh Thánh Hàm!
"Đồ khốn, anh đừng có nhúc nhích!" Vương Lỗi vừa bước một bước, Thạch Minh Thánh Hàm lập tức gào lên. Cô ta cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt khác thường, mắt nhắm chặt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Lúc mở mắt ra, cô ta dứt khoát nói: "Vương Lỗi, anh và tôi kiếp này có duyên không phận. Nếu có kiếp sau, tôi nguyện theo anh cả đời!"
Thạch Minh Thánh Hàm nói xong, lập tức quay người đi, nhảy vài bước lên vách đá. Thân pháp của cô ta rất nhẹ nhàng, chớp mắt đã nhảy lên đầu rồng, tay cầm đao Trảm Long sáng loáng, nhưng không hề giơ lên!
Trong giây phút đó, tôi nhìn thấy Vương Lỗi nhắm mắt lại, sau khi hít sâu một hơi, tôi trông thấy khóe mắt anh ta cũng có nước mắt rơi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vương Lỗi khóc!
"Sơ Cửu, hay để bọn tôi đối phó với Thạch Minh Thánh Hàm?" Lâm Tiêu nhìn thấy cảnh đó, lập tức xin chỉ thị từ tôi. Anh ta vừa nói xong, Vương Kỳ Bằng và những người khác cũng đứng ra, cùng hướng về phía tôi chờ lệnh: "Anh Cửu, giao cho bọn tôi đi."
Tôi xua tay, lắc đầu bảo: "Cứ để Lỗi gia đi, tôi tin anh ta!"
Nghe tôi nói thế, Vương Lỗi nhìn tôi cười cảm kích, sau đó nhìn sang phía bọn Lâm Tiêu, mỉm cười nói: "Các anh em, xin mọi người hãy cho tôi một cơ hội!"
Vương Lỗi vừa mở lời, đám người Lâm Tiêu tức thì đồng thanh đáp: "Tôi tin Lỗi gia, long mạch Hoa Hạ, quyết không thể bị quân giặc hủy hoại!"
Sau khi nói xong, mọi người chắp tay lùi lại một bước. Đám người Lâm Tiêu làm vậy nghĩa là đồng ý để cho Vương Lỗi giải quyết chuyện này!
Vương Lỗi gật đầu, không nói gì thêm, chầm chậm bước lại chỗ Thạch Minh Thánh Hàm! Nhưng Vương Lỗi vừa cử động, Thạch Minh Thánh Hàm lập tức cắn răng giơ đao Trảm Long lên, dáng vẻ muốn chặt đứt đầu rồng dưới chân cô ta.
Vương Lỗi lắc đầu cười nói: "Thạch Minh Thánh Hàm, đó không phải long mạch Hoa Hạ thật sự đâu! Long mạch thật sự chính là cây Long Linh dưới đầu rồng! Hôm nay Lỗi gia nói hết bí mật long mạch Hoa Hạ cho cô biết, để cô chết được rõ ràng!"
Vương Lỗi nói ra lời này, cũng không chờ Thạch Minh Thánh Hàm trả lời, mà tiếp tục tiến bước về phía cô ta, vừa đi vừa nói ra bí mật của long mạch: "Chân Long Hoa Hạ, rồng sinh chín con! Chín con sông dưới chân tôi chính là đại diện cho thân rồng của chín người con. Còn đầu rồng dưới chân cô là đầu của chín người con! Bắt đầu từ thời thượng cổ, long mạch đã dần hình thành ở núi Côn Lôn, cuối cùng biến thành địa cung long mạch hiện giờ! Chín đầu rồng phun nước sông, chính là nước không nguồn phía trên Giao Trì! Không có điểm đầu cũng không có điểm cuối, nước từ đầu rồng phun ra, chảy khắp nơi trên đất Hoa Hạ, hồi sinh vận khí phong thủy Hoa Hạ! Phong thủy tăng cao, được long khí chở che, cuối cùng hình thành lên Long Châu Tàng Phong dưới đầu rồng!"
Vương Lỗi nói đến đây, giọng điệu dần trở nên bình thản hơn, không còn cảm xúc cực đoan như khi nãy nữa, giống như một người già kể chuyện, bình tĩnh nói tiếp: "Long Châu Tàng Phong hấp thu toàn bộ long khí trong địa cung long mạch, cuối cùng mọc lên cây Long Linh! Cây Long Linh nghìn năm nở hoa, nghìn năm kết quả! Mỗi một lần kết quả lại cao lên một tấc! Thế nên, cô cắt đứt đầu rồng cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ có chặt đứt cây Long Linh mới có thể hủy đi vận khí phong thủy mấy nghìn năm của Hoa Hạ!"
Tôi biết ý của Vương Lỗi, anh ta có thể nói cho Thạch Minh Thánh Hàm biết hết bí mật của long mạch, tức là đã quyết tâm giết người rồi! Nhưng lúc này dáng vẻ anh ta lại bình tĩnh lạ thường, gương mặt hoàn toàn không cảm xúc.
Vẻ mặt đó như thể đã nhìn thấu hồng trần, không buồn không vui, không giận cũng chẳng cười!
Thạch Minh Thánh Hàm sững lại một giây rồi hỏi: "Tại sao anh lại nói với tôi những điều này?"
Vương Lỗi lãnh đạm cười đáp: "Bởi vì Lỗi gia tôi sắp giết cô! Giết chết người mình yêu, so với tự giết chính mình còn đau đớn hơn gấp trăm lần! Có lẽ điều đau khổ nhất thế gian cũng chỉ đến vậy thôi! Tôi cả đời phóng khoáng bất kham, vốn cứ tưởng rằng có thể vì tình yêu mà buông bỏ hết thảy! Nhưng tôi là người tu đạo, mặc dù từ trước đến nay không bao giờ tuân theo giới luật tu hành, nhưng một lòng hướng đạo, cũng hiểu được đạo nghĩa từ bỏ tình cảm nhỏ vì nghĩa lớn! Thế nên lần cuối cùng tôi gọi cô một tiếng cô gái nhỏ, cô đừng trách tôi!"
Vương Lỗi dứt lời, lập tức lao về chỗ Thạch Minh Thánh Hàm. Chỉ thấy tàn ảnh lướt qua, chớp mắt đã xuất hiện ở phía cuối con sông. Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Câu Hồn, Đoạt Phách cũng lập tức xuất hiện trước mặt Vương Lỗi, chặn đứng đường anh ta!
Câu Hồn không quay đầu lại, đưa lưng về phía Thạch Minh Thánh Hàm đang đứng trên đầu rồng hét lớn: "Tiểu thư Thạch, có hai chúng tôi ở đây, cô cứ yên tâm cắt đứt long mạch Hoa Hạ!"
"Cút!" Câu Hồn vừa nói xong, Vương Lỗi lập tức giận dữ gầm lên! Cơ thể lắc mạnh một cái, trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy tiếng rồng gầm thét kinh thiên động địa từ trong địa cung long mạch vang lên!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận