Với tính cách của Tử Long thì không ai có thể ngăn anh ấy lại được! Lúc nãy sau khi anh ấy ngất xỉu, tôi rất mong Diệp Chu Tinh sẽ dẫn anh ấy đi.
Bởi vì tôi cảm giác được Diệp Chu Tinh đã có khúc mắc với tôi và Vương Lỗi. Trong lòng tôi hiểu rõ, Tử Long có thể buông hết thảy vì chúng tôi, nhưng lại không thể bầu bạn với Diệp Chu Tinh, sống cuộc sống an ổn bình phàm.
Không phải là Tử Long không muốn, mà là vì anh ấy không nỡ xa chúng tôi.
Nếu lúc nãy Diệp Chu Tinh có thể đưa anh ấy đi, ít nhất sự áy náy trong lòng tôi với Diệp Chu Tinh sẽ vơi bớt. Nhưng không ai ngờ rằng, trong thời khắc mấu chốt thế này thì Tử Long lại tỉnh.
Anh ấy đã quay lại bộ dạng vốn có, không còn là dáng vẻ ác ma giết người không chớp mắt lúc trước nữa. Màu đỏ quỷ dị trong mắt anh ấy đã hoàn toàn biến mất, trở lại màu sắc đen láy như bình thường.
Chỉ là lúc nãy anh ấy đã mất máu quá nhiều nên da dẻ tái nhợt, thoạt nhìn khá suy yếu.
"Đinh Thất Tinh Trấn Hồn! Hiện giờ các ngươi đã ghim hai cây lên người Sơ Cửu! Năm cây đinh Trấn Hồn còn lại, một mình Triệu Tử Long ta chịu hết! Nhưng ngươi nhất định phải thả hai mẹ con họ, để họ sống sót rời đi. Nếu không thì ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi không được yên thân!" Tử Long lạnh lùng uy hiếp, sau đó bước về phía tôi.
Anh ấy kính cẩn cúi chào mẹ tôi trước, sau đó lễ phép thưa hỏi: "Dì, dì là mẹ Sơ Cửu! Con và em ấy từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, thân như anh em! Con là cô nhi, không cha không mẹ nên dì cũng là mẹ của con! Hình phạt còn lại cứ giao cho đứa con trai là con chịu cho!"
"Được thôi! Nếu ngươi nguyện ý giúp Lý Sơ Cửu chịu hình phạt sau đó, ta sẽ cho ngươi cơ hội này! Người đâu, trói hắn lại cho ta!" Lão tổ Diệp gia có vẻ rất vui mừng, chẳng hề do dự mà bảo người ta trói Tử Long lại.
Tôi đang muốn khuyên Tử Long, mẹ tôi liền gọi Tử Long lại, cười nói: "Tử Long, con lớn tuổi hơn Sơ Cửu, từ nhỏ đến lớn con vẫn luôn chăm sóc cho nó. Cảm ơn hết thảy những gì con đã làm cho nó, cũng mong sau này hai anh em có thể trợ giúp, tin tưởng lẫn nhau! Tử Long, con lại đây, mẹ có một chuyện muốn nói riêng cho con nghe!"
"Vâng." Tử Long thưa vâng, bỏ dây thừng trên người ra rồi bước đến trước mặt mẹ tôi. Mẹ tôi bị bùa trói vào cột đá, hồn thể cũng nhạt đi không ít. Bà bảo Tử Long đưa lỗ tai lại gần, ngay vào lúc tôi cho rằng mẹ mình sẽ dặn dò Tử Long điều gì.
Đột nhiên, chỉ thấy tay của mẹ tôi vồ vào giữa không trung, lập tức lấy được bút Thiên Sư bên hông Tử Long. Mẹ tôi vừa cầm lấy bút Thiên Sư, tay bà liền không ngừng bốc lên khói đen, hồn thể cũng đau đến mức run bần bật.
Tử Long còn chưa phản ứng lại kịp, mẹ tôi liền cười nói: "Hai đứa đều là con trai ngoan của mẹ, sau này phải tự chăm sóc mình cho tốt, khỏe mạnh sống sót!"
Mẹ tôi vừa dứt tiếng, đột nhiên quay ngược cây bút Thiên Sư trong tay, đâm thẳng vào trái tim mình.
Trong chớp mắt, tôi và Tử Long hoàn toàn sững sờ tại chỗ. Khoảnh khắc này, trái tim tôi như ngừng đập. Mãi đến khi mẹ tôi dần hồn bay phách tán ngay trước mặt, tôi mới đột nhiên tỉnh táo lại!
"Mẹ!" Đến khi tôi điên cuồng hét lên, tia hồn phách cuối cùng của mẹ tôi cũng đã biến mất.
Mẹ tôi làm vậy là vì không muốn lão tổ Diệp gia dùng bà để uy hiếp tôi. Bà vẫn luôn tìm cách giải thoát, mãi đến khi Tử Long xuất hiện.
Tử Long hoàn hồn lại, quay đầu trừng mắt nhìn lão tổ Diệp gia một cách phẫn nộ, màu đỏ quỷ dị trong mắt anh ấy như lại sắp xuất hiện: "Ngươi không nên ép bà ấy chết, ngươi thật sự không nên..."
Nhìn thấy Tử Long sắp nổi giận, tôi lập tức hô to: "Tử Long, đi. Chúng ta đi!"
Ta vừa kêu lên như vậy, thân thể của Tử Long đột nhiên run run, cũng tỉnh táo lại. Đồng thời, anh ấy cũng rút trường kiếm trên lưng ra, cắt đứt dây thừng trên người tôi.
Xung quanh không có ai dám tiến lên ngăn cản Tử Long, đến lúc anh ấy rút hai cây đinh Trấn Hồn trên vai tôi ra, cảm giác đau nhức trên người tôi lập tức kéo đến. Mí mắt lật ngược, suýt thì tôi đã ngất đi.
Nhưng tôi cố nén lại, cắn mạnh vào đầu lưỡi để không ngất xỉu. Tôi biết vết thương trên người mình, nếu ngất đi thì cuối cùng sẽ không tỉnh lại được nữa.
"Sơ Cửu, đừng ngủ. Anh đưa em đi!" Tử Long cõng tôi lên lưng, đi nhanh về phía giao lộ. Mà anh ấy vừa động đậy, đệ tử xung quanh lập tức cản đường chúng tôi.
"Mẹ kiếp, cút hết cho ta!" Tử Long rống giận, tiếp tục muốn đi về phía trước. Nhưng những đệ tử cản đường ở phía trước chẳng hề có ý nhường đường, tất cả đều giơ pháp khí hướng vào người Tử Long!
Tôi cảm nhận được cơn tức giận của Tử Long đang dần tăng lên, cứ tiếp tục như thế thì anh ấy sẽ bùng nổ. Hiện tại tôi chẳng còn sức để nói chuyện, không khác nào một kẻ đã chết.
Cho dù là thương tổn về thân thể hay là cú sốc về tâm lý đều suýt khiến tôi suy sụp! Hiện tại tâm tình của tôi hoàn toàn khác lúc cầm đao đến gặp. Lúc mới tới đây, tôi chỉ muốn dùng mạng của mình để đổi mạng cha mẹ tôi.
Mà hiện tại, bọn họ đã bức chết cha mẹ tôi, thù hận này của tôi sẽ tính lên đầu bộ phận Đặc Biệt và lão tổ Diệp gia! Bây giờ tôi chỉ muốn sống sót rời khỏi đây, đến lúc tôi bình phục lại thì chính là ngày tôi tìm bọn họ trả thù.
"Nếu Triệu Tử Long muốn bảo vệ Lý Sơ Cửu, hôm nay ta cũng sẽ bảo vệ hắn! Lão tổ Diệp gia, ngươi biết nền tảng của phái Luyện Đan ta! Chọc giận chúng ta thì bộ phận Đặc Biệt cũng không bảo vệ được ngươi đâu!" Nhìn thấy Tử Long khăng khăng phải bảo vệ tôi, Lý Tiêu Vũ cũng hết cách, đành bày ra lá át chủ bài của phái Luyện Đan!
Lão tổ Diệp gia cười lạnh, nói: "Lý Tiêu Vũ, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ khơi mào cuộc chiến giữa Đạo môn Nam - Bắc thôi? Ta không thể làm gì được ngươi, ta sẽ thả ngươi đi. Nhưng ta tin rằng qua lần này, chắc chắn người trong Đạo môn sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác!"
"Ha ha..." Lý Tiêu Vũ cười ha ha, đáp: "Lý Tiêu Vũ ta muốn sống như thế nào là chuyện của ta, không cần ngươi dạy ta phải làm người ra sao! Đi!"
Lý Tiêu Vũ nói xong, khí phách dẫn đường ở phía trước. Lão tổ Diệp gia không tiếp tục cản chúng tôi nữa mà phất tay, ý bảo đệ tử Đạo môn lui ra.
Chuyện này vượt ngoài dự kiến của tôi, dựa vào sự mưu mô của lão tổ Diệp gia, lão ta tuyệt đối không thể thả chúng tôi rời đi như thế được. Hơn nữa bọn họ có nhiều người như vậy, nếu thật sự ra tay thì đoán chừng không ai có thể sống sót thoát ra ngoài.
Lão tổ Diệp gia đang âm mưu điều gì?
Tôi không dám nhìn về phía sau, chỉ mong có thể nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này. Tốc độ của Lý Tiêu Vũ rất nhanh, cũng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt! Đệ tử xung quanh không tiến lên, tất cả đều cất pháp khí mà nhìn chằm chằm chúng tôi rời đi.
Trong phút chốc, cả đỉnh núi yên tĩnh một cách khác thường.
Mà ngay vào lúc chúng tôi sắp đi đến giao lộ của đỉnh núi, chỉ thấy dưới chân núi đột nhiên có năm người xông lên. Liếc thoáng qua thì tôi vẫn chưa nhận ra, nhưng nhìn kỹ thì tôi đã nhận ra được.
Năm người này không phải ai khác, đúng là sứ giả Ngũ Hành của Âm Dương đạo, cũng chính là năm tên tùy tùng của Thạch Minh Thánh Hàm. Hai tay của sứ giả Ngũ Hành cầm theo hai cái đầu của đệ tử Đạo môn.
Tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, hành giả cầm đầu kia liền mở miệng: "Lý Sơ Cửu, Thiên Quân của chúng ta sai chúng ta đến cứu ngươi. Xin lỗi, chúng ta đã đến trễ, mong ngươi tha thứ cho chúng ta!"
"Chết tiệt! Hiển nhiên lão già khốn khiếp kia quả thật không muốn cho chúng ta sống sót rời khỏi đây!" Nhìn thấy năm người này xuất hiện, Lý Tiêu Vũ lập tức mắng.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là quỷ kế của lão tổ Diệp gia. Lão ta làm vậy là muốn cho người trong Đạo môn hiểu lầm tôi, nghĩ hiện tại tôi đang cấu kết với người của Âm Dương đạo Nhật Bản!
Huống chi trong tay năm người này còn cầm đầu của đệ tử Đạo môn. Lúc này, cho dù tôi có nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch nỗi oan này.
Nhưng điều này cũng chứng minh lão tổ Diệp gia thật sự đã thầm cấu kết với người của Âm Dương đạo! Thù hận giữa Đạo môn Hoa Hạ và Âm Dương đạo không chỉ nói một hai câu là có thể hết được.
Tuy rằng không chủ trương trở mặt, nhưng bộ phận Đặc Biệt tuyệt đối cũng sẽ không để lão tổ Diệp gia thầm qua lại với người của Âm Dương đạo. Trừ trường hợp là lão tổ Diệp gia giấu tất cả mọi người.
Không thể không thừa nhận, chiêu này của lão tổ Diệp gia hoàn toàn khiến chúng tôi mất đi chỗ đứng. Sợ rằng không chỉ là tôi, ngay cả phái Luyện Đan cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"Các ngươi thật to gan, dám cấu kết với người của Âm Dương đạo Nhật Bản, lại còn giết đệ tử Hoa Hạ ta! Mấy tên phản đồ Đạo môn các ngươi, ta nhất định phải chính tay giết chết các ngươi! Đệ tử Đạo môn nghe lệnh, lên cho ta. Dù sống hay chết cũng không thể cho bọn họ xuống núi!" Đây là do lão tổ Diệp gia cố ý sắp xếp, cũng là lý do tốt nhất để lão ta ra tay giết chúng tôi.
Lão ta vừa ra lệnh, mấy trăm đệ tử Đạo môn xung quanh lập tức xông về phía chúng tôi!
"Chạy!" Tử Long cõng tôi hô to, dẫn đầu chạy xuống dưới chân núi.
Điều may mắn là sứ giả Ngũ Hành của Âm Dương đạo không dám ra tay với chúng tôi khi ở trên đỉnh núi. Nếu không thì âm mưu của hắn và lão tổ Diệp gia sẽ tự sụp đổ.
Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, một hàng mười mấy người điên cuồng chạy xuống dưới chân núi. May là nơi này chỉ có một con đường đá! Cho dù bọn họ có bao nhiêu người cũng không thể huy động ra được.
Đến lúc chạy tới giữa sườn núi, Tử Long bảo một người khác cõng tôi, sắp xếp: "Lý Tiêu Vũ, cô dẫn theo người của mình đi theo tôi! Tinh Tinh, em dẫn Sơ Cửu đi về phía đó, mặt bên có một con đường nhỏ!"
"Được!"
Tử Long cố ý làm vậy là để đối phó với sứ giả Ngũ Hành của Âm Dương đạo, cũng là để dụ kẻ địch rời đi giúp tôi! Bọn họ tiếp tục chạy xuống dưới chân núi, còn Diệp Chu Tinh thì dẫn tôi chạy về mặt bên.
Nhưng vừa chạy vào trong rừng, Diệp Chu Tinh bèn bảo người cõng tôi thả tôi xuống dưới: "Sơ Cửu, xin lỗi! Chỉ khi cậu chết thì Tử Long mới thật sự thuộc về tôi! Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh ấy rơi vào ma đạo... biến thành một ác ma mất hết tính người, ai nấy đều muốn giết chết! Tử Long của tôi cho dù không phải là rồng trong loài người thì cũng không thể biến thành bộ dạng này! Đừng trách tôi... Bảo trọng..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận