Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 853: Bình yên hiếm có

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tất cả mọi người đều bị phản ứng của Vương Lỗi dọa sợ, lúc này trông anh ta lộ rõ vẻ bàng hoàng lẫn sợ hãi.
Tôi thấy tâm trạng của anh ta quá khác lạ, bèn nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Lỗi, ấn mạnh vai anh ta, lạnh lùng nói: "Lỗi gia, rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì thế? Anh cứ nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ ở bên cạnh anh!"
"Không!" Vương Lỗi kinh hoảng lắc đầu: "Nhất định không phải do bánh xe vận mệnh bị sai, có lẽ nó đang ám chỉ điều gì đó chăng? Khi bánh xe vận mệnh mất tác dụng cũng là lúc Vương Lỗi tôi biến mất!"
Vương Lỗi nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn chúng tôi rồi nghiêm túc nói: "Hai người các cậu đều không phải người được bánh xe vận mệnh lựa chọn, thế nhưng hình ảnh của các cậu đều xuất hiện bên trong bánh xe vận mệnh! Muốn đánh bại Ma Vương, cách duy nhất chính là tìm người được bánh xe vận mệnh lựa chọn. Nếu như không tìm được người đó, tam giới sẽ sinh linh đồ thán, xác chất đầy đồng! Ma Vương giáng thế, khống chế chúng sinh, tòa thành địa ngục, quỷ khóc thảm thiết!"
Vương Lỗi của lúc này giống như một người bị điên đang lên cơn phát tác: vẻ mặt kích động, động tác thân thể lại càng quá đà. Nếu như tôi và Thạch Minh Thánh Hàm không đồng thời ấn anh ta ngồi lại thì e là anh ta còn xông cả ra ngoài.
Tôi đang định gọi giật Vương Lỗi lại thì không biết Tử Long đã đi ra phía sau anh ta từ bao giờ, nhân lúc Vương Lỗi không chú ý thì lẹ tay bổ một chưởng xuống gáy anh ta. Vương Lỗi lúc này hoàn toàn không phản kháng, cũng không vùng vẫy, mí mặt trợn ngược rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.
"Cứ để anh ta nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy hôm nay Lỗi gia lạ lắm." Tử Long lắc đầu cười khổ. Tôi gật đầu đồng tình, rồi cùng Thạch Minh Thánh Hàm dìu Vương Lỗi đứng dậy. Sau khi đưa anh ta đến căn phòng gần nhất, tôi bèn lui ra. Thạch Minh Thánh Hàm không ra ngoài với tôi mà ở lại trong phòng chăm sóc cho Vương Lỗi.
Giờ trên bàn ăn chỉ còn ba người: tôi, Tử Long và A Cẩu. Đông Tử bị thương nặng nên không buồn ăn, thậm chí còn ngủ thiếp đi từ bao giờ rồi.
Ban nãy Vương Lỗi náo loạn như thế, thành ra ảnh hưởng đến cảm xúc phấn khởi của mọi người. Tôi tự rót cho mình một chén rượu, uống một hớp xong thấy đáy lòng chợt tê dại nên mới cất tiếng hỏi Tử Long: "Tử Long, lời Lỗi gia nói ban nãy anh thấy thế nào?"
Tử Long không trả lời ngay, anh ấy nhấp một hớp rượu mạnh rồi cau mày đáp: "Sơ Cửu, vừa nãy Lỗi gia đã nói khi bánh xe vận mệnh mất tác dụng cũng chính là lúc anh ta biến mất. Vừa rồi Lỗi gia sợ hãi như vậy có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này. Lỗi gia bây giờ đã khác trước, trước đây anh ta tự do tự tại, không phải chịu ràng buộc gò bó. Nhưng bây giờ anh ta đã có Thạch Minh Thánh Hàm, anh ta biết mình không sống cho một mình mình nữa. Bánh xe vận mệnh phán đoán sai, Lỗi gia nhìn thấy hình ảnh của chúng ta ở trong bánh xe vận mệnh, ngỡ rằng chúng ta chính là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn. Nhưng nào ngờ chúng ta lại không phải những người đó. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến Lỗi gia bị sốc."
Tử Long phân tích rất toàn diện, manh mối mà chúng tôi có thể biết được hiện giờ cũng chỉ có nhiêu đó. Chuyện cụ thể như thế nào thì chúng tôi vẫn cần phải đi hỏi Vương Lỗi, dù sao thì anh ta mới là người bảo vệ bánh xe vận mệnh, biết tất cả bí mật về bánh xe vận mệnh.
Tử Long thấy tôi không nói gì, bèn hỏi: "Sơ Cửu, vậy giờ em dự định ra sao? Kẻ địch lớn nhất của chúng ta hiện tại chính là phân thân của Ma Vương. Nếu như chúng ta có thể ngăn cản phân thân Ma Vương dung hợp thì nói không chừng còn có cơ hội trở mình."
Tử Long nghĩ giống tôi, theo kế hoạch ban đầu, tôi cũng muốn sau khi trở về, ba huynh đệ chúng tôi sẽ chung tay đối phó chuyện phân thân Ma Vương. Phân thân Ma Vương duy nhất mà tôi biết cho đến hiện tại chính là chủ nhân của Đoạt Phách. Còn về Minh Vương của địa ngục Cửu U, hiện tại hắn vẫn bị phong ấn ở đó, cho nên giờ hắn không có sức uy hiếp gì với chúng tôi cả.
Nói cách khác, nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi hiện giờ chính là sau khi trở về sẽ đối phó với chủ nhân của Đoạt Phách trước. Nếu như có thể phong ấn phân thân Ma Vương trước thì có lẽ sẽ có thể được như lời Tử Long nói, rằng có thể ngăn cản Ma Vương mạnh mẽ nhất sinh ra.
Nghĩ đến đây, tôi bèn gật đầu nói: "Tử Long, chờ chúng ta trở về Trung Quốc xong, với sức mạnh của ba chúng ta, chắc hẳn vẫn còn cơ hội để đối phó với phân thân Ma Vương. Thực sự chỉ có giải quyết kiếp nạn Ma Vương thì tam giới mới có thể có được nền thái bình thịnh thế."
"Đúng thế." Tử Long nghiêm túc gật đầu, giọng cảm khái: "Chúng ta đã đi quá xa, tất cả mọi người đều đã mệt cả rồi. Hi vọng giải quyết kiếp nạn Ma Vương xong, chúng ta đều còn sống sót, quay trở lại núi Miêu Vương."
Tử Long vừa dứt lời, tựa như trong lòng thấy hơi phiền muộn nên cũng tự mình rót mấy chén rượu. Mà sau khi anh ấy nói xong câu đó, chúng tôi chẳng ai nói năng câu gì, tất cả đều trầm mặc hẳn.
Tử Long nói không sai, đi suốt bao lâu nay, quả thật chúng tôi đã mệt rồi. Bây giờ Đạo giáo chỉ còn sót lại một nguy cơ cuối cùng, nếu như có thể bình yên giải quyết, chắc chắn đó chính là kết cục mà chúng tôi mong đợi nhất.
Hàn huyên một lúc xong, tất cả chúng tôi đều buồn ngủ, lại cộng thêm men rượu, nên chẳng ai về phòng ngủ cả, cứ thế mà ngủ lăn lóc ngay trong phòng khách của căn Nhà Gió. Riêng tôi lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào, thấy mọi người đều ngủ say rồi mới một mình đi ra khỏi Nhà Gió.
Tôi ngồi trên hành lang căn Nhà Gió, gió đêm thổi từng cơn, giờ đã không còn mùi máu tanh nồng nặc kia nữa. Tôi cố tình thả những Âm Dương sư bị thương kia đi chính là vì muốn để cho họ mang những thi thể khác đi cùng.
Cửa sổ và hành lang của căn Nhà Gió này đều treo đầy chuông gió, mỗi khi có một cơn gió thổi tới, chuông gió lại phát ra tiếng leng keng rất êm tai, khiến người nghe cảm thấy thư thái, cũng bất giác bình yên hẳn lại.
Ban nãy Vương Lỗi đột ngột xảy ra vấn đề khiến tất cả mọi người đều bất ngờ không kịp phản ứng lại. Bầu không khí hòa hợp ban đầu cũng biến thành lúng túng trầm mặc. Chỉ Vương Lỗi biết bí mật của bánh xe vận mệnh, hiện giờ lại không thể hỏi anh ta, nên chỉ đành phải chờ anh ta tỉnh lại để hỏi cho rõ ràng thôi.
Yên bình qua đi, đầu óc tôi bất giác liên tưởng đến chuyện sau này. Chuyện đầu tiên sau khi chúng tôi trở về nước nhất định là phải chung tay đối phó chủ nhân của Đoạt Phách, hơn nữa còn là chúng tôi chủ động xuất kích. Bởi vì chỉ có một mình tôi biết thân phận của hắn.
Nhưng quả thật hắn mạnh quá, ngay cả Vương Lỗi cũng không phải đối thủ của hắn, không biết ba chúng tôi góp sức lại có thể đánh bại hắn hay không nữa. Bản thân tôi hiểu rõ rằng việc đối phó với kiếp nạn Ma Vương lần này chắc chắn còn hung hiểm hơn bất kỳ lần hành động nào khác của tôi trước đây cả trăm lần.
Thật ra tôi không lo cho mạng của mình lắm, tôi chỉ sợ người bên cạnh tôi sẽ xảy ra chuyện. Những người đi theo tôi đã phải rời đi quá nhiều rồi. Những người còn ở lại đều là giao tình bền chặt hơn cả mạng sống. Tôi không muốn trông thấy bất kỳ ai trong số họ gặp chuyện nữa, mà chết tiệt một điều là tôi lại chẳng có năng lực để bảo vệ họ chu toàn.
Sinh ly tử biệt tuy đã trở thành nỗi đau tê dại, nhưng tôi sợ đến lúc đó tôi vẫn chẳng thể chấp nhận được. Tôi không dám tự lừa dối an ủi mình, bởi vì một khi tôi lừa gạt mình, thì bản thân tôi lại nhớ đến mệnh số mà Tử Long xem cho chúng tôi, cô độc tàn khuyết, ba huynh đệ chúng tôi không ai trốn thoát được.
Không chỉ có thế, còn cả quẻ bói mà sư phụ Tiêu Dao Tử bốc cho chúng tôi trước khi lâm chung nữa, tôi và Tử Long thuộc mệnh cách long hổ, long hổ định sẵn xung đột lẫn nhau, nên ắt có một người bị thương. Cách phá giải duy nhất chính là tìm đến người thứ ba. Giờ quẻ bói của sư phụ đã ứng nghiệm, người thứ ba chính là Vương Lỗi. Lúc trước có một dạo tôi còn tưởng là Diệp Thiếu Khanh, nhưng hóa ra không phải anh ta.
Thật ra chuyện này ở trong lòng tôi đã trở thành quá khứ, nếu như sức mạnh tà ác trên người Tử Long không được thanh tẩy, chúng tôi nhất định sẽ trở thành kẻ địch. Nhờ có sự trợ giúp của Vương Lỗi, chúng tôi mới có thể hóa giải được mệnh cách long hổ xung đột lẫn nhau.
Tôi biết đây có lẽ sẽ là đêm bình yên cuối cùng của tôi, đợi đến khi trở về nước thì cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu cuộc chiến giữa chúng tôi và Ma Vương. Có thể cảm nhận được sự yên bình ở nơi đất khách quê người như thế này quả là không dễ dàng.
Cũng may thôn Tuyết Cốc này là một tòa thành trống không, ngay cả con người ở bên trong thôn cũng là do yêu quái biến hình. Nếu như thôn Tuyết Cốc này có người thường sinh sống, vậy ắt hẳn sẽ gây ra náo loạn và phiền phức không đáng có, khiến chúng tôi rất có thể sẽ phải để lại mạng ở đây, nhưng may mà đây là tòa thành của vạn yêu, nên không có người sống, sẽ không có người của nhà nước đến gây phiền phức.
Thật ra chính tôi cũng đã dự tính xong xuôi đường lui, nếu như chúng tôi có thể thắng, vậy thì tôi sẽ đưa Y Y về trại Cổ Miêu rồi ẩn cư. Y Y vẫn không thích giao thiệp với người ngoài, cô ấy luôn cảm thấy họ vừa phức tạp lại mưu mô nên cô ấy chỉ muốn sinh sống ở một nơi bình dị, không tranh với đời.
Vừa hay, tôi cũng không hợp làm chưởng môn Đạo giáo, càng không có năng lực để quản lý Đạo giáo. Thật ra nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tôi đã mệt rồi, mệt đến bải hoải rã rời. Từ khi gia nhập Đạo môn cho đến bây giờ, hầu như ngày nào cũng đang chinh chiến hoặc trên đường chinh chiến, chưa từng có được một giấc ngủ say, cũng chưa từng có khoảng thời gian dành cho riêng mình.
Đến bây giờ tôi mới hiểu được lời sư phụ từng nói, ấy là đã bái vào Đạo môn là không còn đường quay đầu lại nữa. Người ở Đạo môn, thân bất do kỷ.
Ngay khi tôi đang hồi tưởng lại chuyện cũ, tôi bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí dao động phía sau lưng, đang nhanh chóng đến gần mình. Tôi hô lên một tiếng "Ai?!" rồi đồng thời xoay người lại nhìn.
Phản ứng của tôi không được tính là chậm, nhưng ngay giây phút tôi xoay người, tôi bỗng đứng đực ra tại chỗ, bởi vì người xuất hiện trước mắt tôi chính là Vương Lỗi. Lúc này anh ta đang nhìn tôi với vẻ mặt rất nham hiểm. Khoảng cách của tôi với anh ta lúc này rất gần, gần như mặt dán vào mặt, đến nỗi tôi còn có thể ngửi thấy mùi tỏi trong miệng anh ta.
Tôi ngây ra nhìn anh ta, còn chưa kịp phản ứng lại thì nơi lồng ngực bỗng có một cơn đau kịch liệt kéo đến, tựa như có một vật sắc bén gì đó đâm xuyên qua lồng ngực mình.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, mắt trợn to, mặt cứng đờ, bởi vì... thứ đâm vào trong lồng ngực của tôi chính là bàn tay của Vương Lỗi!!!

Bình Luận

0 Thảo luận