Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 686: Đêm trước đại chiến

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Nốc hơn nửa bình rượu cao lương vào bụng mà chẳng có được mấy men say, ngược lại càng uống càng sầu muộn, cuối cùng tôi lại bảo chồng chị gái lấy cho mình thêm hai bình nữa, sau khi uống hết một bình mới ngả người lên giường ngủ say như chết.
Cũng chỉ có uống say thì mới có thể quên hết những chuyện phiền lòng kia.
Đến khi tôi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Rượu cao lương tính mạnh, sau khi ngủ dậy đầu tôi đau như búa bổ. Bà chị làm cho tôi một bát nước ép cà chua, bảo là có thể giã rượu.
Chị gái lúc đầu còn tưởng tôi thất tình, tâm trạng không tốt nên mới uống nhiều rượu như thế, thành ra mới một chốc đã lại bắt đầu giới thiệu cho tôi cô gái kia. Chị gái này tuy có chút hận đời, nhưng đối xử với người khác vẫn rất nhiệt tình.
Tuy đầu đau như sắp nổ tung, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nghe chị tah thao thao bất tuyệt bên tai. Chị ta nói nửa ngày trời, thấy tôi chỉ cười mà không đáp lại nên cũng không nói tiếp nữa, ngược lại còn bắt đầu khuyên nhủ tôi: "Cậu em đep trai này, đừng nghĩ nhiều quá, tất cả đều do duyên phận cả. Nhưng lúc chọn người tuyệt đối đừng hồ đồ đấy, cậu xem chị đây, nhớ năm xưa cũng từng một Tây Thi mập nức tiếng gần xa, người theo đuổi chị nhiều đến mức xếp hàng từ đây lên đến tận huyện cơ đấy."
Tôi nghe xong phải nhíu mày lại, với bộ dạng hiện giờ của chị ta, cho dù quay ngược trở lại lúc còn trẻ thì cũng chẳng liên quan gì đến hai từ "mĩ mạo" thì phải?
Nhưng tôi không nói ra, sợ chị ta mất hứng, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười méo xệch. Chị gái lại tưởng tôi tin vào câu chuyện hoang đường của mình nên vẫn còn tán dóc tiếp: "Về sau á, chị chọn anh chồng chân chất thật thà này. Tuy ảnh không xứng với chị, có vẻ hơi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nhưng để chị đây tổng kết lại thì người có thể ngủ bên cạnh mình không nhất định phải là người mình thích nhất, nhưng chắc chắn sẽ là người được số mệnh an bài!"
Câu nói của chị gái khiến nhịp tim tôi bất giác đập nhanh. Không nói đến việc chị ta đang tự luyến, chỉ bàn riêng đến câu nói phía sau của chị ta thôi, không ngờ rằng một bà chị thô kệch như này lại có được cảm ngộ đau thấu tim gan đến thế.
Tôi đột nhiên có một suy nghĩ kì quái, đợi lúc nào Vương Lỗi đến, tôi nhất định phải dẫn anh ta đi làm quen với chị gái này. Với độ tự luyến của hai người thì chém gió với nhau ba ngày ba đêm hẳn không thành vấn đề, mà khéo còn hối hận vì đã gặp nhau quá muộn ấy chứ.
Tôi không nói gì thêm, chỉ gật đầu lấy lệ. Đối phó với những người kiểu này chỉ có cách là giữ im lặng, nếu không kiểu gì một lát sau họ sẽ có thể kéo bạn đến bàn chuyện quốc gia đại sự luôn.
Quả nhiên, người nói nhiều thì hay sợ người trầm lặng. Thấy tôi cứ chẳng nói chẳng rằng, chị gái thấy nói chuyện phí sức quá nên bảo tôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, rồi mới cất bước rời khỏi phòng.
Chị ta vừa đi, ngay lập tức tôi thấy mình như được giải thoát. Tôi tiếp tục nằm trên giường thêm nửa tiếng nữa, lúc này chồng chị gái đã bưng cơm nước lên. Đồ ăn khá thanh đạm, có lẽ là do họ thấy tôi say rượu.
Tôi không buồn ăn lắm, chỉ ăn linh tinh một chút rồi thôi. Đợi đến khi tinh thần khá hơn, tôi chuẩn bị buổi tối sẽ lại đi thám thính tình hình núi Miêu Vương.
Chờ mãi mới đến buổi tối, tôi lại thay bộ quần áo đi đêm, men theo cánh rừng tiếp tục mò lên trên. Tôi còn chưa leo lên đến đỉnh núi, trời bỗng nhiên đổ một trận mưa lớn, nhưng tôi vẫn trốn ở trên cây quan sát đám Dương lão tam và Vương Kỳ Bằng.
Thế nhưng lần này trong số họ bị thiếu mất vài người, e là đã bị bọn chúng tra tấn đến chết mất rồi. Tuy nhiên, trận mưa lớn này giúp họ yên ổn qua được một đêm. Những đệ tử cầm roi kia đều trốn hết vào trong phòng, không có ai đội mưa đi tra tấn đám Dương lão tam.
Tuy vậy nhưng núi Miêu Vương vẫn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, tôi không thể cứ thế mà xông vào Đạo quan được. Hơn nữa Đạo quan này được xây dựng rất nguy nga, tôi không quen thuộc kiến trúc địa hình xung quanh đây.
Tôi sợ đến lúc đó mình còn chưa tìm được lão tổ Diệp gia thì thân phận đã bị bại lộ. Mặc dù không tra được manh mối về lão tổ Diệp gia, nhưng tôi cũng đã thăm dò được kha khá tình hình xung quanh Đạo quan.
Phía sau lưng Đạo quan là vách núi cheo leo, ba mặt còn lại đều được canh gác cẩn mật. Tôi đại khái đã tính được binh lực của họ, chí ít cũng phải gấp năm lần chúng tôi. Cách đánh liều lên núi chắc chắn là không được rồi, chỉ có thể dùng trí.
Nói cách khác, nếu muốn giết cho chúng không kịp trở tay thì chỉ còn cách leo từ vách núi phía sau lên. Vách núi này quả thật là một tấm chắn thiên nhiên rất tốt, hơn nữa còn gần như vuông góc chín mươi độ.
Nghe thì có vẻ nguy hiểm, nhưng khi tôi nghĩ đến cách này thì có nghĩa là tôi đã có tính toán cẩn thận rồi.
Vách núi phía sau Đạo quan là một vách núi cao chót vót, tuy nhiên không phải là không thể leo lên. Hồi tôi và Tử Long còn nhỏ đã có thể leo từ dưới lên trên đó.
Bởi vì không ai biết ở vị trí giữa vách núi này có một hang động nối liền một nửa sườn núi. Hang động kia là hang động tự nhiên, được hình thành một cách vô cùng khéo léo, gần như không có ai biết bí mật này.
Do hồi đó tôi và Tử Long ham chơi, trong lúc vô tình đã phát hiện ra được nơi này, rồi mới trèo từ vách núi cheo leo lên đến đỉnh núi. Thế nên đến lúc đó tôi sẽ để đám Lâm Tiêu âm thầm trèo lên vách núi, giết cho chúng không kịp trở tay.
Sau khi trong đầu đã có kế hoạch, tôi lại lặng lẽ xuống núi. Biết đêm nay đám Dương lão tam và Vương Kỳ Bằng không bị tra tấn, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, ngả người lên giường rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy từ rất sớm. Thời gian Diệp Thiếu Khanh ước định với tôi là mười ngày, giờ đã là ngày thứ ba. Diệp Thiếu Khanh có kế hoạch của hắn nên cũng chẳng nói cho tôi biết.
Tuy nhiên, bản thân tôi cũng có suy nghĩ của chính mình. Nếu như kế hoạch của Diệp Thiếu Khanh thất bại, không thể khích được cho Âm Dương đạo và bộ phận Đặc Biệt gây chiến với nhau, vậy thì tôi cũng phải chủ động tấn công lão tổ Diệp gia.
Nam - Bắc cách xa nhau, lần này điều động đội ngũ tinh nhuệ từ phương Bắc đến quả là một thời cơ tốt. Nếu như lần này không để họ công kích, tôi sợ lần sau họ sẽ uể oải không có sức chiến đấu. Chỉ có thể khiến họ hăng hái chiến đấu ngay từ đầu, tuyệt đối không thể để binh lực suy yếu thêm.
Sau khi bước vào nhà trọ, tôi gần như không hề ra ngoài lúc nào, ngoại trừ lúc trời tối. Ngay khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài tìm hiểu tình hình thì chị gái chủ nhà bỗng chạy đến nói: "Cậu em đep trai, bên ngoài đang có nhiều xe lắm, có khi là đội phá dỡ đến dỡ nhà chúng ta đấy, khéo chị đây phát tài rồi!"
Chị gái hớn hở thông báo xong rồi nhanh nhẹn quay người chạy xuống lầu hóng chuyện, trông dáng vẻ rất đáng yêu. Tôi thì ngược lại, không xuống lầu mà đi đến cửa sổ bên cạnh. Tôi mở cửa sổ ra nhìn, quả nhiên bên ngoài có không ít xe đang lái về hướng thị trấn.
Chiếc xe kia không phải dạng xe nhỏ mà thuộc kiểu xe van, có đến tận bốn năm chiếc, cửa xe nào cũng đóng kín mít. Nơi đây vốn hẻo lánh lại vắng vẻ, đột nhiên xuất hiện một đoàn xe như này, đúng là không khiến cho người khác chú ý không được.
Hướng họ chạy đến là về phía thị trấn, tôi nghĩ bụng, liệu có phải là Diệp Đường hay là thế lực nào khác đã đến rồi không?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng vòng ra cửa sau, chạy ra ngoài. Tôi không đi theo đường cái mà chạy theo xe từ phía sau nhà. Lúc chạy đến cửa trấn, tôi không dám tiếp tục trắng trợn đuổi theo xe họ nữa.
Sau khi trông những chiếc xe van kia tiến vào thị trấn, tôi đành phải vòng qua trấn, chạy về phía núi Miêu Vương. Vô hình trung, tôi đã phải vòng một cung đường rất xa.
Đến khi chạy đến chân núi Miêu Vương, tôi phát hiện có hai chiếc xe đã rời đi. Còn vài chiếc xe đang đỗ lại, cạnh xe có không ít đệ tử đang bận rộn chuyển đồ xuống.
Tôi đứng ở góc này không nhìn thấy rõ họ đang vận chuyển thứ gì, mãi đến khi đổi chỗ nấp khác mới nhìn ra thứ họ đang chuyển xuống.
Lúc đầu tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, một lúc sau định thần nhìn lại mới thấy quả nhiên mình không nhìn nhầm. Thứ đồ lần lượt được chuyển xuống khỏi chiếc xe kia chính là thi thể người.
Những thi thể này đều mặc đạo phục giống như nhau, nhưng chữ thêu ở trước ngực lại khác nhau, có cái thêu chữ "Thiên", có cái lại thêu chữ "Huyền", thậm chí còn có cái thêu chữ "Hoàng".
Những đệ tử này đều là thế lực của lão tổ Diệp gia. Tôi ướm chừng một chút, số thi thể mà mấy chiếc xe này chuyển đến tối thiểu cũng phải đến hai mươi thi thể.
Hiện giờ thế lực phía Nam đều là của lão tổ Diệp gia, có thể nói đám đệ tử này ra ngoài đều vểnh mặt lên trời mà đi, ai có thể giết nhiều người của chúng được như vậy? Có khi nào đám Lâm Tiêu đã đến rồi không? Hay là các huynh đệ của thôn Tiểu Nghĩa đã đến rồi?
Tôi hoang mang, không nghĩ ra được đáp án chính xác nào. Chờ đến khi chúng mang thi thể cuối cùng lên trên núi Miêu Vương, tôi cũng không dám chậm trễ nữa, đành phải lặng lẽ trở về nhà trọ.
Sau khi trở lại nhà trọ, tôi đi thẳng lên huyện, thăm dò một chút tình hình Đạo môn dạo gần đây. Thế nhưng khi đi tìm mấy tiệm quan tài và nhà tang lễ, tôi phát hiện ra đó đều là người của lão tổ Diệp gia.
Người tu đạo thì có không ít, nhưng lúc bạn thật sự muốn đi tìm thì lại rất khó để gặp được họ. Trường hợp của tôi hiện giờ cũng là như vậy, người của lão tổ Diệp gia đương nhiên là tôi không dám thăm dò, nhưng cũng chẳng thể gặp được người tu đạo nào nữa.
Loay hoay trên huyện cả nửa ngày mà tôi vẫn chẳng có manh mối nào về việc Lâm Tiêu hay là Mạnh Doanh đã đến đây. Bất đắc dĩ, tôi đành phải trở về núi Miêu Vương.
Thế nhưng bất ngờ thay, khi tôi trở về nhà trọ, tôi phát hiện ra các nhà trọ xung quanh đều treo biển thông báo đã hết phòng. Khi tôi âm thầm đi quan sát thì đều thấy nhà trọ và quán ăn đều náo nhiệt lạ thường.
Thậm chí còn có một vài quán ăn và nhà trọ còn bị người ta bao trọn. Tôi trốn ở một chỗ quan sát bí mật, phát hiện có không ít người tu đạo và thầy phép của Đạo môn trên giang hồ. Họ không thuộc về bất kỳ môn phái nào, cũng không nương nhờ thế lực nào, từ trước đến giờ đều tự mình đơn độc.
Những người như vậy thường khá thần bí, gần như chưa hề giao thiệp với người tu đạo của các môn phái bao giờ. Nhưng lần này, họ lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh như thế này.
Đã vậy số lượng lại còn không ít nữa. Mấy nhà trọ lớn hơn một chút đều bị người ta bao trọn. Cửa lớn đóng im ỉm, hoàn toàn không biết tình hình bên trong ra sao.
"Không đúng, lạ quá, chắc chắn là sắp xảy ra chuyện gì đó..." Tôi sinh nghi, nhưng lại không biết tình hình cụ thể, cũng không biết tại sao họ lại đột nhiên tụ tập ở nơi này.
Bên phía lão tổ Diệp gia vừa chết mất hơn hai mươi mấy đệ tử, giờ buổi chiều lại có bao nhiêu người như thế này tụ tập ở dưới chân núi Miêu Vương.
Không biết tại sao đầu tôi đột nhiên sinh ra một ý nghĩ bất an, luôn có cảm giác rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra...

Bình Luận

0 Thảo luận