Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 281: Anh tới muộn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi đã không còn nhìn thấy rõ được bọn họ, hai mí mắt càng lúc càng nặng, không còn sức để mở ra. Tầm nhìn của tôi dần trở nên mơ hồ, tôi vô thức siết chặt miếng ngọc bội mà mẹ để lại cho tôi.
Giọng nói của Thanh Long vẫn còn vang vọng trong đầu tôi, khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại thì anh ta chạy đến bên cạnh, đỡ tôi dậy, gào to: "Lý Sơ Cửu, mi không thể chết, mi mà chết bọn ta biết ăn nói thế nào với tôn chủ? Mi tỉnh lại cho ta!"
Tôi chỉ biết cười, bởi tôi đã chẳng còn sức đâu để nói. Tôi có thể cảm nhận được một cánh tay của hắn ta đang dí chặt miệng vết thương sau lưng tôi. Lúc đầu còn chưa cảm nhận được, nhưng ngay sau đó, tôi cảm thấy một cơn đau mãnh liệt ập tới, đau tới mức khiến tôi trợn trừng mắt.
Song, một tay của Thanh Long đã che mắt tôi lại, hình như không muốn tôi mở mắt ra, sau đó tôi nghe thấy hắn ta bảo: "Bạch hổ, Lý Sơ Cửu đã chết, cũng không cứu được nữa. Cậu ta là một anh hùng, tôi muốn chôn cậu ta ở trong chợ quỷ này, coi như là sự kính trọng của tôi dành cho cậu ta, cũng là để dễ bề ăn nói với Chu Tước!"
Bạch Hổ gật đầu, nói: "Vậy anh mau lên, tôi ở ngoài đợi. An táng Lý Sơ Cửu xong, chúng ta còn phải quay về nhà họ Diệp, xem thử Chu Tước với Huyền Vũ có đánh bại được nhà họ Diệp hay không!"
"Được!"
Thanh Long không nói gì thêm. Mắt tôi bị hắn ta đè lên, không thể mở ra được. Nhưng vết thương sau lưng tôi thì vẫn đau khủng khiếp, giống như có thứ gì đó đang kích thích vết thương.
Nhưng điều kỳ lạ là mới vừa rồi tôi chẳng còn chút sức lực nào, mà giờ đã bắt đầu có chút cảm giác.
Tôi không còn sức giãy giụa nên để mặc Thanh Long làm gì thì làm. Đợi khoảng hai ba phút, Thanh Long mới buông tay ra khỏi mắt tôi, nói: "Lý Sơ Cửu, vừa rồi tôi đã nghiền nát quỷ đan của linh tộc thoa lên vết thương của cậu, đây là thánh dược của linh tộc. Tứ đại hộ pháp chúng tôi mỗi người cũng chỉ có một viên. Đây là đan quỷ mà tôn chủ ban cho chúng ta, có tác dụng cải tử hoàn sinh, tạm thời giữ được mạng sống cho cậu. Nhưng tôi không thể cứu cậu ra ngoài. Nếu như bị Bạch Hổ phát hiện thì cậu chỉ có đường chết, tôi cũng sẽ gặp phiền phức. Có thể sống sót hay không đành dựa vào chính cậu. Chợ quỷ là của nhà họ Diệp, hi vọng sẽ có người cứu được cậu!"
Thanh Long nói rất nhanh, vừa nói vừa nhìn về phía cửa ra của chợ quỷ, hình như hắn ta đang trông chừng Bạch Hổ sẽ quay lại.
Dần dần tôi đã có lại chút sức lực, bèn lấy hết hơi hỏi một câu: "Tại sao anh lại cứu tôi?"
Thanh Long cười ngượng ngùng, nói: "Tôi không cứu cậu, tôi chỉ đang trả ơn!"
Khi Thanh Long nói tới đây, ánh mắt lại liếc nhìn tôi một lần nữa. Cảm xúc trong mắt hắn ta rất phức tạp, giống như đang mỉa mai, rồi lại giống như đang kích động.
Tôi thoáng do dự mới nói: "Anh không nợ tôi, sao lại có cái gọi là trả ơn?"
Thanh Long lắc đầu, nói: "Tôi không trả ơn của cậu mà là trả ơn của mẹ cậu! Nếu không phải vừa rồi tôi nhìn thấy miếng ngọc bội của cậu thì có lẽ cậu đã chết thật rồi."
Nói tới đây Thanh Long bỗng thất thần, ánh mắt buồn bã, hắn ta tự cười tự nói: "Khi tôi còn nhỏ phải đi lang thang, xin ăn trên phố, bữa đói bữa no. Nếu không phải mẹ cậu đưa tôi về Linh tộc thì có lẽ tôi đã chết đói đầu đường. Tôi nợ thánh nữ một mạng, song vẫn luôn không có cơ hội trả ơn, giờ coi như tôi đã có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình! Lý Sơ Cửu, tôi chỉ có thể làm được tới đây, có sống tiếp được hay không phải dựa vào ý chí của cậu. Hãy nghĩ tới mẹ của cậu, bà ấy vẫn bị nhốt trong hồ Phệ hồn của Linh tộc chúng tôi, ngày đêm phải chịu sự cắn xé của ác linh. Chỉ khi cậu sống sót thì mới có thể cứu được bà ấy thoát khỏi bể khổ!"
Thanh Long đang khích lệ tôi. Lúc này cơ thể tôi đã sụp đổ rồi, nhưng tinh thần thì không thể. Nếu tinh thần cũng sụp đổ theo thì đến ngay cả đại la thần tiên cũng không còn cách nào với tôi.
Lời của anh ta đã kích thích tôi, tôi cũng không ngừng kích thích chính mình. Tôi không thể ngã xuống, thù lớn còn chưa trả, còn rất nhiều người đang đợi tôi. Nếu tôi chết, bọn họ sẽ thật sự phải tuyệt vọng.
Tôi không sống vì một người, tôi sống vì bọn họ, bất kể phải chịu sự hành hạ thế nào, tôi cũng phải sống, nhất định phải sống sót.
Chỉ cần tinh thần không chết thì vẫn còn cơ hội. Tôi tự nói với chính mình một hồi, cảm giác mệt mỏi biến mất không ít. Tôi thấy Thanh Long sắp đi bèn gọi với theo: "Thanh Long, anh biết... biết thân... thân thế của tôi không? Nói... nói cho tôi!"
Thanh Long dừng bước, nhìn tôi, thở dài rồi nói: "Tôi cũng không biết rốt cuộc nói cho cậu biết là tốt hay xấu. Ý trời khó trái, nếu cậu chết thì cũng nên để cậu chết một cách rõ ràng vậy!"
Tôi thấy Thanh Long đồng ý nói ra mà không khỏi kích động, ho khan vài tiếng. Nhưng ngay khi anh ta vừa mở miệng thì Bạch Hổ đột nhiên lao vào: "Thanh Long, nhanh lên, lề mề cái gì vậy?"
Khoảnh khắc Bạch Hổ xông vào, Thanh Long vội vàng lấy thân mình chặn người tôi lại, tôi cũng vội vàng nhắm mắt, chỉ nghe thấy Thanh Long đáp lại một tiếng "tới đây" rồi sau đó không còn thanh âm gì nữa.
Tôi từ từ mở mắt, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Thanh Long và Bạch Hổ biến mất ở cổng chợ quỷ. Rốt cuộc vẫn chậm một bước, có lẽ đây chính là số mệnh!
Tôi cũng không có nhiều thời gian để tiếc nuối, tôi cần phải rời khỏi chợ quỷ này trước giờ thìn, nếu không tôi sẽ không thể rời đi được nữa. Tôi không ngừng thúc giục bản thân, từ từ bò tới chỗ thước Trấn Hồn.
Đại ấn Huyền Chân đã bị bác Diệp lấy đi mất, may mà sự tức giận của Thanh Long đã ngăn bác Diệp lại, nếu không ông ta cũng sẽ mang luôn trước Trấn Hồn đi. Tôi cầm cây thước, định đứng dậy nhưng hai chân không còn chút sức lực nào. Tôi căn bản không thể đứng lên.
Đan quỷ của Thanh Long có dược tính rất mạnh. Vết thương đã không còn chảy máu, lại thêm khí tức của âm cổ bên trong chân khí Huyền Chân nên tôi có thể cảm nhận được vết thương đang từ từ kết vảy.
Chỉ cần vết thương không chảy máu thì tôi có thể cầm cự được một khoảng thời gian. Không đứng dậy được, tôi bèn cắn ngang thước Trấn Hồn, từ từ bò về phía cổng.
Tôi bò rất nhọc nhằn, cũng rất chậm. Cứ bò được một đoạn, tôi lại thấy cơ thể mình đau đớn như bị xé rách. Trên mặt đất đã để lại một vệt máu dài.
Cách cổng chợ quỷ càng gần, tôi càng không dám dừng lại. Tôi sợ nếu dừng lại thì bản thân sẽ không còn chút sức lực nào nữa. Tôi cố nghẹn một hơi để bò, mặc kệ thế nào cũng không được thả lỏng.
"Lý Sơ Cửu, mạng của cậu thật lớn, đến như vậy mà còn không chết. May mà ta phòng xa, quay lại lấy thước Trấn Hồn, nếu không lại để cậu thoát rồi. Gặp phải ta là kiếp nạn mà cậu phải trải qua rồi."
Ngay lúc tôi đang liều mạng bò về phía cổng chợ quỷ thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Vừa nghe thấy giọng nói này, tôi giật mình ngẩng đầu lên, thấy ngay bác Diệp đang đứng ở cổng chợ quỷ, nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy hung tợn. Mẹ kiếp, cái lão già này đúng là âm hồn không tan!
Tôi thầm chửi rủa, nhưng giờ bản thân tôi không khác gì một con chó chết, đến đứng còn chẳng đứng được chứ đừng nói tới chạy. Lẽ nào hôm nay Lý Sở Cửu tôi phải chôn mạng ở chợ quỷ này sao?
Tôi trợn mắt nhìn bác Diệp, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc tôi đã giết ông ta cả ngàn vạn lần rồi. Bác Diệp cười khinh thường, phất tay nói: "Chẳng phải chúng mày cần cơ thể của người sống sao? Tao tặng cơ thể của kẻ này cho chúng mày đó!"
Bác Diệp phất tay, tôi mới để ý đến, phía sau lưng ông ta có vô số âm hồn. Đây đều là những âm hồn tới chợ quỷ để mua bán. Bây giờ có thân xác của người sống miễn phí, chắc chắn bọn chúng sẽ tranh cướp.
Mệnh lệnh của bác Diệp vừa đưa ra, đám âm hồn đã trở nên vô cùng nóng vội, chúng chí chóe chửi rủa, trông càng âm u đến khủng khiếp. Chúng kêu lên một tiếng, toàn bộ nhón chân bay về phía tôi. Tất cả đều muốn chiếm đoạt cái thân này của tôi.
Cả một mảng âm hồn ập tới, tôi chỉ thấy ớn lạnh cả người, đồng thời cũng chẳng muốn giãy giụa phản kháng thêm nữa. Tôi nằm trên đất, cười không thành tiếng, trong lòng chỉ còn sự không cam tâm cùng thê lương.
Khi đám âm hồn tiến tới sát tôi thì lập tức tung đòn tấn công. Âm khí lạnh lẽo không ngừng phả vào người tôi giống như những đòn thôi miên. Mí mắt tôi càng lúc càng nặng nề. Ý chí cầu sinh mới bùng lên ban nãy cũng biến mất chỉ trong nháy mắt, không còn tý dấu vết.
Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi!
"Hôm nay nếu kẻ nào dám động vào một sợi lông của Lý Sơ Cửu thôi, Triệu Tử Long ta nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết! Cút hết đi cho ta, nếu không ta sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán, hình thần câu diệt!"
Đúng lúc tôi nhắm mắt lại chờ chết thì giọng của Triệu Tử Long bỗng vang lên, vang vọng khắp cả chợ quỷ.
Những âm hồn vây quanh tôi sợ tới mức run rẩy, tất cả đều nhìn về phía cổng chợ quỷ.
"Tử Long, là Tử Long! Đúng là anh ấy, người anh em của tôi tới rồi! Ha ha... Khụ khụ..."
Lúc đầu tôi tưởng do mình quá nhớ Tử Long nên xuất hiện ảo giác, đợi đến khi tôi nhìn thấy người thật, tôi không khỏi kích động hét lên, nhưng rồi lại khiến bản thân ho ra cả máu.
Tử Long đứng chắp một tay sau lưng, tay còn lại cầm bút thiên sư, đang lững thững bước về phía tôi. Sống lưng anh ấy ưỡn thẳng, vẻ mặt không giận mà uy, hoàn toàn trấn áp đám âm hồn xung quanh tôi, khiến chúng đồng loạt nhường đường cho anh ấy. Còn bác Diệp đã sớm bỏ chạy.
Tử Long sải bước đi tới trước mặt tôi. Khi nhìn thấy bộ dạng của tôi, ánh mắt anh ấy đỏ au, nói với tôi: "Sơ Cửu, xin lỗi, anh đã tới trễ!"

Bình Luận

0 Thảo luận