Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 283: Cột đá tiên đoán

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Phương pháp mà Diệp Đường nói cho Diệp Chu Tinh biết cũng là điều mà tôi đã nói với cô ấy khi chưa tính kế bác Diệp. Chỉ có điều khi đó cô ấy lo lắng tôi không thể trở về từ Địa ngục Cửu U nên không để cho tôi đi.
Khi đó tôi cũng sợ Thần Tiêu môn sẽ tấn công nhà họ Diệp bất cứ lúc nào nên chần chừ không xuống Địa ngục Cửu U luôn. Nhưng giờ đây, nhà họ Diệp đã bị ép tới bước này, người của Long Hổ tông thì vẫn không xuất hiện. Người có thể cứu được nhà họ Diệp, e rằng chỉ còn có Vương Lỗi.
Tôi tính toán thời gian. Tôi đã hôn mê ba ngày, nói cách khác, kết giới của nhà họ Diệp còn có thể chống đỡ được năm ngày nữa mới hoàn toàn bị Linh tộc công phá. Mà với tính cách của Diệp Đường, chắc chắn cô ấy sẽ không đầu hàng, thay vào đó sẽ liều chết tới cùng.
Nghĩ kỹ thì thời gian của chúng tôi không có nhiều, trong vòng năm ngày tôi phải cứu được Vương Lỗi ra. Như vậy mới có thể kịp thời cứu được nhà họ Diệp.
Vết thương của tôi vẫn chưa lành song cũng không còn đáng ngại nữa, có thể hành động được. Tôi nhìn Tử Long, hỏi: "Tử Long, anh thấy thế nào?"
Tử Long cười kích động, nói: "Thực ra, anh cũng hơi nhớ Vương Lỗi. Dù nhà họ Diệp có xảy ra chuyện hay không thì nếu đã biết được tung tích của anh ta, anh cũng muốn đi cứu. Anh ta đã cứu chúng ta mấy lần, phen này đến lượt chúng ta đi cứu anh ta ra."
Tôi gật đầu, nói: "Ấn quỷ Phong Đô của Quỷ Đế Thổ Bá đang nằm trong tay em, chúng ta đã có thể mở được phong ấn của địa ngục Cửu U. Việc không thể chậm trễ, đêm nay chúng ta sẽ đi luôn!"
Nhưng đúng lúc này, lão quỷ bỗng cắt ngang lời tôi: "Khoan đã! Lý Sơ Cửu, Tử Long không thể đi. Tôi đi cùng cậu."
Lời của ông ta khiến tôi giật mình, Tử Long cũng không hiểu ra sao, bèn nói: "Lão quỷ, ông biết tình cảm của tôi và Lý Sơ Cửu. Bất kể gặp phải mối nguy hiểm lớn tới đâu thì chúng tôi cũng sẽ cùng tiến cùng lùi, sống chết không rời. Ông bảo tôi trơ mắt nhìn một mình cậu ấy đi xuống Địa ngục Cửu U, ông cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"
Có lẽ lão quỷ cũng biết được tính cách của Tử Long nên không hề phản bác. Ông ta cười bất lực, nhìn tôi, hỏi: "Sơ Cửu, cậu còn nhớ nội dung được ghi trên chín cột đá trong mộ Quỷ Đế không?"
Ông ta nhắc vậy tôi mới nhớ, nội dung khắc trên chín cột đá đó có nói, con mắt thứ ba của Quỷ Đế Thổ Bá có thể nhìn thấy sự việc xảy ra trong tương lai. Ngoài ra nó còn nói sẽ có hai người vào Địa ngục Cửu U, nhưng chỉ có một người có thể đi ra ngoài được. Lẽ nào, những lời tiên đoán khắc trên đó là đang nói tôi và Tử Long?
Tôi nghĩ tới đây mà không khỏi rùng mình. Khi nhìn lão quỷ thì thấy ông ấy cũng gật đầu xác nhận. Cái gật đầu của ông ta khiến tôi thấy rất hoang mang.
Thuật coi bói của lão quỷ có thế nói là cực kỳ cao thâm. Ông ấy nhắc nhở tôi như vậy thì chắc chắn cũng đã tính ra được điều gì đó. Cũng tức là nói, tôi và Tử Long nếu cùng đi xuống Địa ngục Cửu U, chắc chắn một trong hai người chúng tôi sẽ gặp chuyện.
Ông ta thích Tử Long, muốn bảo vệ anh ấy, vì vậy mới đòi đi thay. Tôi và ông ta giống nhau, đương nhiên không muốn Tử Long gặp chuyện, dù tôi có phải một mình gánh chịu toàn bộ hậu quả thì tôi cũng quyết sẽ không để anh ấy bị thương.
Tử Long không biết lời tiên đoán mà tôi và lão quỷ đã nhìn thấy bèn hỏi tôi: "Sơ Cửu, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tôi híp mắt cười, nói: "Không có gì, trên trụ đá trong mộ Quỷ Đế có ghi chép về sự nguy hiểm của Địa ngục Cửu U. Nhưng chúng ta có ấn quỷ Phong Đô, còn cả thước Trấn Hồn, có lẽ sẽ không sao đâu. Hơn nữa, lão quỷ cũng nhiều kinh nghiệm hơn chúng ta, kiến thức phong phú. Có ông ấy đi cùng đương nhiên sẽ tăng khả năng thắng lợi hơn. Địa ngục Cửu U không thể đi vào quá nhiều người. Lần này em và ông ấy sẽ đi cứu Vương Lỗi, anh phụ trách giám sát tình hình của nhà họ Diệp. Đồng thời, có anh bảo vệ phần xác thịt, em cũng thấy yên tâm hơn nhiều."
Tử Long nheo mắt, bán tín bán nghi hỏi: "Thật sự như vậy sao?"
Tôi cười nói: "Thật trăm phần trăm, nên anh đừng lo lắng!"
"Hiện tại vẫn còn khá sớm. Anh đi làm cái gì đó cho em ăn đi, lâu lắm rồi không được ăn đồ do anh nấu. Mau đi đi, em và lão quỷ cũng cần bàn qua về kế hoạch đi xuống Địa ngục Cửu U!"
"Được."
Tôi không biết Tử Long có tin lời mình hay không. Anh ấy gật đầu rồi cùng Diệp Chu Tinh đi nấu cơm cho tôi. Bọn họ rời khỏi phòng, lão quỷ đi tới sát cửa, sau khi xác nhận họ đã đi xuống bếp thì mới đóng cửa lại.
Tiếp đó, ông ta mới mở miệng, giọng rất day dứt: "Sơ Cửu, đừng trách tôi ích kỷ, tôi cũng chỉ hi vọng Tử Long có thể hiểu thấu được bản chất của thuật cải mệnh. Đây là sự theo đuổi cả đời của tôi, đáng tiếc tư chất tôi ngu đần, đã học nửa đời người mà vẫn không thể nào hiểu thấu được thuật cải mệnh. Tử Long có tiềm năng đó. Cậu ấy phải sống sót. Nếu như cậu ấy học được, thì sau này sẽ có cơ hội nhảy ra khỏi tam giới, không phải chịu ràng buộc của ngũ hành. Chỉ cần cậu ấy có thực lực đó thì mới có thể thống nhất Đạo môn hoàn toàn, đuổi được Linh tộc và tà đạo.
Tôi cười bảo: "Tôi hiểu nỗi khổ tâm của ông. Tôi cũng giống như ông, chỉ hi vọng anh ấy có cuộc sống yên bình."
Lão quỷ tỏ ra rất cảm kích, sau đó mới nói: "Tôi đi chuẩn bị trước đã, đợi tới giờ tý chúng ta sẽ mở cửa âm, đi xuống Âm tào Địa phủ!"
"Được. Ông đi đi."
Tôi gật đầu. Lão quỷ cũng đi làm luôn. Ông ta vừa đi khỏi, tôi bèn nghĩ tới kế hoạch sau đó. Khi đã bước vào Địa ngục Cửu U, nếu tôi thật sự gặp chuyện thì tôi cũng sẽ không nói cho Tử Long biết chuyện về bác Diệp.
Nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ đi giết bác Diệp trả thù cho tôi. Tôi không nói cũng là vì muốn để anh ấy được sống thanh thản. Có Diệp Chu Tinh ở bên, anh ấy sẽ sống rất hạnh phúc, cũng sẽ rời khỏi cái chốn giang hồ Đạo môn chỉ toàn ngươi lừa ta gạt này.
Còn Vương Lỗi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc thân phận của anh ta là gì? Như vậy, dù tôi có xảy ra chuyện khi xuống dưới Địa ngục Cửu U thì cũng không thấy tiếc nuối.
Có những việc, bắt buộc phải có người thực hiện. Có những kết cục, đã định trước cũng sẽ là chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ thông rồi, tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm, giống như buông được tảng đá nặng trong lòng xuống, rồi lại giống như trước khi lâm chung, cuối cùng không còn vướng mắc gì nữa.
Tầm khoảng mười phút sau, Tử Long đã bê không ít món lên bàn. Toàn là món từ thịt, có cả một bình rượu gạo, tôi cũng không khách sáo, ăn như hổ đói.
Tử Long bèn cười bảo: "Sơ Cửu, em là quỷ đói đầu thai à? Cái dáng ăn không khác gì lúc nhỏ, bất kể anh mang về thứ gì thì em cũng đều ăn hết sạch sẽ. Ăn từ từ thôi, sau này có thời gian anh sẽ lại nấu cho em ăn."
Tử Long nói vậy khiến tôi nghĩ tới thời gian ở Miêu Vương quan. Mỗi lần anh ấy ra ngoài kiếm tiền đều mang cả thịt về cho tôi và sư phụ. Chúng tôi không phải là hòa thượng, không cần ăn chay. Thời đó cuộc sống quá khổ, chỉ cần có thịt đã là mỹ vị nhân gian.
Mỗi lần tôi đều ăn sạch sẽ, chỉ thiếu điều liếm đĩa. Giờ nghĩ lại, cuộc sống khi đó thật đơn giản, ba thầy trò chúng tôi không tranh giành gì với thế tục. Mặc dù nghèo khó nhưng lại sống vô cùng thỏa mãn.
Chỉ có điều, giờ muốn quay lại đã là điều không thể. Hóa ra đơn giản chính là hạnh phúc, song đợi đến khi hiểu được đạo lý này thì chỉ có thể than thở, tiếc nuối, bởi vĩnh viễn không thể tìm được sự đơn giản đó nữa.
Tôi ăn rất ngon lành, bởi tôi sợ sau này sẽ không còn được ăn đồ do Tử Long nấu nữa.
Miệng đã nhồi đầy thức ăn, tôi bèn uống một ngụm rượu, mượn đó nuốt xuống. Sau đó tôi mới cười nói: "Sau này Diệp Chu Tinh trở thành vợ của anh, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
Nghe tôi nói vậy, Tử Long cũng bật cười. Sau đó, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, hỏi tôi: "Sơ Cửu, rốt cuộc tình cảm của em đối với Y Y là gì? Anh hiểu em, đối với Diệp Đường, anh có cảm giác em chỉ muốn thực hiện lời hứa với cô ấy hoặc là báo đáp ân huệ mà thôi. Còn đối với Y Y thì em có thêm một phần trách nhiệm!"
Câu hỏi của Tử Long khiến tôi nghẹn lời. Tôi không thể nào phân biệt được rõ, thế nào là yêu và trách nhiệm. Hoặc có thể do tôi chưa từng trải qua, hoặc cũng có thể do chúng tôi là người tu đạo.
Tôi đặt bát đũa xuống, lắc đầu, nói: "Em cũng không rõ, ở cạnh Diệp Đường, em luôn phải đoán tâm tư của cô ấy, cũng tôn kính cô ấy. Ở cùng Y Y em thấy thoải mái hơn, càng dám thể hiện chính mình hơn. Chỉ có điều vừa rồi nghe những lời mà Y Y nhờ lão quỷ nói hộ, em cảm thấy rất khó chịu. Không biết tại sao, cứ nghĩ đến cô ấy sẽ đau lòng, sẽ rơi lệ là em cũng đau lòng không kém. Vấn đề này quá phức tạp, còn phức tạp hơn cả tinh túy Đạo giáo, thôi cứ để cho thời gian nghiệm chứng vậy. Chỉ cần Y Y còn sống là em thấy vui rồi."
"Ha ha..."
Tử Long nghe tôi nói xong thì bật cười: "Sơ Cửu, người ở lại bên cạnh chúng ta, thường đều là những người phù hợp nhất. Có những người, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, song cuối cùng lại chỉ là khách qua đường. Trung thành với mình, sống đúng với tính cách của mình mới chính là tình yêu chân thành, đời thường nhất."
"Hả..."
Tôi không ngờ Tử Long lại nói ra đạo lý to lớn đến như vậy. Đúng là mới có mấy ngày không gặp mà anh ấy đã khiến tôi phải thay đổi cái nhìn về anh ấy.
Tôi ngây ngốc hỏi lại: "Tử Long, từ khi nào mà anh rành nhiều đạo lý đến thế?"
Tử Long lắc đầu nói: "Tự mình trải nghiệm!"
Sau khi chúng tôi nói chuyện được một lúc thì trời cũng tối dần. Tôi bảo Tử Long sớm đi nghỉ, chờ tới giờ Tý tôi mới đi tìm lão quỷ. Phòng của ông ta ở ngay bên cạnh, tôi khẽ gõ cửa nhưng không thấy đáp lại.
"Chẳng lẽ lão ta chạy rồi sao?"
Tôi không khỏi nghi ngờ, đã sắp tới giờ Tý, tôi bèn đẩy mở cửa.
Nhưng cửa còn chưa mở ra thì Tử Long đã xuất hiện, cười nói: "Anh đã làm cho ông ấy ngủ say rồi, ít nhất cũng phải sáng mai mới tỉnh lại được. Đi xuống Địa ngục Cửu U cứu Vương Lỗi, không nên là ông ấy đi mà phải là hai anh em chúng ta đi mới được!"

Bình Luận

0 Thảo luận