Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 513: Chung Nam đứng đầu

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Có vẻ Vương Lỗi cũng nghĩ đến điều này, bởi vì lúc tôi nhìn sang, tên này đang nở một nụ cười rất xấu xa. Tuy tôi không đoán được tâm tư của Vương Lỗi, nhưng chút ăn ý hiểu ngầm này thì vẫn có.
Sau khi quyết định xong, tôi hỏi lão quỷ: "Lão quỷ, vậy bây giờ bên phía Tử Long ra tay rồi à?"
"Tôi cũng không rõ." Lão quỷ lắc đầu: "Sau khi biết chân tướng là tôi đã ngay lập tức chạy về tìm các cậu rồi! Tôi lại chẳng dám nói cho Diệp Chu Tinh, một là sợ con bé không chịu đựng nổi, hai là dù sao thì con bé cũng là người của bộ phận Đặc Biệt, tôi sợ tin tức bị lộ ra sẽ bất lợi cho các cậu. Nhưng tôi thấy Tử Long hồi phục cũng đã kha khá, chắc là sắp phải lên đường rồi!"
Lão quỷ ngày xưa từng lăn lộn trong giang hồ, lúc trước khi còn chưa cải tà quy chính đã có thể sống sót trong tay Chu Bát Tự là có thể thấy được ông ta khôn khéo nhường nào. Chỉ là sau khi đi theo Tử Long, ông ta quả là đã thay đổi nhiều.
Nhưng chút khôn khéo tối thiểu thì ông ta vẫn còn, dù sao thì nếu không có bản lĩnh sẽ rất khó để tồn tại ở trong Đạo môn.
Theo manh mối mà lão quỷ nói, có lẽ không bao lâu nữa Tử Long sẽ đến núi Tần Lĩnh. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm, Tử Long thật sự sẽ thả tên ma đầu Minh vương đầy đáng sợ kia ra để lấy lại trái tim của mình ư?
Với sự hiểu biết của tôi đối với Tử Long, đây chắc chắn không phải lý do của anh ấy. Trước đây tôi và Vương Lỗi đã từng thảo luận vấn đề này, Tử Long làm như vậy nhất định là có mục đích và kế hoạch của anh ấy, hoặc là có nỗi khổ tâm khó nói nào đó. Nếu không, chắc chắn anh ấy sẽ không dùng khổ nhục kế để giấu chúng tôi.
Tính cách của anh ấy là như vậy, khiến anh ấy làm những chuyện trái với đạo nghĩa, nhất định là vì người mà anh ấy quan tâm.
Nghĩ một lúc, tôi lại hỏi: "Lão quỷ, dạo gần đây Diệp Chu Tinh có từng rời khỏi phái Luyện Đan không?"
Lão quỷ cau mày ngẫm nghĩ như đang hồi tưởng lại, sau đó mới trả lời: "Sơ Cửu, cậu nói thế tôi mới để ý đấy! Quả là sau khi chúng tôi đến phái Luyện Đan, hiếm khi nào tôi gặp con bé!"
Tôi hỏi vậy là để kiểm tra lại mối nghi ngờ của tôi và Vương Lỗi lúc trước. Vậy rốt cuộc người mang Lâm Y Y đi, suýt chút nữa hại tôi không thể nào hoàn hồn liệu có phải là Diệp Chu Tinh không?
Giờ nghe được câu trả lời như thế này, tôi lại càng sinh nghi.
Vương Lỗi nhìn thấu dụng ý của tôi, anh ta lựa lời hỏi lão quỷ: "Lão quỷ, vậy Lý Tiêu Vũ đâu?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Lão quỷ lắc đầu, cười khổ: "Lý Tiêu Vũ dù sao cũng là chưởng môn phái Luyện Đan, công việc ngày thường bề bộn. Tôi cũng chỉ gặp được lúc cô ta đến phòng luyện đan thôi."
"Nếu nói thế thì quả nhiên hai người này đều có hiềm nghi." Vương Lỗi nhíu mày, có vẻ nghĩ không thông, cuối cùng anh ta phẩy tay, mở miệng mắng: "Mẹ kiếp, Lỗi gia tôi ghét nhất là mấy cái chuyện lén lén lút lút kiểu này. Đám người đó ăn no rửng mỡ hay sao, không biết đường tu luyện cho tốt đi lại còn tính toán với cả giở trò, con mẹ nó chứ! Bực mình quá, nếu như để Lỗi gia tôi tra ra được, tôi sẽ băm bọn họ ra cho con Vượng Tài ăn!"
Tôi cũng vậy, không thích chiêu trò âm mưu thế này. Chúng tôi ngay thẳng, không sợ tà ma, chỉ sợ kẻ tiểu nhân.
Tôi thấy Vương Lỗi cũng có chút sốt ruột, bèn an ủi một câu: "Lỗi gia đừng lo, thời gian chính là đáp án tốt nhất. Tin chắc rằng lần này chúng ta tới Tần Lĩnh là có thể giải được hết những điều bí ẩn này. Còn về Y Y, tôi đã truyền tin tức ra ngoài, ai dám động vào một sợi tóc của cô ấy, chính là đối địch với Lý Sơ Cửu này!"
Lão quỷ nghe tôi nói thế, ngay lập tức lấy lại tinh thần, ông ta hỏi: "Sơ Cửu, các cậu muốn tới Tần Lĩnh tìm thần mộ à?"
"Đúng thế!" Vương Lỗi gật đầu nói: "Anh Long lừa tình Lỗi gia tôi, ông không biết chứ Lỗi gia tôi đau lòng mất hơn nửa tháng đấy, mất ăn mất ngủ, ban đêm thao thức không ngủ, cả ngày phải rửa mặt bằng nước mắt! Ông nhìn dáng tôi đi, có phải gầy hơn không? Đây chính là tiều tụy vì người nhưng vẫn cam tâm tình nguyện mà người ta hay nói đấy, than ôi!"
Tôi nghe anh ta nói mà toát cả mồ hôi. Lúc trước ở thôn Ma Câu, ngày nào anh ta chẳng ăn thịt thà gà cá, người cũng cường tráng lên bao nhiêu. Thế mà còn nói cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ban đêm trằn trọc khó ngủ, con mẹ nó, người ăn chơi vui vẻ nhất chính là anh ta, ngủ say nhất cũng là anh ta!
Tôi còn chưa vạch trần Vương Lỗi, lão quỷ ngờ nghệch đã phối hợp mà đáp lại một câu: "Lỗi gia là một đấng nam nhi! Tử Long có được người anh em như cậu, tôi cũng thấy mừng thay!"
"Hầy!" Vương Lỗi nghe xong rõ ràng là rất hưởng thụ, nhưng vẫn còn làm bộ, ra vẻ bi thương: "Không nói nữa, nói thêm nữa là Lỗi gia tôi lại nghĩ đến Tử Long, mà vừa nghĩ đến là lại buồn không chịu được!"
Mẹ, rõ là chúa hề, bất kể là vẻ mặt nào, nghiêm túc, bi thương, thật lòng, cái nào cũng diễn đạt y như đúng rồi! Tên này chắc chắn là tên mặt dày nhất trong tất cả những người mà tôi quen biết!
Tôi sợ anh ta bẻ lái đề tài câu chuyện, nên vội vàng vòng về lại vấn đề chính: "Nhưng mà Tần Lĩnh mênh mông, gần như trải dài từ đông sang tây. Nơi đó so ra cũng chẳng kém gì thập vạn đại sơn của Miêu Cương, chúng ta phải làm gì mới có thể tìm được thần mộ của Thái Ất Chân Nhân đây?"
Lão quỷ mỉm cười, tựa như trong lòng đã có dự định sẵn: "Sơ Cửu, thật ra trước khi đến đây, tôi đã tìm hiểu chuyện liên quan đến Tần Lĩnh rồi. Lúc trước khi chúng ta đánh nhau với Linh tộc ở thôn Ma Câu, có rất nhều cao thủ lánh đời không đến hỗ trợ, ngược lại còn nhân lúc hai bên đại chiến lén đi tìm thần mộ ở Tần Lĩnh. Lần này đi Tần Lĩnh tìm thần mộ, e là ngoài người của chúng ta ra thì phần lớn các thế lực Đạo môn cũng sẽ đi. Đến lúc đó chắc chắn sẽ là một màn tranh đoạt cướp bóc tàn nhẫn!"
"Phải ha!" Tôi cảm khái: "Đạo môn to lớn, các môn phái nhỏ lại nhiều. Khu vực Tây Nam của chúng ta cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, vẫn còn phần lớn người lựa chọn thái độ trung lập. Nhưng sự tồn tại của họ cũng là nỗi uy hiếp đối với Đạo môn. Nhiều người ắt loạn, chia cắt lâu ngày ắt sẽ phải hợp lại, hợp lại rồi sẽ đến ngày lại chia cắt ra. Nếu như không thống nhất hoàn toàn Đạo môn Trung Quốc, kiểu gì cũng sẽ xảy ra chiến tranh. Nhất là sau khi tin thần mộ được lan truyền ra ngoài, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này, ai mà chẳng muốn trở thành bậc chí tôn của Đạo môn chứ! Chỉ có điều, Linh tộc từng dốc sức đi tìm nhưng cũng không tìm được thần mộ, có lẽ nào thần mộ không ở Tần Lĩnh không?"
"Sơ Cửu, chắc chắn thần mộ nằm ở Tần Lĩnh, hơn nữa là ở ngay nhánh núi Chung Nam!" Lão quỷ khẳng định chắc nịch: "Thiên hạ tu đạo, Chung Nam đứng đầu! Núi Chung Nam này là nơi khởi nguồn của đạo Toàn Chân, cũng là nơi Vương Trùng Dương đắc đạo. Nghe đồn nơi đó quanh năm tiên khí lượn lờ, là nơi tu đạo tuyệt hảo. Hơn nữa, có rất nhiều người không biết bí mật của núi Chung Nam!"
Nói đến đây, lão quỷ bắt đầu kích động, ông ta ưỡn thẳng lưng lên, chậm rãi kể lại cho chúng tôi nghe: "Tương truyền, năm xưa Lão Tử đã từng đi qua núi Chung Nam. Mà Lão Tử lại là ai, chính là một trong những hóa thân của Thái Thượng Lão Quân đó! Thái Ất Chân Nhân nhỏ hơn một vế so với Thái Thượng Lão Quân, rõ ràng là có một mối liên hệ nào đó! Hơn nữa, núi Chung Nam này còn có một cái tên khác, gọi là núi Thái Ất! Thi nhân Vương Duy trong bài thơ núi Chung Nam của mình từng viết như thế này:
Thái Ất gần kinh đô
Núi núi biển liền bờ,
Mây trắng quay đầu gặp,
Xanh thẳm mắt hư vô
Chia khu ngọn giữa biến
Râm tạnh khác khe xưa
Muốn tìm nơi nghỉ trọ
Cách bến hỏi tiều phu.
Thái Ất trong bài thơ này chính là núi Chung Nam, mà chúng ta đang cần tìm thần mộ của Thái Ất Chân Nhân, đúng là có liên quan lẫn nhau rồi!"
Tôi đọc sách không nhiều nên chưa từng nghe đến bài thơ này. Nhưng nghe lão quỷ giải thích như thế, tôi là người ngoài ngành cũng có thể liên hệ được hai thứ này với nhau.
Nói như vậy, thần mộ của Thái Ất Chân Nhân rất có khả năng nằm ở gần núi Chung Nam.
Lão quỷ thấy chúng tôi không lên tiếng, lại tiếp tục giải thích: "Hơn nữa, núi Chung Nam có rất nhiều người đến lánh đời, có người là chán ghét cuộc sống hồng trần thế tục nên đến núi Chung Nam. Nhưng vẫn có những thành phần là cao thủ chân chính. Họ ẩn cư ở gần núi Chung Nam, sống hoàn toàn tách biệt với thế giới, nhưng mà có chuyện này không biết Lỗi gia có biết không?"
Lão quỷ nói liền đây, ánh mắt liền nhìn về phía Vương Lỗi. Xem ra chuyện này có vẻ Vương Lỗi có biết.
Vương Lỗi hơi nhíu mày, anh ta không lên tiếng, ra hiệu lão quỷ nói ra.
Lão quỷ nở một nụ cười có phần xảo quyệt: "Lỗi gia, theo như người ta đồn thổi, có người từng độ kiếp phi thăng ở núi Chung Nam, cuối cùng còn được đứng vào hàng tiên ban. Chuyện này là thật, năm đó không ít đệ tử Trùng Dương cung đã tận mắt chứng kiến. Lỗi gia thần thông quảng đại như vậy, hẳn là cũng biết đến chuyện của tiên ban chứ?"
Nghe đến đây, tôi lập tức nhìn chằm chằm vào mắt Vương Lỗi, muốn nhìn ra được chút kẽ hở từ trong ánh mắt của anh ta. Còn Vương Lỗi cũng đang nhìn chúng tôi, thành ra hai bên đều mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ôi mẹ, tuột dây giày rồi!" Ngay khi tôi biết Vương Lỗi không nhịn được nữa, tên này đột nhiên gào lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống buộc dây giày.
Dây giày anh ta vốn dĩ đâu có tuột, thế mà anh ta vẫn còn giả vờ vừa mân mê vừa đáp lại: "Lỗi gia tôi cũng đâu phải tiên gia, làm sao mà biết được chuyện của tiên ban chứ? Tôi chỉ biết tiên ban còn được gọi là Cửu Trùng Thiên, còn có bảy mươi hai tiên động, nói chung là rất phức tạp lằng nhằng. Có điều đấy cũng có thể chỉ là để lừa gạt người khác, là do bọn đạo sĩ mũi trâu kia soạn ra thì sao, chứ làm gì có người nào có thể trường sinh bất tử? Nếu như có tiên ban thật, thì Lỗi gia tôi cũng muốn lên đó xem thế nào, nghe nói các cô gái trong hàng tiên ban đều rất xinh!"
Vương Lỗi chỉ nói vài câu đã có thể hóa giải màn thăm dò của lão quỷ. Ông ta bất đắc dĩ bật cười, còn Vương Lỗi thì lập tức đứng dậy, lườm ông ta một cái rồi lạnh lùng nói: "Lão quỷ, lần sau ông mà còn dám thăm dò tâm tư với bí mật của Lỗi gia tôi là tôi sẽ móc hai mắt ông ra rồi thay mắt chó vào cho ông lé mắt luôn đấy!"
Cảnh cáo lão quỷ xong, Vương Lỗi lập tức cười hi hi với tôi: "Anh Cửu, đi sắp xếp chuyện của đệ tử Đạo môn đi, chúng ta nên đi tìm anh Long thôi. Mới chớp mắt một cái mà đã không gặp cả tháng rồi! Cậu không nói thì chớ, Lỗi gia tôi thật sự hơi hơi nhớ anh Long rồi á."

Bình Luận

0 Thảo luận