Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 262: Ông lão trông mộ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Sau khi ấn quỷ Phong Đô rơi ra từ trong con mắt giữa đám mây máu, tôi kích động kêu lên, vận mệnh, đúng là vận mệnh!
Lúc nhấc quan tài, Chu Tước còn chơi tôi một vố, buông nắp quan tài ra, suýt thì hại chết tôi. Nhưng hắn ta vẫn không giành được ấn quỷ Phong Đô, ngược lại còn mở ra phong ấn tự hủy của mộ Quỷ Đế.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi bị rớt lại trong mộ Quỷ Đế, song lại may mắn có được ấn quỷ Phong Đô!
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà bật cười. Cười chán chê rồi, tôi mới lại quỳ lạy cái xác của Quỷ Đế, nói đầy cảm kích: "Cảm ơn Quỷ Đế đại nhân!"
"Người tu đạo, hành tẩu một đời, chân đạp âm dương, nhất định phải đi con đường chính nghĩa, chém sạch yêu tà khắp thiên hạ, phong ấn hết ác quỷ trong thiên hạ!" Khi tôi vừa dứt lời, bên trong mộ Quỷ Đế bỗng vang lên thanh âm như chuông rền.
Trong lòng tôi chấn động vô cùng, nhưng nhiều hơn cả là nhiệt huyết bỏng cháy. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, xác Quỷ Đế trước mắt tôi đã hóa thành vô số điểm sáng, bay lên không trung, lẫn vào trong đám mây máu, sau cùng biến mất cùng với đám mây máu.
Đám mây máu vừa tan đi, ánh sáng xung quanh cũng bình thường trở lại. Tôi biết đó chính là thần thức mà Quỷ Đế Thổ Bá để lại. Với tu vi và tạo hóa của Quỷ Đế, e là đã tiến vào Cửu Trùng Thiên, đứng lên hàng Tiên ban.
Những lời vừa rồi là để dành cho tôi, tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Tôi lại dập đầu một lần nữa, nói: "Cảm tạ Quỷ Đế đại nhân, tiểu nhân Lý Sơ Cửu nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh! Cất bước hai nẻo âm dương, đi con đường chính nghĩa, chém tà ma, trấn áp ác quỷ!"
Sau khi lạy xong, tôi mới bò lên quan tài đá, từ trên đầu quan tài nhảy sang ôm lấy cột đá, trượt xuống dưới, an toàn tiếp đất.
Trên đất toàn là đá rơi rung vãi, những chiếc quan tài chôn cùng đặt ở trên mặt đất cũng đã bị đá rơi xuống đập vỡ khá nhiều, tôi còn có thể nhìn thấy vô số mảnh xương trắng hếu ở bên trong, những người này đều là người của tộc Khương Quỷ. Tôi lách qua quan tài của họ, chạy thẳng về phía ấn quỷ Phong Đô.
Ấn quỷ Phong Đô không bị rơi xuống đất, mà lơ lửng giữa không trung, toát ra huyết khí nhàn nhạt. Tôi hít một hơi thật sâu, để tâm trạng kích động của mình dần bình tĩnh lại, rồi mới đưa tay ra.
Tay tôi nhẹ nhàng nắm lấy, ấn quỷ Phong Đô đã bay ngay vào trong tay tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như tay mình đang nắm lấy một khối băng, lạnh đến mức tôi bất giác rùng mình một cái.
Nhưng cái lạnh này cũng biến mất rất nhanh, huyết khí tỏa ra trên bề mặt ấn quỷ cũng đồng thời biến mất. Lúc này tôi mới giơ ấn quỷ Phong Đô lên ngang mặt để quan sát. Ấn quỷ nhỏ hơn đại ấn Huyền Chân của tôi nhiều, có thể nắm vừa vặn trong lòng bàn tay.
Tôi không nhìn ra được chiếc ấn quỷ Phong Đô này được chế tạo từ chất liệu gì, vừa giống ngọc mà lại vừa giống băng. Chiếc ấn quỷ này quá tinh xảo, không nhìn ra được chút tì vết nào, cả khối ấn quỷ trông trong suốt óng ánh.
Đại ấn Huyền Chân của tôi cũng được tổ sư gia sáng lập nên phái Huyền Chân truyền lại cho, cũng được coi là kiệt tác quỷ phủ thần công*. Nhưng đem ra so sánh với ấn quỷ Phong Đô này thì đúng là vẫn còn kém một chút.
(*) Quỷ phủ thần công: chỉ kiến trúc hay sản phẩm điêu khắc, chạm trổ có kỹ thuật cao siêu giống như là do quỷ thần tạo ra chứ con người không thể làm được.
Nhưng cảm giác mà hai ấn này mang lại cho tôi hoàn toàn không giống nhau, khi cầm trong tay đại ấn Huyền Chân thì chính khí lẫm liệt, còn ấn quỷ Phong Đô lại cực kỳ tà khí.
Khiến cho tôi cảm giác giống như một âm một dương, một chính một tà.
Tôi quan sát hình khắc trên mặt của ấn quỷ Phong Đô, hóa ra bên trên chính là hình Cửu Đầu Sư - thú cưỡi của Thái Ất chân nhân. Cửu Đầu Sư được điêu khắc rất tỉ mỉ. Cửu Đầu Sư - sư tử chín đầu, cái đầu nào cũng sống động như thật, vẻ mặt không giống nhau, nhưng đều mang theo một loại khí thế vương giả uy nghiêm và cuồng bạo.
Tôi lật ngửa ấn quỷ Phong Đô, bên dưới mặt ấn khắc bốn chữ to theo thể chữ cổ, Phong Đô Quỷ Tỷ!
Tôi càng nhìn trong lòng càng kích động, gần như muốn hét ra thành tiếng. Tôi hít mấy hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, sau rồi mới lẩm bẩm một mình. "Lỗi gia, chờ tôi quay trở lại cứu anh! Có ấn quỷ Phong Đô của Quỷ Đế Thổ Bá là tôi có thể mở phong ấn của Địa ngục Cửu U, đưa anh ra khỏi nơi khốn khổ đó!"
Là một người tu đạo, giờ thì tôi đã ngày càng tin tưởng vào số mệnh. Lần này là đến cứu bác Diệp, và cũng là để tìm Tử Long, còn tiện thể tìm kiếm đạo thuật mà Trương Thiên Sư để lại để cứu Vương Lỗi.
Mặc dù tôi không tìm được Tử Long, nhưng trong lúc vô tình đã lấy được ấn quỷ Phong Đô để mở ra cánh cửa tới Địa ngục Cửu U. Tất cả những điều này có lẽ chính là sự sắp xếp của số mệnh.
Tôi cẩn thận cất ấn quỷ Phong Đô đi, lúc này mới bắt đầu nghĩ cách thoát ra ngoài. Miệng lối ra đã bị bịt kín, muốn ra lối này là không thể nào. Chẳng mấy chốc tôi lại bắt đầu rơi vào trong tuyệt vọng.
Mộ Quỷ Đế to như vậy, tôi nên tìm lối ra như thế nào đây?
Ngay lúc tôi bắt đầu buồn bực phiền lòng, bỗng nghe thấy ở chỗ lối đi vang lên tiếng vỗ cánh vù vù, thấy vậy, tôi bèn vội vàng nhìn sang.
Lúc này, có hàng trăm con dơi đang bay vào trong mộ qua khe đá. Chúng nó vừa bay vào đã bắt đầu bay loạn xạ trong mộ, tiếng kêu chít chít của chúng càng làm tôi bực bội hơn.
Nhưng nhìn dáng vẻ của chúng có vẻ đang rất sợ hãi. Chẳng lẽ có thứ gì đang đuổi theo chúng?
"Ồm ộp... Ồm ộp..."
Nào ngờ, khi tôi vừa mới nghĩ vậy, bên kia lối đi bỗng truyền đến tiếng ồm ộp. Tôi nghe mà trong lòng cũng căng thẳng theo, bởi vì đây chính là tiếng kêu của lũ cóc máu.
Uỳnh!
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã nghe thấy lại có thêm một tiếng ầm vang lên. Chỗ mặt bên của lối ra bị nước xối thủng một cái lỗ to đùng. Dòng nước vừa chảy vào, vô số cóc máu cũng vọt thẳng vào trong mộ theo.
Con cóc máu cầm đầu là con to nhất, vừa nhìn cái là tôi phát hiện ra, nó chính là con cóc máu đã bỏ chạy lúc tôi đào mộ tổ của Vương Kiến Vĩ. Xem chừng, nó chính là vua cóc.
Sau khi thấy chúng xông vào trong mộ Quỷ Đế, tôi bèn trèo ngay lên vách đá vì sợ chúng sẽ tấn công mình. Nhưng giờ chúng chẳng hề có hứng gì với tôi, con mồi của chúng chính là đám dơi đang bay loạn xạ trong mộ.
Cái lỗ thủng ở chỗ lối ra càng ngày càng bị nước xối cho rộng ra. Thấy vậy, tôi mừng rỡ vô cùng, có nước chảy vào tức là cái lỗ này thông với bên ngoài.
Tôi định trèo tới chỗ cái lỗ đó rồi ra ngoài. Nhưng còn chưa trèo được ra đến chỗ cái lỗ, tôi bỗng thấy một bóng đen nhảy ra từ cái lỗ đó.
Hình như ông ta không trông thấy tôi. Sau khi nhảy ra khỏi cái lỗ, nhìn thấy mộ Quỷ Đế trở nên tan hoang, ông ta mắng chửi đầy hung tợn: "Cái bọn oắt con này, dám phá hủy mộ Quỷ Đế. Nếu như chúng dám lấy đi ghi chép y thuật của tộc Khương Quỷ, nhất định ta sẽ giết chết chúng!"
Lúc người này mở miệng chửi, tôi mới nhìn thấy rõ mặt ông ta. Nhưng khuôn mặt ấy đã khiến tôi phải sững sờ, vì đánh chết tôi cũng không ngờ rằng, người đó lại chính là ông lão chèo thuyền đưa chúng tôi qua sông.
Lúc này vẻ mặt ông ta trông rất hung ác, hoàn toàn không còn vẻ hiền lành của lúc trước, tựa như một người hoàn toàn khác. Ông ta đứng dưới đất nên không phát hiện ra tôi, vừa vào trong mộ là chỉ lo đi kiểm tra những cỗ quan tài đá bị đập vỡ.
Lúc này, tôi mới hiểu rõ tường tận mọi chuyện. Người trông mộ trên ngọn núi mộ phần vẫn chưa hề chết, mà đó chính là ông lão chèo thuyền trước mắt tôi đây. Lúc trước tôi còn nghi ngờ là ông trưởng làng, nhưng hóa ra lại không phải.
Người trông mộ chưa chết, còn lựa chọn đứng canh ở bến sông Long Hà. Ông ta cố tình đồn thổi chuyện nơi này có kho báu ra ngoài, chính là vì muốn người khác mở lối vào mộ Quỷ Đế giúp ông ta.
Ông ta chỉ có thể đi vào được đến chỗ cánh cửa đầu tiền, còn chỗ châu báu ngọc ngà bên trong đường hầm cũng là do ông ta đưa cho ông nội Vương Kiến Vĩ. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nghĩ thông nổi, tại sao ông ta lại chọn ông nội Vương Kiến Vĩ, vì sao muốn động vào mộ tổ của họ?
Tôi nhìn ông ta điên cuồng tìm kiếm, không nhịn được cười, nói: "Đồ ông muốn, e là đã bị người Linh tộc mang đi rồi! Ông bày mưu tính kế ba đời nhà người ta, cuối cùng vẫn thành công cốc. Đây là số mệnh của ông, cả đời này ông cũng không có phúc phận tìm thấy của cải mà tộc Khương Quỷ để lại đâu! Tôi nói có đúng không? Ông già?"
"Ai đó?" Người trông mộ tức khắc xoay người lại, sau khi nhìn thấy tôi thì cười lạnh: "Là cậu à? Hóa ra cậu vẫn chưa chết, có phải cậu cầm ghi chép y thuật của tộc Khương Quỷ rồi không?"
"Tôi không cầm!" Tôi lắc đầu, ra chiều tiếc hận, "Ông già, nếu như tôi đoán không nhầm, ít nhất thì ông cũng phải hơn trăm tuổi rồi! Sao không cố mà chí thú làm ăn, cứ phải cướp đoạt của cải tộc Khương Quỷ để lại là thế nào! Có nhiều thứ không phải của mình thì cho dù có tính kế hết một đời cũng không có cơ hội đoạt được. Cần gì phải thế chứ? Ông cứ thế này, đến cuối cùng cũng chỉ là hại người hại mình mà thôi!"
"Cậu thì biết cái gì?" Ông lão trông mộ quát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như cậu giống ta, cho dù cho cậu một ngàn năm tuổi thọ, chắc cậu cũng không muốn đâu nhỉ? Cậu nào hiểu được nỗi khổ của ta, chỉ có sách thuốc mà người của tộc Khương Quỷ để lại mới có thể giúp ta thoát khỏi nỗi khổ này! Không có sách thuốc của tộc Khương Quỷ, ta không thể nào làm một người sống thực sự! Cậu xem..."
Ông ta nói đến đoạn cuối gần như là phẫn nộ gào lên. Đồng thời ông ta cũng xé toạch chiếc áo của mình, để lộ ra phần thân trên.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi sởn gai ốc, miệng há hốc vì kinh hãi.
Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, con người còn có thể biến thành bộ dạng như vậy sao?!

Bình Luận

0 Thảo luận